Thật ra Thẩm Tu Viễn đối xử với hắn khá tốt, Mạnh Quân nghĩ.
Vậy nên hắn cũng sợ sắp tới chiến đấu với thành chủ sẽ tổn thương đến sư huynh có tu vi thấp hơn hắn.
Tiếp đó hắn lại không tự chủ được mà nghĩ, hắn có chút cảm tình với sư huynh, như vậy sư huynh có thể nào cũng có hảo cảm mỏng manh với hắn hay không?
Hẳn là...có đi.
【Giá trị hảo cảm của nam chính +...】lời hệ thống đã ra đến miệng, lại nuốt trở về 【 Nam chính không chắc chắn lắm, cho nên không cộng thêm.
】
Thẩm Tu Viễn:???
Nam chính lại suy nghĩ cái gì?
Biết rằng chính sự quan trọng, y tranh thủ thời gian dò hỏi: "Ngươi muốn đi khiêu chiến thành chủ?"
Chủ động yếu thế rồi, nam chính rốt cuộc muốn ra đòn quyết định?
Mạnh Quân: "Ừm."
Hắn lại rũ xuống đôi mắt, dỗ dành một cách khô cằn mà vô ích: "Sư huynh, huynh đừng nóng giận." Trong đó tràn ngập ý khiêm tốn nhận sai.
Thẩm Tu Viễn không có trả lời.
Tuy rằng cũng có phần diễn, nhưng y sao có thể hoàn toàn không tức giận!
Mạnh Quân thở dài, từ cửa sổ phi thân xuống lầu, thả mình trong đám người của thành chủ.
Tức khắc, thủ vệ phủ thành chủ cùng người đội cấm vệ thành Bạch Lộ chen chúc tới, các kiểu vũ khí, các loại linh lực lao thẳng tới chỗ hắn.
Chẳng qua là vì trận Huyền Quan nên mới vừa rồi những người này không có xuất hiện.
Nếu đặt mình bên trong trận, thành chủ một khi phát động trận pháp, bọn họ cũng sẽ chịu công kích như nhau.
Thân pháp của Mạnh Quân linh hoạt, né qua mấy quả cầu linh lực từ mấy trăm tên tu sĩ Kim Đan tu sĩ, từ giữa tự tạo nên một con đường, hướng thẳng đến thành chủ mà tới.
Sắc mặt thành chủ âm trầm, tụ linh lực, hét to một tiếng, muốn cùng những người đó áp đảo Mạnh Quân.
Ai ngờ Mạnh Quân thả mình nhảy lên, hai luồng linh lực khổng lồ dưới chân hắn vài thước va chạm nhau.
Người phủ thành chủ thế mà lại bị chủ tử nhà mình đánh đến miệng phun máu tươi, ngã xuống đất dậy không nổi.
Thẩm Tu Viễn đang ngồi bên cửa sổ quan sát cuộc chiến:...
Mạnh Quân nói không sai, thành chủ chủ yếu cậy vào là trận Huyền Quan, quả thực khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, thật quá lãng phí tu vi Nguyên Anh kỳ.
Mạnh Quân chỉ bị thương nhẹ.
Hắn khinh miệt nói: "Đừng cứ núp ở phía sau làm một con rùa đen rút đầu, có gan liền ra đây đánh với ta." Hắn dùng ngón tay chỉ đám người trên mặt đất: "Mấy tên Kim Đan kỳ, Nguyên Anh sơ kỳ này đâu có tư cách tham dự trận chiến của chúng ta đúng chứ?"
Thành chủ biết Mạnh Quân đang kích hắn, ra lệnh cho người đội cấm vệ và phủ thành chủ: "Đều dừng tay." Hắn lại chuyển hướng Mạnh Quân, xoay chuỗi ngọc xương người trên tay, giọng điệu phảng phất sự độc địa: "Ngươi là tới báo thù.
Nợ nần giữa chúng ta, xác thật nên tính toán."
Hắn dùng trận Huyền Quan giết không ít người tộc Thanh Long.
Ngược lại, Mạnh Quân cũng chặt đứt tay của con hắn, huỷ hoại Tàng Đan các của hắn, phá trận Huyền Quan của hắn, khiến cho tu vi hắn lùi lại, trong khoảng thời gian ngắn lại không thể đột phá Xuất Khiếu kỳ.
