Trần Trung Lạc đưa Hứa Chí Quân trở về Thanh Thúy lâu- nơi ở mà Dương Mặc Hàng đã sắp xếp cho Thanh Tông phái.
Sau khi đuổi đám đệ tử loi nhoi môn phái ra ngoài, Trần Trung Lạc dựng một kết giới xung quanh phòng, ánh mắt tức giận nhìn Hứa Chí Quân:
- Ngươi có tâm ma từ bao giờ?
Hứa Chí Quân sửng sốt, cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng mắt Trần Trung Lạc.
- Nói! Ngươi có tâm ma từ bao giờ? Hứa Chí Quân, ngươi có biết ngươi là niềm hi vọng còn sót lại của Thanh Tông phái, ngươi vậy mà lại đem mình sa ngã vào tâm ma?
Nếu như hôm nay lão không tinh ý đoán ra được, để chuyện này lộ ra trước mặt cả tu chân giới như vậy, thì con đường sau này của Hứa Chí Quân cũng như Thanh Tông phái là hoàn toàn vô vọng.
Hứa Chí Quân ngửa mặt, tức cười nói:
- Trần trưởng lão, ông thì biết cái gì? Tên họ Thẩm đó căn bản không thể thắng được ta, ta mới là thiên tài chân chính! Ta mới là kẻ mạnh nhất!
Trần Trung Lạc cau mày, cảm giác sắp không xong rồi, vội đi tới tủ gỗ thu gom đồ đạc của Hứa Chí Quân.
- Ngươi mau trở về Thanh Tông phái, ta sẽ viết một lá thư cho chưởng môn, ngài ấy sẽ giúp ngươi giải tâm ma.
Hứa Chí Quân im lặng, dường như hắn đang ở một thế giới khác, những thứ xung quanh chỉ như một trò đùa.
Hứa Chí Quân đứng dậy nhận lấy tay nải đồ của Trần Trung Lạc, bay vút ra khỏi của sổ, dần biến mất.
Tại Bích Tịch lâu.
Cố Thanh Hoan đã trở lại sau khi làm nhiệm vụ giao Linh Dị bí tịch cho Tiêu Thừa.
Vị đại sư huynh khi nghe tin Bạch Phong phái toàn thắng, ừm... trừ Tần Thiên Dật ra, thì đã rất vui, quyết định mở một bữa tiệc ngay tại các lâu này.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Vũ trong thư phòng riêng, im lặng đọc lá thư mà Tiêu Thừa gửi tới.
“ A Vân.
Bản Linh Dị mà đệ đấu giá được đúng là tương đối giống với công pháp mà sư tôn ta từng tu luyện. Tuy nhiên, ở dươi góc cùng của quyển trục có khắc một chữ “ Vân”, ta tự hỏi đây có phải tên người đã sao chép lại bản công pháp này hay không?
Đây chính là một việc hệ trọng, chừng nào đệ trở về hãy cùng ta tra cho rõ. Người tên Vân này là ai.
Tiêu Thừa.”
Tiêu Vũ lẩm bẩm trong miệng “ Vân, Vân,...” bỗng hắn khựng lại, chợt nhớ tới miếng ngọc Vân Quang.
Lẽ nào người tên Vân này không chỉ sao chép ra bản Linh Dị, mà còn là chủ sở hữu của tất cả món pháp bảo trong bí cảnh kì lạ kia?
Khoan... như vậy thì...
Tiêu Vũ mở to mắt, không thể tin những suy nghĩ đang không ngừng tuôn ra trong đầu.
Không thể nào... chắc không thể có sự trùng hợp như vậy...
- Sư tôn.
Tiêu Vũ quay đầu lại khi nghe tiếng gọi, liền thấy Thẩm Huyền Vũ đứng trước cửa.
- Đại sư huynh đang mở tiệc ngoài sân đấy, sư tôn mau xuống.
Tiêu Vũ gật đầu, vung tay thiêu hủy lá thư của Tiêu Thừa, Thẩm Huyền Vũ làm như không thấy chuyện gì, chờ Tiêu Vũ ra khỏi cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Cạnh bờ hồ, mọi người đã tụ tập đầy đủ.
Cố Thanh Hoan và Hàn Duẫn Kì đang bày đồ ăn lên bàn gỗ, mới được kê ra ngoài trời. Đây đều mĩ thực được mua ở Thanh Bách lâu, vô cùng bổ dưỡng với người tu tiên.
