Tần Thiên Dật đang vô cùng bực mình.
Phải, hắn rất bực mình.
Hắn tính nghỉ ngơi xong rồi sẽ ghé tới Thanh Bách lâu nổi tiếng của Ngọc Hồi thành ( Còn nổi tiếng về cái gì thì mọi người tự hiểu ^^) thì bị một tên đang ghét chắn đường lại.
Bạc Cẩn Du đứng chắn trước của Bích Tịch lâu, quét mắt tới nói:
- Đi đâu?
Tần Thiên Dật nhìn thấy y, lùi lại hai bước, trong đầu bất giác nhớ tới cảnh tượng tối hôm nào đó mà đỏ bừng cả mặt, lắp bắp nói:
- Bạc… Bạc sư huynh, đệ, đệ là đi dạo Ngọc Hồi thành! Nghe nói… nghe nói đang có hội họp gì ngoài phố đó.
Bạc Cẩn Du bỗng tỏ vẻ hứng thú, mặc dù cơ mặt của y không thay đổi nhiều lắm:
- Ồ, phải không?
- Thật! Tất nhiên là phải rồi! – Tần Thiền Dật vừa hốt hoảng vừa vòng qua người Bạc Cẩn Du bước ra ngoài.
Bạc Cẩn Du một mặt tỉnh bơ đi theo sau, Tần Thiên Dật hết hồn quay lại ấm ức nói:
- Bạc sư huynh, huynh đi theo ta làm cái gì?
Bạc Cẩn Du ngẩng đầu, hai mắt hơi sáng lên, môi khẽ nhếch:
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Du hội!
- Nhưng ta có đi du hội đâu! – Tần Thiên Dật phát cáu lên.
Bạc Cẩn Du nhướng mày một cái, vẻ mặt như muốn nói “ lúc nãy ngươi vừa nói đấy gì” khiến Tần Thiên Dật á khẩu.
Tại sao hắn lại không biết tên Bạc sư huynh tảng băng chìm này đáng ghét như vậy?! Nếu biết trước thì ngày đó hắn đã chẳng ăn no dửng mỡ đi trêu chọc y làm gì.
Bạc Cẩn Du lại còn biết được bí mật của hắn nữa chứ, aaaa, tạm biệt các tiểu cô nương xinh đẹp ở Thanh Bách lâu!!!!
Cứ như vậy, Tần Thiên Dật bất mãn tột cùng phải lẽo đẽo theo Bạc Cẩn Du xuống phố du Ngọc Hồi hội.
Mặc dù Ngọc Hồi là thành trì của tu sĩ và người tu tiên, tuy nhiên nó mang đậm hương sắc của cuộc sống ở nhân giới.
Đặc biệt là trong dịp lễ hội này, tu sĩ hoàn toàn có thể cảm nhận được những nét văn hóa giản dị tô đậm sắc nét lên vẻ đẹp nơi đây.
Người người trên đường qua lại náo nức, trên tay đều cầm theo đủ thứ đồ ăn, lồng đèn.
Dễ có thể bắt gặp những tiểu hài tử nô nức bên đường hoặc đang tay trong tay với cha nương mình dạo phố.
Nổi bật trong dòng người qua lại nhất có lẽ là Tiêu Vũ và Thẩm Huyền Vũ.
Hai nam nhân tuấn mĩ, một lãnh diễm như hoa như ngọc, một khí thế hừng hực tựa thái sơn, khiến người qua đường không nhịn được nhìn nhiều hơn, cảm thán trong lòng tựa như một bức tranh người sinh ý cảnh.
Hai người lúc trước lúc sau, lúc lại sóng vai nhau bước đều bước, một người không ngừng đưa mắt qua hai bên đường, ngắm nhìn thú vui lạ vật. Một người lại nhìn chằm chằm người nọ, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
- Sư tôn, muốn ăn kẹo hồ lô không? - Thẩm Huyền Vũ nhìn thấy một sạp bán bánh kẹo bên đường. Tuy rằng y cũng chẳng hứng thú với những thứ đồ ngọt ngậy này, nhưng có lẽ sư tôn sẽ thích.