Nhưng hắn còn có thứ khác để cậy vào, chỉ bằng hắn hiện tại vẫn là một tu sĩ Nguyên Anh chân chính!
Thành chủ chớp mắt, nở nụ cười âm hiểm.
Tu vi của thằng ranh kia đột nhiên tăng lên, khẳng định là dùng loại đan dược gì đó có thể tăng tu vi lên trong thời gian ngắn, nên bản chất vẫn là Kim Đan kỳ.
Mà chênh lệch giữa Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ khó có thể vượt qua.
Tựa như khi Mạnh Quân vừa tới thành Bạch Lộ, rơi vào tình huống đối mặt Minh An, không chỉ có không thể giao thủ, hơn nữa phàm là toàn lực giao thủ, nhất định sẽ bị thương nặng.
Hắn chỉ cần chờ đến lúc đan dược tăng lên tu vi mất đi hiệu lực, tu vi của tên kia lại hạ xuống Kim Đan kỳ.
Đến lúc đó chính là ngày chết của thằng ranh kia!
Nghe thấy thành chủ nói "Ngươi là tới báo thù", đội trưởng đội cấm vệ đột nhiên trừng lớn mắt, giống như nhớ tới cái gì.
Hắn cẩn thận nhớ lại kiếm pháp Mạnh Quân sử dụng khi phá trận, quả nhiên tìm được dấu vết quen thuộc trong trí nhớ.
Đội trưởng hoảng hốt trong lòng, thừa dịp mọi người còn chưa chú ý, vội vàng hướng đường hầm không gian trong phủ thành chủ mà chạy.
Huyết mạch Thanh Long tái hiện ở Tây Châu, hắn phải nhanh chân báo cho Huyền Vũ đại nhân!
Mạnh Quân cũng không kinh ngạc với việc thành chủ tiết lộ huyết mạch của hắn.
Rốt cuộc đối phương đã giết không ít tộc nhân Thanh Long, khẳng định gặp qua "Phá chưởng thức" hắn bị bắt dùng ra mà không có biến chiêu.
Việc hắn hiện tại phải làm, chính là giết người bịt miệng, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Quái thú dạng chim to lớn xuất hiện trên không trung ở phủ thành chủ.
Hư ảnh Cổ Điêu kia rất sống động, hai cánh mở rộng, cuốn lên gió lốc.
Nóc nhà các lầu các gần đó toàn bộ đều bị nhấc lên, người bên trong cùng với đồ trang trí đều bị cuốn vào trong gió lốc.
Sau đó, cổ linh lực khổng lồ kia hướng thẳng tới Mạnh Quân, hư ảnh Cổ Điêu muốn ngậm hắn bỏ vào trong biển lửa thành chủ chế tạo.
Thấy đối phương ra sức vật lộn với hư ảnh, thành chủ cười ha ha, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Chờ linh lực tạo nên hư ảnh Cổ Điêu tiêu hao hết linh lực tên kia mượn tới, thằng nhóc kia sẽ chết ngay lập tức!
Hắn điều khiển biển lửa tới gần đối phương, khiến đối phương đồng thời bị gió lốc cùng biển lửa tấn công phải đỡ trái né phải.
Người phủ thành chủ chưa thấy qua loại trận trượng này, sợ mình bị thương, đều đồng loạt trốn xa, sợ trở thành oan hồn dưới trướng thành chủ.
Hai bên đều đang tiêu tốn linh lực, xung quanh chiến trường dần biến thành khu phế tích.
Dần dần, thành chủ cảm giác được có gì đó không thích hợp.
Vì cái gì linh lực của đối phương vẫn ở trạng thái ngưng lại? Nếu là nhanh chóng tăng lên tu vi, sớm nên rơi xuống như cũ mới đúng!
Nhưng mà tu vi của chính hắn...
Từ sau khi trận Huyền Quan phá, cho dù có lại hấp thu thêm linh thạch, vẫn luôn dần đi vào trạng thái giảm xuống.
Hơn nữa, hắn còn không tìm được Phá Chướng đan!
Không thể tiếp tục kéo dài!