Tần Thiên Dật và Khúc Diệu đang loay hoay tìm cách ăn vụng một miếng màn thầu nhưng ánh mắt nhanh hơn tên của Hàn Duẫn Kì đã ngăn chặn tất cả.
Bạc Cẩn Du ngồi tách sang một bên, nhắm mắt tĩnh lặng tu luyện.
- Tiêu phong chủ, Thẩm sư huynh xuống rồi. – Hàn Duẫn Kì ngẩng đầu vui vẻ nói, ngay lập tức đi tới đẩy một cái ghế cho Tiêu Vũ.
Thẩm Huyền Vũ hơi cau mày, đi tới giành lấy ghế từ tay Hàn Duẫn Kì, thản nhiên đặt sau lưng để Tiêu Vũ ngồi xuống.
Hàn Duẫn Kì:...
Mấy người cùng ngồi xuống ghế, Cố Thanh Hoan ôn hoa nói:
- Thật vui vì trong lúc ta rời đi, các đệ đều hoàn thành rất tốt. Chặng đường còn lại của Dạ Minh hội phải nỗ lực hơn nữa.
Tần Thiên Dật một bên chắt rượu ra chén, tủi giọng nói:
- Đại sư huynh nói như vậy thật giống như tát vào mặt đệ, đệ không biết mình còn ở đây để làm gì nữa, hic.
Khúc Diệu phá lên cười vỗ vỗ lên đầu Tần Thiên Dật:
- Đệ ở đây để cổ vũ cho tất cả mọi người chứ gì nữa, có đệ huynh giải trí lắm.
- ....
Hàn Duẫn Kì cũng bật cười, nhưng sau đó liền không ý vị mà nói:
- Thật chỉ biết nói miệng, ta thừa biết đệ ngày nào cũng chạy tới nơi mấy đệ tử Liêm Giản phái tụ tập, coi bộ vui lắm mà.
- Sư tỷ xin đừng bôi nhọ ta trước mặt đại sư huynhhhhh!
Cố Thanh Hoan mỉm cười, nhận chén rượu ngọc từ tay Khúc Diệu, vẻ mặt đầy ý tứ, hình tượng của đệ chưa bao giờ tốt với ta cả.
Bạc Cẩn Du cũng đã ngồi xuống bàn tiếc, gắp một miếng bào ngư cho vào miệng, Tần Thiên Dật trông thấy liền bị thu hút, không để ý tới Cố Thanh Hoan nữa.
- Bạc sư huynh, thế nào, ngon không? Món này là ta chọn đấy.
Bạc Cẩn Du gật đầu một cái có lệ, vừa đặt đũa xuống thì thấy Tần Thiên Dật đã nhanh tay gắp lìa lịa thêm mười miếng bỏ vào bát, ánh mắt sáng quắc lên đầy đắc ý.
Thẩm Huyền Vũ bên này cũng rất nhiệt tình gắp thức ăn cho sư tôn mình, cơ hồ cái bát của Tiêu Vũ đã chất đủ các món ăn trên bàn.
Tiêu Vũ cau mày, lại cầm đũa san sang bát của Thẩm Huyền Vũ.
- Vi sư cũng không ăn hết. – Nam chính, ngươi cố tình muốn bại lộ chuyện ta ham ăn với tất cả mọi người sao????
Tiêu Vũ trong lòng muốn chửi thề tay vẫn rất thành thật gắp thức ăn cho vào miệng, thầm khen Tần Thiên Dật mua được mĩ thực này ở đâu mà ngon vậy, tay cũng thoải mái mà cầm chén ngọc nhấp một ngụm.
Đây là Thanh Trúc rượu, cũng là một đặc sản của Ngọc Hồi thành.
Là người tu tiên thì không dễ gì say, nhưng hôm nay ai cũng phá lệ thả mình.
Chẳng mấy chốc mọi người ăn uống vui vẻ, một hồi đã ngà ngà.
Khúc Diệu hung hăng đập chén ngọc xuống bàn, khuôn mặt đỏ ửng, giọng nói đầy tủi thần ủy khuất:
- Đại sư huynh lại bỏ về, không xem ta thi đấu. Đại sư huynh là ghét đệ sao? Ghét đệ sao? Đệ đã chiến thắng rất soái đó!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Hoan cũng có chút say, nhưng da mặt lại vẫn trắng trẻo hồng hào, nét mặt hơi nhíu đi,đứng dậy đỡ Khúc Diệu:
- Đệ say rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, huynh đi nấu canh giải rượu cho đệ.
