Tần Tranh bị nàng ta nhìn đến sởn người, không biết sự thù địch của cô nương này với mình là do đâu mà ra.
Hà Vân Tinh lại vờ như bây giờ mới thấy Tần Tranh, hất hàm hỏi: “Ồ, trại chúng ta khi nào thì xuất hiện một tiểu nương tử xinh đẹp như hoa thế này? Không biết là người nhà của vị huynh đệ nào, thật là có phúc quá đi!”
Mấy người hầu của trại tây đi theo sau cũng khoanh tay trước ngực, nhìn ngó Tần Tranh với ánh mắt khinh miệt.
Tần Tranh đã nhận ra được, ngoài mặt thì nói đến nhà bếp giúp đỡ nhưng thật ra họ đến đây để dằn mặt mình. Có điều cô không hiểu nổi, mình và thái tử chỉ ở nhờ sơn trại, cô nương này tới dằn mặt cô là vì sao chứ?
Tần Tranh đường hoàng nói: “Chắc hẳn cô nương đây đã hiểu lầm gì đó rồi. Ta không phải là người của sơn trại, chỉ vì tướng công bị trọng thương, may mà trước đó từng có duyên gặp mặt Lâm Chiêu cô nương, lại được đại đương gia thương tình nên mới để bọn ta ở lại trại dưỡng thương mà thôi.”
Cô đứng bên bếp lò, bộ quần áo mộc mạc mặc trên người nhưng không hề có vẻ nghèo túng chật vật, ngược lại với thần thái ung dung trấn tĩnh của mình, cô bỗng toát lên vẻ thanh thoát. Chiếc áo rộng thùng thình được thắt lại ngang eo trông thật thon thả. Lúc nãy nấu canh, để tiện làm việc cô xắn áo lên khuỷu tay, để lộ đôi cánh tay trắng nõn ngọc ngà, cực kỳ bắt mắt.
Khi Hà Vân Tinh được những người của trại tây bẩm báo rằng Lâm Nghiêu dẫn về một nữ tử rất xinh đẹp, sắp trở thành quả phụ thì lửa giận trong lòng không ngừng cháy phừng phừng, bây giờ thấy dung mạo Tần Tranh như vậy thì càng giận dữ hơn.
Nàng ta nửa cười nửa không, nói: “Nếu đã thế thì phu nhân chính là khách quý của Kỳ Vân Trại bọn ta, để khách quý xuống bếp thế này có vẻ lạnh nhạt với khách quá. Công việc trong trại bận rộn, nếu Lâm đại ca chiêu đãi không chu toàn thì ta xin lỗi thay huynh ấy. Khách của Lâm đại ca cũng tức là khách của ta, nếu phu nhân không chê thì có thể dọn đến trại Tây bọn ta ở, người hầu bên đó càng chu đáo hơn nhiều.”
Nghe những lời móc mỉa xỉa xói này, cuối cùng Tần Tranh đã hiểu ra, đối phương đang dùng thân phận chính cung nương nương để tuyên bố chủ quyền đây.
Cô nương này là người của trại tây, còn thích Lâm Nghiêu?
Nhưng cô và Lâm Nghiêu thì liên quan gì đến nhau? Tuy hiện nay thái tử nửa sống nửa chết nhưng dù gì cô cũng đã là phụ nữ có gia đình, cô nương này nghĩ gì vậy chứ?
Tần Tranh cũng không tức giận, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, đành phải từ tốn giải thích: “Ta không phải khách quý gì, quý trại cũng không bạc đãi bọn ta. Chẳng qua là vì tướng công của ta bị trọng thương, ta muốn đích thân xuống bếp nấu canh bồi bổ cho chàng mà thôi.”
Hà Vân Tinh nghe thế thì ngẩn ra. “Cô… không phải đến nhè bếp giúp Vương đại nương nấu cơm à?”
Tần Tranh thầm nghĩ tôi vẫn tự biết thân biết phận lắm. Một người ngoài, vừa đến sơn trại là đòi giúp người ta nấu cơm, người ta đâu có ngu, sao lại đồng ý được chứ. Lỡ như cô bỏ độc vào thức ăn, chẳng phải cả sơn trại sẽ bị độc chết sao?
Cô dùng nồi đất hầm canh cho thái tử, hễ lấy nguyên liệu gì, Vương đại nương đều sẽ âm thầm quan sát, sợ cô động tay động chân vào nguyên liệu.