Thành chủ cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi vào biển lửa.
Biển lửa kia tức khắc bùng cháy hừng hực, ngọn lửa cao chừng một người, như muốn cùng hư ảnh Cổ Điêu đang đuổi ở phía sau cùng nhau nuốt trọn Mạnh Quân.
Mắt thấy Mạnh Quân không thể tránh thêm được nữa, Thẩm Tu Viễn lo lắng đề phòng, thiếu chút nữa liền kéo ra cửa sổ, dùng linh lực hệ Thủy kiềm chế biển lửa do thành chủ chế tạo.
Nhưng nghĩ đến Mạnh Quân kêu y chờ ở trên, còn nhẹ nhàng bâng quơ mà nói "Sợ huynh bị thương", y lại nhịn cảm xúc kích động lại.
Bằng trí thông minh của nam chính, khi nãy dặn dò y như vậy, phỏng chừng đã sớm vạch ra biện pháp chiến thắng.
Nếu y tùy tiện ra tay, nói không chừng sẽ quấy nhiễu đến nam chính.
Mạnh Quân lại có vẻ dự đoán được thành chủ sẽ kiệt lực, nâng lên linh lực quay xung quanh toàn thân, chặt đứt ý đồ muốn giữ chặt hắn tay từ biển lửa, mạnh mẽ vượt qua biển lửa, chém ra một kiếm lên phần bụng yếu ớt nhất của thành chủ.
Hư ảnh Cổ Điêu phát ra tiếng kêu sắc bén, rơi xuống từ giữa không trung.
Ở phía thân thể cao lớn của thành chủ, máu nháy mắt bừng lên.
Tất cả mọi người ở phủ thành chủ đều sợ ngây người, dù là người đội cấm vệ thành Bạch Lộ, là thủ vệ bình thường hoặc là phụ tá trong phủ thành chủ.
Không có ai nghĩ đến rằng trăm năm sau, sẽ có người có đủ năng lực thay thế được ách thống trị của thành chủ.
Mạnh Quân mặt không cảm xúc cầm theo kiếm đi ra từ bên trong thây sơn biển máu, tựa như Tu La giáng thế.
Không biết là ai bắt đầu ngẩng đầu lên trước: "Cung nghênh tân thành chủ." Tiếp đó là tiếng bái phục sơn hô hải khiếu.
Quy tắc của đại lục này, chính là kẻ mạnh làm vua.
Trước mắt bao người, Mạnh Quân chém về phía ở giữa phủ thành chủ, nơi mấy nóc nhà đại điện bị cơn lốc cuốn đi, khiến mấy cây cột gỗ chạm khắc ầm ầm sập.
Lỏa Cá ngâm mình ở lu nước yếu ớt run rảy, nhìn tình huống bên ngoài, lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Những cái khóa lồng sắt, nhờ vào cơn lốc hủy thiên diệt địa cùng với chấn động bên trong nên đều rơi xuống, mà người xấu đã từng đùa bỡn bọn họ toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, còn bọn họ có thể thoát ra.
Thẩm Tu Viễn xuyên qua cửa sổ, quan sát hết quá trình nam chính diệt trừ đầu đảng tội ác, thu phục thế lực còn lại, còn phóng thích người vô tội bị hại.
Y nhẹ nhàng thở ra, đợi ở trên lầu trong chốc lát liền có người vô cùng cung kính trên mặt đất tới mời y.
Y đi ngang qua phủ thành chủ tan nát trước mắt, chợt thấy đám người đã thay đổi.
Suy ra thời điểm Mạnh Quân thu phục thế lực của thành chủ cũ, cũng tiến hành rồi rửa sạch một phen.
Những người này đang cẩn trọng thu thập tàn cục trận Huyền Quan, an táng vật phẩm thí nghiệm đã chết trong phủ thành chủ cùng mấy thi thể bị vứt bừa bãi.
Mạnh Quân xử lý tốt miệng vết thương trên người, đang ngồi ở phòng khách chờ y.
Bởi vì phần lớn kiến trúc trong phủ thành chủ bị phá hủy, đây là một trong vài căn phòng còn hoàn chỉnh ngoại trừ phòng ngủ.
Thẩm Tu Viễn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi canh cá.
Y bất lực đỡ trán.
