Tiêu Vũ nằm dưới căn hầm hơn một ngày một đêm, vô cùng chán nản.
Hắn đã thử tìm rất nhiều cách ra, nhưng Sở Nguyệt Hiên đã cẩn thận tạo rất nhiều kết giới xung quanh.
Trong lúc hắn đang nhàm chán giở sách trên giường, liền nghe được văng vẳng một giọng nói quen thuộc hét vang vô cùng to.
Tiêu Vũ giật mình ngồi bật dậy.
- Đây là … Hàn Duẫn Kì? Sao Hàn Duẫn Kì lại ở đây được?
Lẽ nào …
Tiêu Vũ đăm chiêu suy nghĩ, vội vàng đứng dậy nhìn về phía trần của căn hầm.
Đây đang là ở Bạch Phong phái sao?
Nhớ tới sự xuất hiện của Tiêu Thừa ngày hôm qua, Tiêu Vũ càng chắc chắn với suy đoán của mình.
Nếu không có sự tiếp tay của Tiêu Thừa, làm sao Sở Nguyệt Hiên có thể âm thầm đi vào môn phái mà không ai biết? Cho dù y là đại trưởng lão đi chăng nữa.
Nhưng …
Tiêu Vũ thở dài thượt, kể cả biết đây là Bạch Phong phái đi chăng nữa thì với cái thân xác phàm tục này hắn cũng chẳng thể trốn thoát.
Tiêu Vũ cắn răng, đúng lúc này, cánh cửa căn hầm mở ra.
Sở Nguyệt Hiên chậm rãi bước xuống, trông thấy hắn thì mìm cười.
Tiêu Vũ giật mình cứng đờ, một bước chân cũng không nhấc nổi.
- Có một điều mà ta tới bây giờ mới nhớ ra là nên hỏi. – Sở Nguyệt Hiên nhìn hắn, ánh mắt lóe lóe hàn quang. – Bản chân nhân, có thể biết quý danh nhà ngươi?
Tiêu Vũ lạnh mặt nhìn Sở Nguyệt Hiên:
- Ta đã là người sắp chết, ngươi còn muốn biết cái gì nữa?
Sở Nguyệt Hiên kinh ngạc lên tiếng:
- Ngươi đã biết ta lừa ngươi?
Ánh mắt Tiêu Vũ càng lạnh hơn, bàn tay giấu trong vạt áo cấu vào da thịt vì tức giận.
- Ngươi không những lừa gạt ta, mà còn lừa gạt cả ca ca. Sở Nguyệt Hiên, ngươi vì Tiêu Vân mà làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, Thiên Đạo sẽ không tha cho ngươi!
Gương mặt Sở Nguyệt Hiên vẫn lạnh nhạt cho tới khí hai tiếng Tiêu Vân được thốt lên, ánh mắt y biến chuyển.
- Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Ngươi hoang tưởng chính mình sao? Kí hiệu linh hồn là thứ tồn tại riêng lẻ khác biệt nhất trong vạn vật, thứ như vậy sẽ có hai sự trùng lặp trong cùng một thế giới sao? Mà cho dù có tồn tại đi chăng nữa, ta cũng không đủ năng lực thi triển tới hai trận pháp vừa hoán đổi A Vân vừa hoán đổi ngươi. Hoặc là ngươi nhởn nhơ ở đây, hoặc là A Vân trở lại, ngươi là cái gì mà nghĩ ta sẽ chọn ngươi?
Tiêu Vũ ngẩng đầu, đến mức này thì hắn cũng không muốn giấu diếm bất cứ cái gì nữa, giơ tay chỉ lên đầu mình:
- Hoán đổi? Hàm hồ? Ta có thể cảm nhận được tàn hồn của y trong thần thức này, khi ở hồi ức cảnh, ta cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt đó. Điều đó chứng tỏ y hoàn toàn không thành công trong việc thi triển cấm thuật hơn hai mươi năm trước. Y thất bại trong việc tự mình dịch chuyển tới thế giới khác, linh hồn của y đã tan vỡ rồi, chỉ còn lại một mảnh nhỏ trong chính thân xác này nhưng không thể vực dậy được. Điều ngươi cần làm bây giờ không phải là thi triển cái gì hết mà là cố gắng cứu lấy cái tàn hồn nhỏ nhoi này, bởi bất cứ lúc nào … nó cũng có thể cháy rụi!