Lần này không đợi Tần Tranh trả lời, giọng nói rền vang lên sấm của Vương đại nương đã vang lên khắp nhà bếp: “Trại đông bọn ta còn chưa đến nỗi bạc đãi khách quý, Hà nha đầu nghe đứa nào nói bậy nói bạ đó?”
Tần Tranh thấy cô nương này có địa vị không thấp nhưng Vương đại nương mở miệng là gọi Hà nha đầu thì càng khẳng định suy nghĩ của mình trước đó là đúng, có lẽ vị Vương đại nương này có địa vị khá cao trong trại.
Hà Vân Tinh bị Vương đại nương hỏi thế thì đỏ mặt. Nàng ta vừa nghe nói nữ nhân Lâm Nghiêu dẫn về không chịu an phận, Lâm Nghiêu sắp xếp chỗ ở cho ả nhưng ả không chịu ở đó chăm sóc cho tướng công còn đang thoi thóp của mình mà đến bếp chính thì sợ ả quyến rũ Lâm Nghiêu, vì thế lập tức dẫn người chạy qua đây.
Hà Vân Tinh không khỏi trừng mắt liếc tên khỉ ốm báo tin cho mình một cái. tên khỉ ốm chột dạ cúi đầu.
Nàng ta cố vãn hồi thể diện. “Xem ta này, nghe bậy nghe bạ, cứ tưởng phía Lâm đại ca bận rộn quá không thể sắp xếp người chăm sóc phu nhân được nên mới muốn giúp huynh ấy tiếp đãi hai vị.”
Tần Tranh vẫn tỏ ra rất tốt tính. “Hà tiểu thư quá lời rồi.”
Cô càng tỏ ra ung dung điềm đạm thì Hà Vân Tinh càng xấu hổ. Nàng ta đang định dẫn mấy người hầu của trại tây về thì Vương đại nương đã gọi lại. “Chẳng phải dẫn người đến giúp một tay sao? Tiệc hôm nay trại chủ cũng có mời cha cô đấy, chỗ ta đang rất thiếu người đây. Hà nha đầu, cô dẫn người của mình ra sau rửa hai thau ruột heo đi.”
“Ruột heo?” Mặt Hà Vân Tinh lập tức biến sắc.
Vương đại nương khẽ liếc nàng ta một cái. “Cô chê ruột heo bẩn thì sau đó còn có mấy con vịt chưa vặt lông đấy, cô dội nước sôi một lượt rồi vặt sạch lông cho ta là được.”
Nhổ lông vịt?
Mặt Hà Vân Tinh càng thêm khó coi.
Nàng ta rất muốn bỏ đi nhưng thấy vẻ mặt hằm hằm của Vương đại nương thì không dám nhúc nhích chân, đành miễn cưỡng ra sau vườn.
Nhìn thau ruột heo to đùng thối hoắc, Hà Vân Tinh bịt mũi né thật xa, sai hai người làm: “Các người rửa sạch thau ruột heo này cho ta!”
Phát hiện Vương đại nương vừa cắt rau vừa nhìn sang bên này, Hà Vân Tinh cắn răng đi đến trước cái thau to đựng nước sôi để trụng vịt, cầm một con vịt đã bị buộc hai cánh lại lên. Gáo nước sôi còn chưa kịp dội xuống, con vịt hoảng sợ nên mổ vào tay nàng ta một cái.
“Tay của ta!” Hà Vân Tinh hoảng hốt thét lên, vội ném con vịt đi.
Mấy người làm thấy thế bèn được tới xem thử. Con vịt lúc nãy không biết làm thế nào mà giãy đứt sợi dây buộc hai cánh, lúc này đang chạy la quang quác khắp nơi, làm đổ không ít đồ đạc. Hai người hầu đi bắt nó thì nó lại càng ra sức giãy giụa, bay lên mặt Hà Vân Tinh làm trâm cài trên đó rơi không ít, búi tóc cũng rơi ra.
Đời này Hà Vân Tinh chưa bao giờ chật vật đến thế. Lúc đang đỏ hoe mắt sửa sang lại đầu tóc, nàng ta phát hiện chiếc váy voan màu vàng mơ mình thích nhất đã dính một bãi phân vịt. Nàng ta tái mặt, suýt nữa ngất đi. Vậy mà lúc này một người hầu còn chạy tới, giơ con vịt vừa bắt được lên tranh công. “Tiểu thư, cô xem, bắt được nó rồi…”
“Cút! Đừng bao giờ để ta nhìn thấy vịt nữa!” Hà Vân Tinh tức muốn khóc.