Quả nhiên, Tiêu Vũ vừa nhìn thấy thì hai mắt hơi sáng lên, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một khuôn mặt lạnh nhạt không quan tâm sự đời, nhưng Thẩm Huyền Vũ có thể nhận thấy sư tôn y đang rất “ hưởng ứng”.
Thẩm Huyền Vũ nắm lấy tay Tiêu Vũ, kéo hắn tới sạp bán hàng bên đường.
- Lão bản, cho hai xiên kẹo này!
Lão nhân bán hàng thấy hai người hào quang rực rỡ trước mặt không nhịn được mắt mở tròn, cười hiền lành nói:
- Hai vị chắc hẳn là người tu tiên, yên chí yên chí, đồ ăn của lão nhân đều được chế biến từ những linh thảo, linh mộc của tu chân giới. Bề ngoài so với nhân thế có thể giống nhưng chất lượng gấp hàng trăm lần.
Trông lão nhân tóc trắng như vậy có lẽ cũng mới khoảng tám mươi tuổi, kém thân xác Tiêu Vân này tới gần hai trăm tuổi. Tiêu Vũ thấy vị lão xưng hô như vậy cũng không giận. Dù sao hắn đích thực cũng mới hai mươi chín tuổi thôi a!!! ( Giờ mới thông báo năm A Vũ xuyên vào Tiêu Vân hắn mới chỉ mười chín tuổi >o<)
Thẩm Huyền Vũ cười mỉm, ôn hòa đáp:
- Cái này ta biết, lão bản.
Nhận xiên kẹo táo từ tay vị lão nhân già, Thẩm Huyền Vũ đưa cho Tiêu Vũ một xiên.
Tiêu Vũ nhìn chằm xiên kẹo trong tay, viên đường tròn trĩnh bóng bẩy phủ một lớp mạch nha lên trên, trông vừa đẹp mắt lại ngon miệng. Không nhịn được, Tiêu Vũ nâng xiên kẹo lên, cắn phụp một miếng.
Ngay lập tức, một vị ngọt hơn đường hòa tan trong miệng, còn pha lẫn hương vị của linh đan.
A ~~~~ Thật ngon!
Ngon hơn kẹo hồ lô ở thế giới của hắn nhiều! Quả là đặc sản tu chân giới!
Thẩm Huyền Vũ một bên vẫn chưa ăn, nhìn chằm chằm sư tôn. Ánh mắt y dừng trên đôi môi mọng của Tiêu Vũ vì vừa cắn kẹo hồ lô mà bị phủ một lớp bóng bóng ngọt ngọt, khiến người khác không nhịn được xúc cảm muốn liếm láp hết tất thảy.
Ực …
- Ca ca, Quả Quả cũng muốn ăn! – Một âm thanh trong vắt cất lên.
Tiêu Vũ cúi đầu xuống, liền nhìn thấy một nam hài thập phần đáng yêu, ánh mắt sáng long lanh nhìn xiên kẹo hồ lô trên tay hắn.
Tiêu Vũ nhìn chằm chằm hài đồng, không biết nên ứng xử thế nào. Nếu hắn đột nhiên mỉm cười rạng rỡ rồi đưa cho hài đồng xiên kẹo táo, thì có phải hơi bị không hợp hình tượng không???
Đang băn khoăn một hồi thì bên cạnh Thẩm Huyền Vũ đã ngồi xổm xuống, đưa xiên kẹo trên tay mình cho nam hài.
- Đây, của Quả Quả đây!
