Tiêu Vũ cảm giác mình bị cuốn vào một dòng xoáy chảy khôn xiết, đến lúc y mở mắt liền thấy quang cảnh thay đổi, không còn ở rừng Thiên Thú nữa.
Đây là một ngôi nhà lợp lá vô cùng tồi tàn, hắn đang nằm trên giường, nhìn thân thể bé nhỏ của chính mình, Tiêu Vũ giật mình sửng sốt.
Lại… lại xuyên tới tiểu thuyết nào nữa rồi???
Nhưng khi để ý kĩ, khắp thân thể hài tử của hắn toàn là những vết thâm tím, có cảm giác như mình vừa bị... bạo hành.
Lúc này một nam hài tử khác từ cửa chạy vào, trông thấy Tiêu Vũ thì lo lắng đi tới:
- A Vân, đệ tỉnh rồi ư?
Tiêu Vũ ngạc nhiên, A Vân? Hắn vẫn đang trong thân xác của Tiêu Vân sao? Vậy … nam hài tử trước mắt này chẳng lẽ là …
- Thừa ca ca?- Tiêu Vũ mở lời, một giọng nói non nớt phát ra từ cổ họng mình khiến hắn thập phần không quen.
- Ca đây, đệ không sao chứ? – Tiêu Thừa vừa nói vừa chảy nước mắt, giọng đầy vẻ tức giận – Ca ca đang lẽ không nên bỏ đệ đi, để đệ cuối cùng lại bị … bị lão già đó … đối xử như vậy … - Vừa nói Tiêu Thừa vừa không ngừng tát vào mặt mình, cảm giác không thể giết chết chính y thì không chuộc được tội.
Tiêu Vũ vội can Tiêu Thừa lại, cảm giác hoang mang tột độ. Tới bây giờ hắn mới cảm giác cơn đau tựa bóp nát từng cơ thịt nơi hạ thân, Tiêu Vũ tối sầm mặt.
Không thể tin được … Tiêu Vân … y đã từng bị cưỡng bách khi còn là một thiếu niên.
Nước mắt sinh lí của Tiêu Vũ không ngừng chảy khiến Tiêu Thừa đau lòng như đứt từng đoạn ruột.
- A Vũ, đệ đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi… hức … đừng khóc.
Tiêu Vũ không biết vì sao mình lại trong hình dáng này, vì sao lại quay ngược lại như vậy, hắn chỉ cảm thấy may mắn vì đã đến muộn một chút, nếu đến đúng lúc Tiêu Vân đang bị cưỡng bách thì …
Đúng lúc này một nam nhân trung niên tuổi, ăn mặc rách rưới, y như trang phục của Tiêu Vũ và Tiêu Thừa lúc bây giờ đi vào nhà.
Gã để râu quai nón, tóc tai lồm xồm, khuôn mặt say bí tỉ. Tiêu Thừa giật mình, bỗng đứng dậy dang tay che chắn trước Tiêu Vũ.
- Ông … ông mau cút đi!
Tiêu Vũ sửng sốt, chẳng lẽ tên ấu dâm đó là lão già này?! Không xong rồi!
Nam nhân trung niên bước vào căn nhà rách nát, cười khả ố:
- Hừ, nghiệt tử, uổng công ta đẻ ra các ngươi, phục vụ ta có chút thì sao chứ?
Tiêu Vũ tái nhợt, nắm chặt bàn tay nhỏ bé về tức giận. Hắn chưa từng cảm thấy căm phẫn như vậy.
Bị chính cha ruột mình cưỡng bách …
Tiêu Vân rốt cuộc đã có một quá khứ thảm thương tới mức nào?
Những nhân vật trong trang sách ấy, cho dù là phản diện hay pháo hôi, đều có một quá khứ và sự hình thanh riêng mà chẳng có ai biết được.
Người đọc sẽ không bao giờ nghĩ tới điều gì đã làm nên một kẻ có nhân cách không bình thường như Tiêu Vân.
Tiêu Thừa vẫn đứng chắn trước Tiêu Vũ, ánh mắt bắt đầu nhuộm sát khí, hoàn toàn quyết tâm phải giết chết kẻ kinh tởm đã làm nhục đệ đệ, cho dù gã có là cha ruột mình đi nữa.
Ngay khi lão già kia toan lao tới giường Tiêu Vũ, cả căn nhà bị tốc mái lên bởi một cơn lốc.
Cả ba người bên trong đều choáng ngợp ngẩng đầu.
Trên không có hai đang ngự kiếm, một người mặc bạch y, ánh mắt điềm đạm ôn hòa, một người mặc tử y, ánh mắt nguy hiểm nhìn xuống phía dưới.
Tử y nhân kia chính là phiên bản trưởng thành của Sở Nguyệt Hiên – Bán Nguyệt chân nhân.
Sở Nguyệt Hiên không nói hai lời vung kiếm chém chết lão cha của Tiêu Thừa- Tiêu Vân.
Hai vị tiên nhân đáp xuống căn nhà rách nát vốn đã không thể gọi là nhà.