- Không! Ngươi điên rồi! Ngươi đừng có lừa gạt ta! Y vẫn còn sống, ta sẽ dịch chuyển y trở về! Ngươi mới không được phép nói hàm hồ! _ Sở Nguyệt Hiên thoáng trở nên điên cuồng, dứt khoát vung một chưởng hất văng Tiêu Vũ về phía vách đất phía sau.
Tiêu Vũ là một người không có tu vi, làm sao đỡ nổi đòn vừa rồi? Hắn chỉ cảm giác cả người một trận tê dại đau nhức như bị đè bởi một áp lực kinh hồn.
Ngay lập tức dòng máu cuồn cuộn trong ngươi phun hết ra, khiến cả sàn nhà vương toàn máu. Tiêu Vũ đau đớn ngất lịm đi.
Cảm thấy được linh lực bùng phát, Tiêu Thừa vừa mới ra tới cửa đã vội vàng chạy vào, bước xuống căn hầm nhìn thấy thảm trạng của Tiêu Vũ, ánh mắt bỗng ánh lên tia giận dữ. Y lao tới ghì chặt lấy cổ Sở Nguyệt Hiên:
- Ngươi làm cái gì người này vậy?!
Sở Nguyệt Hiên dần bình tĩnh trở lại, lạnh lẽo nhìn Tiêu Vũ la liệt trên sàn, đáp lại lời Tiêu Thừa:
- Chữa thương cho y, ta tiếp tục vẽ trận pháp, tối nay sẽ thi thuật.
Tiêu Thừa không còn để tâm đến Sở Nguyệt Hiên, đi tới đỡ Tiêu Vũ lên giường, dùng linh lực chữa các vết thương gân cốt.
Những giọt máu rớt lên thân bạch y của Tiêu Vũ như nở rộ ra những đóa hoa đỏ tươi trên nền tuyết trắng, trông vừa kiều diễm vừa thê lương.
Tiêu Thừa nhìn sắc mặt người trên giường không ngừng cau lại, đau đớn rên rỉ.
Càng nhìn càng không đành lòng, một giọt lệ từ từ chảy ra nơi khóe mắt.
Hoàng hôn nhuộm cả vùng núi Hà Mộ một màu đỏ tựa huyết, biến Bạch Phong phái vốn thanh tịnh càng có vẻ tà tà.
Dưới mái đình trên đỉnh Bạch Đoan.
Cố Thanh Hoan cùng Khúc Diệu đang ngồi nghe Hàn Duẫn Kì lải nhải không thôi.
- Khúc sư huynh! Các người mau đưa ta đi Ma giới gặp Tiêu phong chủ đi! Ta rất nhớ người!
Khúc Diệu đau đầu, hai tay xoa xoa ấn đường:
- Sư muội, đừng nhiễu như vậy chứ! Tiêu sư thúc sẽ sớm trở về cho sư muội xem!
Hàn Duẫn Kì như muốn khóc đến nơi, quyết định quay sang cầu cứu Cố Thanh Hoan.
- Đại sư huynh!
Cố Thanh Hoan ngây ngẩn người không để ý tới Hàn Duẫn Kì.
Khúc Diệu vỗ vỗ vai nam nhân tuấn tú nho nhã bên cạnh.
- Đại sư huynh! Đại sư huynh!
Cố Thanh Hoan choàng tỉnh khỏi cơn mơ màng:
- Hả? A, có chuyện gì?
- Huynh đang nghĩ đến cái gì mà xuất thần như vậy?
- Ta xin lỗi … - Cố Thanh Hoan lắc lắc đầu, ánh mắt lại một lần nữa nhìn chằm chằm Bạch Lăng phong phía xa.
Đúng lúc này một vị đệ tử phi kiếm từ dưới chân núi hớt hải đáp tới, ánh mắt hoảng sợ cực độ:
- Đại sư huynh! Không xong rồi! Không xong rồi!
Cố Thanh Hoan đứng dậy:
- Có chuyện gì?
Vị đệ tử kia cả người run rẩy, chỉ chỉ dưới chân núi:
- Thẩm ma đầu … à không, Thẩm sư huynh mang một đoàn quân ma tu dẫn tới chân núi rồi!
Khúc Diệu sửng sốt:
- Sao cơ?! Làm sao có thể? Sao không có một nguồn tin nào thông báo từ trước!
Một binh đoàn quân ma tu đột nhiên xuất hiện ở nhân giới vậy mà không một ai biết trước là như thế nào?
Hàn Duẫn Kì vui mừng:
- Thẩm sư huynh là mang Tiêu phong chủ tới sao?