Thật bất hạnh là con ma men Tần Thiên Dật bên này đã chạy tới ôm vai Khúc Diệu, “ huynh đi cùng ta, chúng ta chưa say”. Khúc Diệu ân một tiếng, cả hai lảo đảo đi tới gần hồ nước.
Cố Thanh Hoan chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì ầm một tiếng, bóng dáng hai ngươi ùm một cái ngã xuống hồ, chỉ nghe thấy tiếng vang lên:
- Thiên Dật, sao rượu lại nhiều vậy, ta bơi được luôn nè.
- Hahaha, bơi trong rượu! Bơi trong rượu.
Cố Thanh Hoan chết lặng, cảm thấy người tu tiên uống rượu thật nguy hiểm, quay lại liếc nhìn Bạc Cẩn Du đang dùng tay nhéo nhéo ấn đường, có lẽ hơi đau đầu.
- Đệ mau giúp ta lôi hai đệ ấy lên, nếu không sẽ cảm mất.
Bạc Cẩn Du gật đâu, đứng thẳng
người dậy đi tới bên hồ, Cố Thanh Hoan chỉ thấy y chọc tay vào nước một cái liền lôi lên hai người.
Tần Thiên Dật ướt như chuột lột bị lôi lên, khó chịu mắng:
- Tên khất cái này, đừng làm phiền lão tử.
- ... Ngươi nói ai là khất cái? – Bạc Cẩn Du cúi đầu nhìn người nằm dưới đất, hỏi lại.
- Là ngươi đ- Tần Thiên Dật chưa nói hết câu đã bị Bạc Cẩn Du vác lên như vác bao tải, một đường đi vào nhà, không quên chào Cố Thanh Hoan: - Khúc sư huynh là của huynh đấy.
Cố Thanh Hoan chết lặng gật đầu, đi tới dìu Khúc Diệu dậy.
Hàn Duẫn Kì lúc này đang laoy hoay mở giới chỉ, giọng mềm mềm vì say:
- Đan giải rượu của sư tôn... đan giải rượu... đâu nhỉ..? – Hai mắt nàng hoa hết lên khi nhìn cả một cái giới chỉ chứa đầy linh đan đủ các loại, hoàn toàn chính là một cái kho báu cỡ nhỏ mà bất cứ ai cũng mơ ước.
Chỉ là bây giờ tiểu luyện đan sư không phân biệt được đan dược nào nữa rồi, tần ngần một lát nàng cũng đứng dậy, đi tới chỗ Cố Thanh Hoan.
- Đại sư huynh, huynh nói xem đâu là đan giải rượu?
- ... – Cố Thanh Hoan nhìn lướt qua nạp giới của Hàn Duẫn Kì, nghiêm nghị nói: - Không có đan giải rượu.
Hàn Duẫn Kì giật mình, dụi dụi hai mắt như không tin được, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dỗi, quay goắt bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Sư tôn không chuẩn bị đan giải rượu cho ta, ta giận sư tôn luôn!
Lúc này Diệp Tử Vân ở Bạch Phong phái bỗng hắt xì một cái không hiểu nguyên nhân.
Đến lúc Cố Thanh Hoan đưa Khúc Diệu đi, cả khu hoa viên chỉ còn lại Tiêu Vũ và thẩm Huyền Vũ.
Tiêu Vũ cuối cùng cũng chờ được người đi hết, vui vẻ gắp thêm vài miếng ăn, vừa ăn vừa ngâm nga một chút.
Thẩm Huyền Vũ gục đầu trên bàn, nghiêng nghiêng khuôn mặt ngắm nhìn người bên cạnh.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống bóng người tôn quý, càng khiến cho người ấy trở nên quá mức sáng chói.
- Sư tôn biết không? – Thẩm Huyền Vũ đột ngột mở miệng.
Tiêu Vũ dừng ăn, ngoảnh đầu lại nhìn người đang vật trên bàn.
- Hôm nay khi đấu với Hứa Chí Quân, hắn đã đưa đệ tử vào một ảo cảnh. Ở đó, cùng có một đệ tử khác nhưng có mái tóc bạc, người ấy... người ấy đang giết sư tôn.
Tiêu Vũ mở to mắt, trái tim bỗng giật thót lên theo từng câu nói của Thẩm Huyền Vũ.