Nam hài vui vẻ kia giơ hai tay nhận xiên kẹo, ánh mắt lại đưa lên nhìn Tiêu Vũ:
- Vị ca ca này thật xinh đẹp!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Vũ: …
Thẩm Huyền Vũ nhăn nhó cười:
- Này tiểu bằng hữu, “xinh đẹp” không phải từ thể diễn tả một nam nhân đâu!
Nam hài đồng bĩu môi, lẩm bẩm nhỏ “ Y xinh đẹp thì ta mới khen chứ” rồi quay người chạy mất, thoáng chốc đã biến mất trong biển người.
Thẩm Huyền Vũ cũng không để ý nữa, đứng lên nhìn sư tôn của y:
- Quả là rất xinh đẹp!
- Đến cả ngươi cũng muốn trêu chọc vi sư? –Tiêu Vũ không mặn không nhạt đáp lại.
- Đồ nhi không dám! – Thẩm Huyền Vũ vội nói, giấu nhẹm đi câu “ Người xinh đẹp thì đồ nhi mới khen chứ” ở trong lòng.
Tiêu Vũ nhìn xiên kẹo hồ lô trên tay, lại nhìn thấy xiên
kẹo còn chưa cắn miếng nào cả Thẩm Huyền Vũ đã đi theo nam hài ngộ nghĩnh ban nãy mất rồi, quan tâm hỏi:
- Ngươi không ăn kẹo sao? Vi sư tưởng ngươi muốn ăn kẹo này?
Thẩm Huyền Vũ không đáp, mà cúi người cắn một miếng trên xiên kẹo của Tiêu Vũ. Khoảnh khắc hai người gần nhau trong gang tấc, Tiêu Vũ nhìn thấy được bờ má sắc nét của Thẩm Huyền Vũ, vẫn chưa thể định hình chuyện gì đang xảy ra.
Trong giây phút bỗng có một tiếng đập nào đó vang vọng mà hắn cũng không hề hay biết.
- Phập! – Thẩm Huyền Vũ cắn xong kẹo, ngẩng đầu nhìn sư tôn, ánh mắt sáng tựa sao trời, tấm tắc khen: - Kẹo hồ lô thật ngon, thật ngọt!
Phải, ngọt tới bất ngờ!
Thấy Tiêu Vũ vẫn đờ người không đáp, Thẩm Huyền Vũ càng cười tươi hơn, lại đưa tay nắm chặt đôi tay thể hàn nào đó, nói với giọng vừa mong chờ vừa háo hức như một đứa trẻ:
- Sư tôn, giờ ta đi thả hoa đăng thôi.
Tiêu Vũ và Thẩm Huyền Vũ dừng chân tại một cửa hiệu bán hoa đăng.
Nói là bán nhưng những chiếc đèn trời không hoạt tiết, mỗi loại một màu riêng biệt, trông vô cùng đơn điệu.
Tiêu Vũ nhìn tấm bảng được dựng trước cửa tiệm, không khỏi mỉm cười.
Đây là tiệm bán hoa đăng tự trang trí, khách quan tới được quyền tự vẽ những gì mình muốn trên hoa đăng. Có thể sẽ không được đẹp cho lắm, nhưng được tự mình sáng chế họa tiết cũng là một trải nghiệm thú vị.
Sau khi thương lượng với vị lão bản nọ, Tiêu Vũ cầm bút lông đưa tới trước mặt Thẩm Huyền Vũ, mỉm cười:
- Tiểu Vũ, ngươi vẽ đi!
Nói là trải nghiệm thú vị thôi, nhưng đừng mong Tiêu Vũ hắn vẽ, hắn cũng không muốn mất hình tượng sư tôn giỏi giang chỉ vì một bức vẽ như con nít đâu!!!
Thẩm Huyền Vũ ngoan ngoãn nhận lấy bút lông, bắt đầu đưa nét trên mảnh vải trắng.
Bàn tay của y như múa, từng nét từng nét xinh đẹp mau chóng hiện ra. Tiêu Vũ không nhịn được cảm khái, quả là nam chính, làm gì cũng rất có khí chất, rất có phong thái!