Cố Thanh Hoan cứng ngắc:
- Mang người thì cần gì phải dẫn quân theo, mau đi, có chuyện rồi. – Cố Thanh Hoan nhìn vị đệ tử kia: - Ngươi đi thông báo cho các phong chủ!
- Rõ.
Vị đệ tử kia vừa đi thì Cố Thanh Hoan cũng nhảy lên linh kiếm, phi tới chân núi.
Hàn Duẫn Kì và Khúc Diệu bám sát theo sau.
Dưới chân núi.
Thẩm Huyền Vũ ngồi trên linh kiếm, dẫn đầu một binh đoàn quân ma tu tới mấy trăm lính đột hùng hổ đi về phía Bạch Phong phái.
Ngụy Lăng Chiêu ở ngay phía sau Thẩm Huyền Vũ:
- Thiếu chủ, đợt dịch chuyển bởi đại truyền tống trận cấp cao kia đã dùng hết linh thạch trong ma đạo cung, không thể dịch chuyển thêm một đợt nào nữa.
Thẩm Huyền Vũ lạnh nhạt đáp:
- Nhiêu đây cũng đủ rồi.
Đoàn quân chớp nhoáng đã tới chân núi.
Lúc này Cố Thanh Hoan, Khúc Diệu và Hàn Duẫn Kì kịp thời bay tới, dừng trước thang trời.
Cố Thanh Hoan nhìn Thẩm Huyền Vũ hơn mười hai năm không gặp một thân lãnh huyết ngồi trên Nhất Tiêu.
- Sư đệ!
Thẩm Huyền Vũ cúi đầu nhìn ba bóng dáng bạch y phía dưới, không nhịn được nhớ về quãng thời gian thuở nhỏ, nhưng ngay lập tức gạt bỏ những hình ảnh vớ vẩn đó, cất giọng:
- Bổn thiếu chủ không biết là có cùng với Bạch Phong phái quan hệ gì, mà vị thủ đồ này lại nhận ta làm sư đệ?
Cố Thanh Hoan sa sầm mặt mày, Khúc Diệu lớn giọng:
- Thẩm Huyền Vũ! Ngươi tới đưa sư thúc trở về hay tới muốn chiếm luôn Bạch Phong phái đấy hả?
Hàn Duẫn Kì cũng tiếp lời:
- Thẩm sư huynh! Ta muốn gặp Tiêu phong chủ!
Thẩm Huyền Vũ cười lạnh:
- Sư tôn? Các người bắt sư tôn đi rồi còn muốn đòi ta? Nếu hôm nay Bạch Phong phái Bán Nguyệt chân nhân của các người không giao sư tôn ra, ta sẽ san bằng môn phái này!
Nhất thời gương mặt cả ba người hiện lên sự kinh ngạc quá đỗi.
Hàn Duẫn Kì tức giận:
- Thẩm sư huynh! Ngươi nói cái gì vậy? Ta còn chưa được gặp lại Tiêu phong chủ nữa cơ mà! Vả lại Tiêu phong chủ là người Bạch Phong phái, bắt bắt giữ giữ cái gì chứ?
Thẩm Huyền Vũ nghiêng người chỉ lên đỉnh Bạch Lăng:
- Nếu không bắt giữ thì trạng thái ở yên một chỗ một ngày một đêm của người trên đỉnh Bạch Lăng kia là gì? – Dừng một chút, Thẩm Huyền Vũ lạnh toát nhìn Hàn Duẫn Kì: - Tiêu Vân mới là người Bạch Phong phái, còn sư tôn là người của ta.
Ánh mắt Cố Thanh Hoan càng tối.
- Đệ nói gì? Tiêu Vân và sư thúc là hai người khác nhau?
Đúng lúc này Diệp Tử Vân cùng Lý Tâm Kiệt ngự kiếm tới nơi, theo sau là rất nhiều chúng đệ tử Bạch Phong phái,được dẫn đi bởi
Bạc Cẩn Du.
Diệp Tử Vân vừa đáp xuống liền xem xét Hàn Duẫn Kì có bị thương không, còn Lý Tâm Kiệt giận dữ nhìn Thẩm Huyền Vũ:
- To gan làm càn! Bạch Phong phái là nơi mà tên nghiệt đồ nhà ngươi có thể tới sao?
Thẩm Huyền Vũ vẫn giữ vẻ mặt hờ hững độc tài:
- Bổn thiếu chủ nhắc lại lần nữa, nếu không giao người, san bằng môn phái.
Gương mặt Lý Tâm Kiệt càng xanh xanh tím tím vì cục tức.