Gió đêm hè thổi mát mẻ, mang theo hương thơm của hồ Bích Tịch.
Phía bên kia bức tường rào là khung cảnh về đêm của Ngọc Hồi thành, náo nức mà rực rỡ.
Ở bên đây lại có sự tĩnh lặng đến kì lạ.
Thẩm Huyền Vũ hôm nay cũng thả mình thưởng thức rượu, lâng lâng say, thấy vẻ mặt ngốc lăng của Tiêu Vũ cảm thấy thật khả ái, y mỉm cười.
- Đệ tử tự hỏi Hứa Chí Quân dù có cao thâm tới mức nào cũng không thể tự thiết kế ra một ảo cảnh như vậy. Ảo cảnh... là thường xuất phát từ trong nội tâm của con người.
Tiêu Vũ ngoảnh mặt đi chỗ khác để che giấu đi nội tâm đang khiếp đảm của hắn, giọng nói lại lạnh nhạt vẻ không quan tâm.
- Vậy nội tâm ngươi là muốn giết ta sao?
Thẩm Huyền Vũ giật mình ngồi thẳng người dậy, hai tay đặt lên vai Tiêu Vũ kéo hắn lại:
- Nếu sư tôn chết thì cuộc đời ta cũng chấm hết. – Thẩm Huyền Vũ chắc như đinh đóng cột.
Tiêu Vũ giật mình, có chút mất tự nhiên, hai người đang ngồi rất gần, không khí dường như đang trở nên ám muội bất thường.
Nội tâm Tiêu Vũ cảm thấy có chút không đúng: Sao câu này quen quá vậy, cảm giác từng đọc trong truyện tổng tài!!!!
Tiêu Vũ cảm thấy có lẽ nam chính say rồi, đem hắn biến thành nữ nhân.
Thẩm Huyền Vũ bỗng ôm chầm lấy hắn. Bị một thân nhiệt đột ngột quấn lấy, Tiêu Vũ đứng hình, chỉ cảm nhận được mùi Thanh Trúc rượu thanh thanh ngọt ngọt, và Thẩm Huyền Vũ cọ cọ đầu trong lòng hắn.
- A Vũ.... buông ra.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sư tôn.
- Buông ra. – Tiêu Vũ sắp mất hết kiên nhẫn mà nói, hắn cũng không muốn chết vì nhịp tim tăng quá cao đâu! – Ngươi nói xem đây có phải là hành vi đồ đệ nên làm –
Chưa kịp nói hết câu, Tiêu Vũ đã bị chặn miệng.
Một cái hôn nóng bỏng phủ lên môi. Nụ hôn này của Thẩm Huyền Vũ tới quá nhanh.
Dù là Tiêu Vũ cũng không kịp né tránh, hắn ngây người một lúc để mặc đệ tử của mình hôn.
Y càn rỡ hôn, liếm, cắn đôi môi của người nọ.
Bỗng nhiên, một cảm giác lạnh buốt đâm sâm vào bụng, vụt một cái, Thẩm Huyền Vũ lập tức bị hất văng ra xa ba trượng.
Cơn ớn lạnh lan tỏa khắp thân thể khiến Thẩm Huyền Vũ dường như tỉnh táo hơn, hai mắt y không biết từ bao giờ đã đỏ ngầu.
Tiêu Vũ đứng thẳng, cả người run run, khàn giọng nói:
- Nghiệt đồ! Ngươi tưởng ta không thể giết ngươi sao?
Thẩm Huyền Vũ tối sầm mặt, cảm giác nôn nao dâng lên tận cổ, rồi bất giác hộc ra một búng máu.
Tiêu Vũ giật mình, cảm giác vừa rồi mình đã ra tay hơi quá, hai tay trở nên lạnh ngắt, tim thì không ngừng nhấp nhô, bây giờ hắn rất rối, vô cùng rối.
Tiêu Vũ xoay người, nhảy lên Phong Vân kiếm, bay vụt đi, bỏ lại một mình Thẩm Huyền Vũ nằm trên đất.
Thẩm Huyền Vũ đưa tay ấn chặt vào trong lồng ngực, từng móng tay như găm vào da thịt, bật máu ra. Thể chất người tu tiên vô cùng dẻo dai, vết rách ngay lập tức lành lại nhưng rồi lại một lần nữa rách ra, máu me chảy đầm đìa, cứ như vậy mười mấy, bạch y trên người đã ngấm bởi máu tanh.
- Ta đã làm cái gì thế này?