Nàng ta mặc kệ tất cả, chạy vào nhà bếp, định lập tức rời khỏi đó nhưng lại bất cẩn đạp trúng váy của mình, may mà một người hầu bên cạnh nhanh nhẹn đỡ được. “Tiểu thư cẩn thận.”
Hà Vân Tinh nhớ người này lúc nãy còn rửa ruột heo, sau đó mình bị vịt mổ trúng, mấy người đang rửa ruột heo không kịp rửa tay mà chạy qua giúp mình bắt vịt luôn.
Lần này nàng ta thật sự bật khóc, đưa tay đẩy người hầu ra. “Mấy người dơ bẩn các ngươi! Ai cho các ngươi dùng bàn tay vừa rửa ruột heo
đụng vào bản tiểu thư chứ!”
Hà Vân Tinh chật vật chạy khỏi bếp, đúng lúc chạm phải Hỉ Thước vừa từ vườn rau bắt gà trở về. Lần đầu tiên Hỉ Thước được nhìn thấy vị đại tiểu thư này thảm hại đến vậy nên khác kinh ngạc. “Hà tiểu thư làm sao thế?”
Hà Vân Tinh không trả lời, nhìn thấy con gà trên tay Hỉ Thước thì mắt đỏ hoe, không nói câu nào mà chạy đi mất như nhìn thấy ôn dịch vậy.
Hỉ Thước gãi đầu, lấy làm khó hiểu. Nàng ta đi vào bếp, nói: “Vương đại nương, con bắt gà về cho người rồi này.”
Thấy phía sau trông hết sức hỗn loạn, Tần Tranh đang giúp Vương đại nương thu dọn tàn cuộc thì Hỉ Thước lại càng ngạc nhiên. “Chuyện gì thế này?”
Vương đại nương sa sầm mặt, đáp: “Hà nha đầu của trại tây dẫn người qua nói giúp một tay, đây là kết quả của sự giúp đỡ ấy đấy.”
Hỉ Thước càng khó hiểu. “Nhị đương gia coi cô ấy như châu như báu, cô ấy biết làm bếp à?”
Đúng lúc này, nhớ đến tình cảm và sự ghen tuông Hà Vân Tinh dành cho Lâm Nghiêu, Hỉ Thước không khỏi liếc nhìn Tần Tranh một cái. Chắc đây mới là mục đích thật sự khi Hà Vân Tinh đến đây.
Hỉ Thước vội nói: “Vương đại nương, để con dọn dẹp cho, người đi nấu ăn đi.”
Hôm nay Vương đại nương cố tình làm khó Hà Vân Tinh không phải là vì muốn giúp Tần Tranh, chẳng qua là không ưa nhìn cảnh người trại tây vươn tay quá dài, hơn nữa việc Lâm Chiêu rơi vào tay bọn thủy tặc cũng có một phần “công sức” của trại tây nên bà muốn hả cơn giận mà thôi.
Nghĩ đến việc còn chưa nấu được món nào cho bữa tiệc tối nay, Vương đại nương không rảnh để dọn dẹp chiến trường nữa, nói: “Vậy chỗ này giao cho con, lát nữa gọi thêm mấy người Lư thẩm qua phụ một tay.”
“Vâng!” Hỉ Thước đáp lại. Đợi Vương đại nương vào bếp, nàng ta mới hỏi nhỏ Tần Tranh. “Trình phu nhân, Hà tiểu thư không làm khó cô chứ?”
Tần Tranh lắc đầu, đáp: “Không thể xem là làm khó, có điều Hà tiểu thư hiểu lầm gì đó thôi.”
Hỉ Thước nghe Tần Tranh trả lời thì lập tức có biểu cảm ” biết ngay mà”. Nàng ta thở dài, nói: “Nếu Hà tiểu thư nói gì đó thì cô cũng đừng để trong lòng nha. Cô ấy là con gái một của nhị đương gia, từ nhỏ đã bị chiều hư. Trong trại, hễ cô nương nào có chút nhan sắc là đều bị cô ấy cảnh cáo.”