Diệp Tử Vân cao giọng:
- Thẩm Huyền Vũ! Mười hai năm trước ngươi gây ra nhiều phiền phức như vậy cho môn phái chúng ta đã không truy cứu trách nhiệm, giờ đây còn tới đòi người nữa là sao? Tiêu Vân từ khi nào trở thành người của ngươi?
Thẩm Huyền Vũ mất hết kiên nhẫn, tay trái rút ra từ hư không Ngạo Quỷ kiếm, vung một đường xuống.
Diệp Tử Vân và Lý Tâm Kiệt kinh hãi, ngay tức khắc tạo kết giới bảo vệ các đệ tử.
Nhưng đường kiếm của Thẩm Huyền Vũ cẩn thẩn hướng ra một nơi không có người chém, uy mãnh lực lượng bùng phát, đem cả ngọn núi hướng Tây nổ ầm ầm,tạo ra một vệt nứt sâu hoắm, chẽ ngọn núi thành hai.
Chúng để tử Bạch Phong phái vừa kinh hãi vừa trầm trồ trước uy lực của Thẩm Huyền Vũ, hai tay bụm chặt miệng, có chút run rẩy.
Cố Thanh Hoan ngự kiếm phi tới ngang tầm với Thẩm Huyền Vũ:
- Đệ nói vậy là ý gì? Tiêu phong chủ và sư tôn của đệ là hai người khác nhau sao?
Thẩm Huyền Vũ nhướn mày, chẳng buồn giải thích.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó giọng nói Tiêu Thừa vang lên:
- Sư tôn nhà ngươi là một kẻ đoạt xá, âm mưu hãm hại phong chủ Bạch Lăng phong vỏn vẹn hai mươi hai năm, tội lớn như vậy, đáng chết!
Mọi người sững sờ quay đầu lại, đã thấy Tiêu Thừa xuất hiện, vui mừng gọi một tiếng chưởng môn.
Nhưng cũng vô cùng kinh thiên hãi đị:
- Đoạt xá, người trong thân xác Tiêu phong chủ bấy lâu là một kẻ đoạt xá?
- Thật khủng khiếp! Tiêu phong chủ bị kẻ gian đoạt xá hai mươi hai năm rồi!
- Kẻ gian đó chắc chắn là người của ma giới, cấu kết với ma đầu Thẩm Huyền Vũ muốn thâm nhập môn phái của chúng ta!
- Thật kinh tởm!
Khúc Diệu hoàn toàn choáng váng:
- Đoạt xá là sao? Làm sao có thể?
Thẩm Huyền Vũ thật sự không nhẫn nại thêm được nữa, giơ Ngạo Quỷ kiếm lên cao, thế kiếm tỏa ra quỷ khí đáng sợ.
- Xông vào!
Ngay tức khắc binh đoàn ma tu phía sau ồ ồ vang lên.
Lý Tâm Kiệt chửi thề một tiếng, cũng rút trường đao ra, bay tới nghênh chiến.
Hắc binh đoàn ma tu cùng các đệ tử Bạch Phong phái ồ ạt lao vào chém giết.
Thẩm Huyền Vũ phi kiếm đi muốn vượt qua hỗn chiến phía dưới mau chóng dồn về đỉnh Bạch Lăng nhưng bị Tiêu Thừa chặn lại.
- Ngươi muốn tới đó, phải bước qua xác ta!
Thẩm Huyền Vũ lạnh lùng.
- Nể tình ngươi từng đối xử tốt với sư tôn, mau tránh!
Tiêu Thừa đã hướng kiếm tới trước mặt Thẩm Huyền Vũ, chắc nịch nói:
- Bổn chưởng môn ta không cần nhà ngươi nể tình!
Thẩm Huyền Vũ phiền toái, tay phải nắm Ngạo Quỷ, tay trái nắm chặt Nhất Tiêu đồng khắc chém tới.
Nhất Tiêu tỏa ra tia sét mãnh liệt kinh hồn, Ngạo Quỷ lại tràn đẩy quỷ khí.
Hai thanh kiếm độc nhất thiên hạ kết hợp lại với nhau, kiếm khí bắn ra là một cỗ linh lực khổng lồ, khẳng định mạnh hơn đường kiếm chẽ đôi núi ban nãy rất nhiều lần!!!
Cố Thanh Hoan kinh hoảng thét lên:
- Sư tôn! Mau tránhhhhhh!