Nhưng khi nét vẽ của nam thiếu niên kia hoàn thành, Tiêu Vũ bất giác ngẩn ngơ.
Hình ảnh đã hiện rõ trên mảnh vải trăng, chân dung một góc nghiêng của nam tử. Một nam tử có khuôn mặt thon nhỏ, sống mũi cao, ánh mắt như tĩnh như lặng nhìn về phía trước, đôi môi mỏng mím nhẹ. Cả bức tranh đẹp đẽ mà bắt mắt, đây là… hắn mà.
- Sư tôn xem đồ nhi họa có đẹp không? – Thẩm Huyền Vũ nói với giọng đầy ý đang chờ được khen.
Tiêu Vũ ngắm bức tranh thêm vài giây mới mở miệng:
- Cũng rất được. – Nói rồi hắn đưa tay cầm lấy bút lông trên tay Thẩm Huyền vũ, nhẹ nhàng viết lên tranh hai chữ.
Thẩm Huyền Vũ tròn mắt, dường như không tin lắm, ngập ngừng hỏi:
- Sư.. sư tôn, Tiêu Vũ?
Tiêu Vũ: …[email protected]!!!#$%$%% - Moáaaaa, hắn viết nhầm mất rồi!
Chẳng qua là hắn muốn đính tên mình lên bức tranh tuyệt đẹp này thôi, mà quên mất hắn tên là “Tiêu Vân”!!!!
Ánh mắt Thẩm Huyền Vũ nồng nặc niềm thích thú, giọng nói không kìm được ý vui:
- Là Tiêu trong Tiêu Vân và Vũ trong Thẩm Huyền Vũ sao?
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- … - Haha – Phải. – Thì ra trùng tên với nam chính cũng có lợi như vậy!!!
- Tiêu Vũ, Tiêu Vũ, Tiêu Vũ. – Thẩm Huyền Vũ không ngừng lặp lại cái tên này, đáy lòng cảm thấy sao lại có cái tên hay như vậy chứ? Cảm giác nó giống với tên linh kiếm của hắn- Nhất Tiêu- Thứ nhất trên đời này chính là “Tiêu”...
Sau khi để lão bản mắc xong hoa đăng, Tiêu Vũ và Thẩm Huyền Vũ vai sánh vai tới khu vực thả hoa đăng, lúc này người du hội đã tập trung rất đông ở đây, cũng đã sắp sẵn sàng thả đèn.
Cả một biển người chuẩn bị thả hoa đăng, đây chắc chắn sẽ là một cảnh đẹp khó quên.
Tiêu Vũ đỡ một bên đèn, bên kia là Thẩm Huyền Vũ, hai người cùng nghe khẩu hiệu đang vang vọng.
Khi khẩu hiệu đã vỡ òa, hàng ngàn đóa hoa đăng được thả lên trời.
Khoảnh khắc hoa đăng bay đi, cũng là lúc tầm chắn giữa hai người đã biến mất, ánh sáng cả vùng trời tỏa lên hai gương mặt tuấn mỹ đang nhìn nhau.
Tiêu Vũ đột ngột ngẩng đầu nhìn, trước mắt hắn là một bầu trời lập lóe lửa, ánh sáng phát ra từ hoa đăng thắp sáng cả trời đêm.
- Thật đẹp. – Phải, rất đẹp, cuộc đời hắn chưa từng thấy cảnh đẹp nào như vậy.
Thẩm Huyền cũng ngẩng đầu lên nhìn, vận dụng linh lực, tìm kiếm hoa đăng “Tiêu Vũ”, khóe môi cong cong, vô cùng thỏa mãn.
Được cùng sư tôn ngắm nhìn khung cảnh này, đối với y là một loại thỏa mãn không thể diễn tả.
Mong rằng trọn đời trọn kiếp, được cùng người mãi như vậy.