Lần trước ở Thiên Linh Sơn, nam chính đả thương y, chính là dùng cách như vậy nhận lỗi với y.
Mà hiện tại, nam chính trói y lại, cũng áp dụng cách thức bồi tội y chang.
Thẩm Tu Viễn nhướng mày, cười như không cười: "Lại là canh cá?"
Mạnh Quân:...
Hắn vô cùng ngượng ngùng nói: "Sư huynh, ta...chỉ giỏi làm cái này."
Tộc thanh Long định cư ở đảo hoang, từ nhỏ đến lớn hắn giỏi làm gì nhất thì đó chính là cá.
Thẩm Tu Viễn lãnh đạm nói: "Đem lại đây đi."
Tuy rằng thấy mùi hương đúng thật rất thơm, nhưng chuyện nam chính vừa rồi trói y, y còn chưa nguôi giận hoàn toàn!
Y uống vào mấy thìa, thân thể ấm lên, trên mặt cũng hiện lên một tầng hồng nhạt, bỗng nhiên nhớ tới kết cục của những kẻ ác phủ thành chủ, thuận miệng dò hỏi một câu.
Mạnh Quân nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Băm."
Băm?
Nhớ tới cách chết của nguyên chủ, cho dù những người đó không mang huyết mạch thủy tộc gì, y cũng không thể ngừng sinh ra mấy cái liên tưởng quỷ dị đầu cá băm ớt linh tinh.
...Tuy rằng cái liên tưởng này không đáng tin cậy cho lắm.
Một ngụm canh cá đột nhiên sặc trong cổ họng, nam chính vội vàng tiến lên vỗ lưng cho y.
Thẩm Tu Viễn khụ đến mức mặt đỏ bừng, lại giơ tay với nam chính, hỏi: "Khụ...Ngươi tính xử trí thành chủ như thế nào?"
Theo tính cách trả đủ ân thù của nam chính, hẳn là sẽ không để thành chủ được chết thống khoái đi.
Mạnh Quân tự hỏi một chút: "Đào ra khí hải trong Nguyên Anh, đánh hồi nguyên hình, nhổ từng cây lông chim, rút ra gân mạch, sống sờ sờ lột bỏ da, thiên đao vạn quả, thi thể treo ở cửa thành thị chúng......!Tóm lại sẽ không để hắn chết thoải mái."
Hắn vừa đưa Thẩm Tu Viễn miếng nước thông cổ, vừa thử thăm dò hỏi: "Sư huynh, nếu huynh cảm thấy quá mức tàn nhẫn, ta cũng có thể lựa chọn khác phương thức......"
Khi còn ở Thiên Linh Sơn, lúc đấu bán kết bắt được những người đó, Thẩm Tu Viễn một người cũng không giết, mà hắn lại trực tiếp lưu loát giế/t chết Giản Vô Xương, không chút nào do dự.
Vì thế hắn biết được, tính cách của đối phương khoan dung hơn so với hắn.
Nếu đối phương cảm thấy cách chết từ từ này nghe quá máu me, hắn có thể suy xét đổi cách chết cho thành chủ.
Thẩm Tu Viễn nói: "Không cần, cứ làm theo suy tình của ngươi đi."
Thành chủ mang tội ác tày trời, không đáng đặc xá đường sống.
Mạnh Quân xử lý như vậy thật sự hợp lòng người.
山闩セ〸尸闩ᗪ @middleofthesea_419
Sau khi Mạnh Quân đánh bại thành chủ, không có lập tức di chuyển đi Tây Châu, mà ở lại phủ thành chủ một đoạn thời gian, tổ chức lại thế lực của đội cấm vệ thành Bạch Lộ, đồng thời thu về dưới trướng mình.
Như vậy, hắn đã có thế lực trải rộng một thành, cùng với vị trí thành chủ thì đã đủ tư cách tham gia tuyển chọn thiên địa cộng chủ.
Mặt khác, hắn còn hủy bỏ sưu cao thuế nặng của thành Bạch Lộ, dẹp đi các loại tiểu đội thu thập tài nguyên cho thành chủ, giúp cho cư dân thành Bạch Lộ có thể sống vì chính mình nhiều hơn.
Tiếp theo,