Tiêu Thừa cũng biết mình không thể đỡ được đòn kinh khủng này, ngay lập tức tạt sang một phía, mấy ngọn núi phía sau đều bị chẽ đôi, bụi bay mù mịt, rung chuyển mặt đất, nhưng cỗ linh lực khủng khiếp kia nào chỉ có tác động nhiêu đó, dù Tiêu Thừa đã nhanh chóng tạt sang ba trượng nhưng vẫn bị kiếm khí kia sát phạt tới.
Cả người y như mọt cánh diều bị đứt dây, rơi từ trên cao xuống.
Cố Thanh Hoan nhanh như cắt bay tới đỡ lấy Tiêu Thừa.
- Sư tôn! Người không sao chứ?!
Mặt Tiêu Thừa tái mét, bị nội thương nghiêm trọng, cả người rạo rức khí huyết, bất cứ lúc nào cũng có thể phun hết máu trong cơ thể ra.
Diệp Tử Vân rời khỏi thế trận bên dưới, ngự kiếm tới bên Cố Thanh Hoan, cẩn thận chữa thương cho Tiêu Thừa.
Chưởng môn bị một đòn đã gục khiến ý chí của chúng đệ tử Bạch Phong phái sợ hãi tột độ.
Những vị phong chủ khác cũng đã tới nghênh chiến.
Mộc Hoài Lạc một thân thanh y bay tới, đỡ lấy Tiêu Thừa từ tay Diệp Tử Vân, cẩn thận xem xét một chút rồi nói:
- Không sao, kiếm khí không đánh tới điểm hiểm.
Cố Thanh Hoan thở phào, quay mặt nhìn Thẩm Huyền Vũ, khẩn khoản nói:
- Sư đệ, có gì hãy từ từ nói. Đệ mau để quân của mình dừng tay đi!
- Ta đã đàng hoàng nói chuyện với các ngươi, chỉ là các ngươi không chịu, còn đổ oan sư tôn ta đoạt xá. Hàm ngôn loạn ngữ!
Tiêu Thừa mở mắt, dằn từng chữ tức giận nói:
- Hắn không đoạt xá, thì ai đoạt xá?
Thẩm Huyền Vũ khó chịu nhìn Tiêu Thừa:
- Sao ngươi cứ nhất định một mực cho rằng sư tôn của ta đoạt xá? Lời của tên Sở Nguyệt Hiên đó rốt cuộc đáng tin chỗ nào?
Cái tên Sở Nguyệt Hiên vừa được thốt ra, Diệp Tử Vân và Mộc Hoài Lạc sững sờ:
- Bán Nguyệt chân nhân? Ngươi nói linh tinh gì vậy?
Ầm Ầm Ầm!
Một cơn bùng phát linh lực nổ ra đánh gãy sự chú ý của tất cả mọi người.
Thẩm Huyền Vũ nheo con ngươi, ánh mắt bỗng trở nên nguy hiểm.
Nơi bạo phát linh lực chính là đỉnh Bạch Lăng!!!
Thẩm Huyền Vũ không phí thời giờ đôi co nữa mà phóng kiếm bay đi.
Tiêu Thừa hoảng sợ nhìn theo, lôi trong giới chỉ ra một viên linh đan, mau lẹ nuốt vào.
Diệp Tử Vân giật mình:
- Phục Thương đan cấp tám, chưởng môn, ngươi lấy từ đâu ra thứ đồ ấy?!
Tiêu Thừa không thèm trả lời, linh lực trở lại trong cơ thể, y mau chóng ngự kiếm đuổi theo Thẩm Huyền Vũ.
Cố Thanh Hoan lo lắng cũng bám đuôi.
Ở phía dưới, cuộc chém giết vẫn nổ ra oanh oanh liệt liệt.
Khúc Diệu cùng Bạc Cẩn Du đứng kế Hàn Duẫn Kì, cẩn trọng nói:
- Sư muội, đứng sát ta nghe chưa!
Bạc Cẩn Du vẫn không ngừng đỡ kiếm từ ma tu, ánh mắt quan sát cả thế trận, bình tĩnh nói:
- Chúng không giết người...
Khúc Diệu nghi hoặc:
- Sao cơ?
Bạc Cẩn Du càng khẳng định:
- Chúng chỉ làm bị thương đệ tử của môn phái, không giết bất cứ ai cả!
Khúc Diệu gật đầu:
- Có lẽ là Huyền Vũ ra lệnh. Chúng ta mau mau đuổi tới đỉnh Bạch Lăng, sư tôn và đại sư huynh đều đã tới đó.
Lời tác giả: Trong máy tính của tui truyện đã hoàn nha:> nhưng cứ đăng từ từ cho kịch tính