Bạch y nhân mỉm cười nhìn hai hài tử trước mắt:
- Cả hai đều căn cốt nhất phẩm, tuyệt hảo, trở thành đồ đệ của ta, như thế nào?
Tiêu Thừa mở to mắt, có lẽ vì từ lúc bình sinh y chưa từng chứng kiến ai có khí chất tuyệt thế như vậy.
Sở Nguyệt Hiên bên cạnh chỉ Tiêu Vũ:
- Minh Vũ, ta muốn nhận y làm đồ đệ.
Tề Minh Vũ ngạc nhiên nhìn vị huynh đệ của mình, bấy lâu nay hắn chưa từng có hứng thú thu đệ tử, lần này đi cũng là muốn tìm đệ tử cho y.
Tiêu Vũ và Tiêu Thừa được Sở Nguyệt Hiên cùng Tề Minh Vũ mamg về Bạch Phong phái.
Tề Minh Vũ là chưởng môn, vì vậy khi y mang theo một hài tử về thu hút không ít sự chú ý của các phong chủ. Trong khi mọi người hối hả chạy tới Bạch Đoan phong xem mặt người có khả năng cao sẽ trở thành chưởng môn mới trong tương lai thì Sở Nguyệt Hiên âm thầm ôm Tiêu Vũ về Bạch Lăng phong.
Tiêu Vũ thực sự sốc khi nhìn thấy Bạch Lăng phong, tòa lâu đài nguy nga tráng lệ mà hắn từng sống mười năm đâu không thấy, chỉ thấy một ngôi nhà trúc ba gian đạm bạc thanh tịnh.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tiêu Vũ, Sở Nguyệt Hiên bật cười:
- Sư tổ của ngươi trước đây ưa thanh tịnh giản dị, Bạch Lăng phong của sau này là ta vì ngươi thích mà xây, cả việc này mà A Vân cũng lựa chọn quên đi sao?
Tiêu Vũ giật mình nhìn Sở Nguyệt Hiên:
- Sư... sư tôn?! Không phải sư tôn của mấy trăm năm trước sao?
Sở Nguyệt Hiên khoanh tay mỉm cười:
- Ta nào mà chẳng là ta, vi sư vừa đưa A Vân vào dòng sông kí ức của mình. Vì chúng ta không thể tồn tại ở đây nên đều bị hồi ức cảnh này khống chế cưỡng ép linh hồn vào chính thân xác trong hồi ức cảnh.
Tiêu Vũ hiểu ra. Thì ra mình bị lão già đội lốt trẻ con này lôi vào hồi ức cảnh, Tiêu Vũ khoanh tay, nhíu mày nhìn Sở Nguyệt Hiên:
- Ta lựa chọn quên đi, ý sư tôn là sao? Lẽ nào việc ta mất trí là do ta lựa chọn?
Sở Nguyệt Hiên im lặng, lặng lẽ quan sát hài tử trước mắt, khi nhìn thấy từng vết bầm trên người Tiêu Vũ, đôi mắt thoáng tối đi trông thấy.
- Năm đó ta đã không tới kịp lúc.
- Sao cơ? – Tiêu Vũ ngây người giây lát, nhưng khi biết ý mà Sở Nguyệt Hiên đang nói là gì liền cảm thấy một cơn đau đớn như đang bóp nát tim hắn, đưa đôi tay nhỏ nắm lấy ngực mình, Tiêu Vũ
nghiến răng, cảm xúc dao động lớn như vậy, là của Tiêu Vân sao?
Sở Nguyệt Hiên nắm lấy vai Tiêu Vũ, từng chút từng chút một truyền linh lực sang, luồng linh lực như dòng suối nhẹ nhàng vỗ về cảm xúc đang như con thú dữ muốn phá vỡ gông xích thoát ra ngoài bên trong Tiêu Vũ.
Bấy giờ Tiêu Vũ mới nhận ra một sự thật đáng sợ.
Thân thể này, hắn chưa từng làm chủ sở hữu.
Ẩn sau trong thân thể này vẫn tồn tại một tàn hồn của Tiêu Vân.
Hắn hoàn toàn không có biết vì sao mình lại xuyên vào được thân thể của Tiêu Vân, nhưng bây giờ hắn dám khẳng định Tiêu Vân hoàn toàn chưa từng chết, chỉ là đang ngủ yên trong thân thể này.
- Không sao chứ? – Sở Nguyệt Hiên lo lắng hỏi.
Tiêu Vũ lắc đầu, cố gắng đè chặt những suy nghĩ khủng khiếp trong nội tâm.
Sở Nguyệt Hiên thấy đồ đệ nhỏ đã bình tĩnh lại đôi chút, bàn tay phía sau lưng không biết đã từ bao giờ tự cấu chặt lấy mình.
- Trên đời này, thứ mà mình căm ghét nhất là gì, A Vân, ngươi có nhớ không?
Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Hiên, sự căng thẳng dâng trào. Thấy vẻ mặt của hài tử, Sở Nguyệt Hiên thở dài, gằn ra từng chữ:
- Đoạn tụ, loạn luân, cưỡng bách.
Một hài tử tử mười mấy tuổi bị chính cha ruột cưỡng bách.
Một hài tử mười mấy tuổi, đã phải chịu những nhục nhã về cả thể xác lẫn tinh thần.
Có lẽ, ngoài Thẩm Huyền Vũ, Tiêu Vân là nhân vật đáng thương thứ hai.
Chỉ đáng tiếc, y đáng thương như thế nào thì không ai biết được, người ta chỉ cho rằng y là một tên rối loạn nhân cách, hèn hạ, bỉ ổi, tiểu nhân đê tiện, mà không biết điều gì đã đắp nặn lên một kẻ cực đoan như vậy.
Tiêu Vũ đang mải đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình thì liền nghe được câu tiếp theo của Sở Nguyệt Hiên:
- Nhưng cả ba điều ấy, ta đều đã … phạm phải với ngươi.
…
Tiêu Vũ cảm nhận được linh hồn mình đang bị phân tách khỏi cơ thể của hài tử, thoáng chốc bối cảnh xung quanh thay đổi.
Ngôi nhà trúc tao nhã kia biến mất, thay vào đó là diện mạo của Bạch Lăng phong mà Tiêu Vũ quen thuộc.
Tiêu Vũ nhận ra mình đang lơ lửng trên không như một linh hồn, chưa kịp hoảng hồn thì đã trông thấy Sở Nguyệt Hiên không khác là bao lơ lửng bên cạnh.
- Ta đã kiểm soát được hồi ức cảnh này nên giúp chúng ta tách khỏi thân xác nguyên bản.
Dứt lời Sở Nguyệt Hiên chỉ tay xuống dưới, Tiêu Vũ đưa mắt theo hướng liền trông thấy một thiếu niên bạch y đang miệt mài luyện kiếm.
Thiếu niên xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại tỏa ra một hàn khí khó gần, dù đã luyện kiếm cả ngày nhưng cũng không đổ một giọt mồ hôi, cả người tỏa ra một khí chất không nhiễm tạp trần.
Đó là Tiêu Vân thời niên thiếu.
- Giỏi lắm, A Vân. – Một giọng nói quen thuộc cất lên.
Thiếu niên nghe thấy âm thanh lặng lẽ đút kiếm vào bao, quay người thấy tử y nhân trước mặt, nghiêm chỉnh hành lễ.
- Sư tôn.
“ Sở Nguyệt Hiên” ba trăm năm trước không khác người đứng cạnh Tiêu Vũ cho lắm.
Y nở nụ cười rạng rỡ, cái nụ cười mà khiến người khác không ngờ rằng y chính là vị chân nhân đạo mạo, vị tuyệt thế thiên tài của Bạch Lăng phong.
- Đây, xem đi. – “Sở Nguyệt Hiên” đưa cho Tiêu Vân một thanh trường kiếm uy vũ, tự hào nói: - Mừng cho A Vân ngươi Trúc Cơ thành công, hừ, vi sư phải đi cầu lão già Trần Lẫm Cát kia cả ngày chỉ để lão đúc cho đồ nhi của ta một thanh kiếm độc nhất đấy.
Tiêu Vân cúi đầu, khuôn mặt vẫn không biểu lộ nhiều cảm xúc:
- Chưởng môn cũng đã tặng cho ca ca một thanh kiếm vô cùng tốt.
“Sở Nguyệt Hiên” khó chịu đập hai tay lại:
- Nhảm nhí, kiếm của ta tốt hơn!
Thấy sư tôn nhí nhố trước mặt, cuối cùng khuôn mặt như băng mùa đông của Tiêu Vân cũng thấp thoáng nụ cười mỉm:
- Đa tạ sư tôn.
“Sở Nguyệt Hiên” ngây người giây lát, bất giác đưa tay xoa đầu thiếu niên trước mắt.
Tiêu Vũ lơ lửng trên không trầm ngâm, nhớ tới câu nói của Sở Nguyệt Hiên vừa rồi, như đã hiểu ra tất cả, giọng nói thốt ra bỗng trở nên lạnh lùng
- Ngươi đã làm vậy với y sao?
Sở Nguyệt Hiên biết Tiêu Vũ đang nói về điều gì, hai bàn tay ngắm chặt dưới vạt áo.
- Phải, vào ngày Tề Minh Vũ ra đi. Vi sư đã uống rất nhiều rượu để giải sầu.
Tiêu Vũ cảm giác không thể không chế cơn giận của mình cũng như những cảm xúc đang dao động mãnh liệt trong người, túm lấy áo Sở Nguyệt Hiên thét lên:
- Ngươi rõ ràng biết được đó là bóng ma tâm lí của y, vậy mà ngươi … ngươi có đúng là một sư tôn không vậy?
Lời tác giả: Gửi bạn trucxinhxinh, dao là vật nguy hiểm, không nên gửi tới nhà người khác nha:>>>>>