Nói đến đây, Hỉ Thước bĩu môi. “Có điều chẳng qua là cô ấy đơn phương mà thôi, trại chủ trốn còn không kịp nữa là.”
Chuyện này Tần Tranh đã đoán được phần nào, cô hỏi nhỏ: “Sao ta thấy vị Hà tiểu thư này lại hơi sợ Vương đại nương thế?”
Hỉ Thước đáp: “Vương đại nương là nhũ mẫu của trại chủ. Lão trại chủ và lão phu nhân qua đời sớm, trại chủ và đại tiểu thư là do một tay Vương đại nương nuôi lớn. Đến giờ trại chủ vẫn rất kinh trọng bà ấy, bình thường Hà tiểu thư hay nghĩ không ít cách để lấy lòng bà ấy đấy.”
Tần Tranh không ngờ Vương đại nương lại là nhũ mẫu của Lâm Nghiêu. Vì mối quan hệ này, địa vị của bà ấy ở trong trại khá cao cũng là dễ hiểu.
——
Dọn dẹp sơ qua nhà sau, Hỉ Thước đi gọi người đến hỗ trợ nấu nướng, Tần Tranh bèn vào bếp trông chừng nồi canh của mình.
Canh đã hầm trên lửa nhỏ chừng một canh giờ, lúc mở nắp nồi đất ra, nước bên trong còn sôi sùng sục, mùi thơm nồng bốc lên theo làm hơi nóng.
Cô dùng đũa đụng nhẹ vào thịt gà, ấn mạnh một cái là thịt tuột khỏi xương chứng tỏ gà còn tơ, không cần tốn củi lửa. Cô khá hài lòng, tìm hũ muối cho vào nồi một ít, rồi đậy lại đun thêm một lúc, sau đó dập tắt lửa trong lò.
Đây cũng là thói quen khi hầm canh của Tần Tranh: Muối phải bỏ vào trước khi nhắc xuống một lúc, nếu không thịt sẽ không mềm được. Bỏ muối vào xong thì đậy nắp lại một lát rồi tắt lửa, như thế canh sẽ không có vị muối mặn.
Cô tìm cái chén nhỏ, múc muỗng canh lên nếm thử. Không biết có phải vì gà và nấm ở cổ đại rất nguyên chất hay không mà mùi vị ngon cực kỳ, nước canh tươi ngon thơm phức, uống vào một hớp là ấm bụng ngay.
Tần Tranh múc canh đã nấu xong vào một cái thố bằng sứ, chào Vương đại nương một tiếng rồi rời khỏi bếp chính.
Cô vẫn nhớ đường lúc nãy Hỉ Thước dẫn nên đi ngược trở lại để về nhà. Thấy phía trước có mấy người đàn ông đang khiêng một cây gỗ to tròn đi về phía này thì vội nép sang một bên nhường đường.
Mấy người khiêng gỗ thấy bên đường có một mỹ nhân yêu kiều đang đứng thì không khỏi trêu chọc vài câu: “Đây là nương tử nhà ai thế này? Trông cứ như tiên nữ trong tranh vậy.”
Người đàn ông khiêng phía sau lên tiếng quát. “Có động dục thì cũng nhìn xem đây là lúc nào. Mau khiêng gỗ qua đó nộp rồi xong việc cho sớm. Làm lỡ tiến độ xây cầu tàu, xem trại chủ có cho mấy người ăn đòn không!”
Khi ấy đám đàn ông mới chịu thôi, lặc lè khiêng cây gỗ đi ngang qua.
Tần Tranh nhìn cây gỗ to tròn kia, rơi vào suy tư. Xây cầu tàu?
Cầu tàu thường phải xây dựng ở bến tàu để tiện dỡ hàng hóa, sơn trại này thì xây cầu tàu gì chứ?
Khả năng duy nhất cô có thể nghĩ ra là nguyên chiếc thuyền buôn chở vải vóc tơ lụa. Có nghĩa là sau khi cướp được con thuyền buôn ấy, họ vẫn chưa chuyển hàng lên núi được?
Tần Tranh nhớ lại chiếc giỏ mây mình ngồi để lên núi hôm ấy. Dựa vào nhân lực để kéo từng giỏ mây lên thì đúng là quá mất thời gian và công sức. Hơn nữa nếu trên núi không cần dùng nhiều vải như vậy thì cũng không cần phải vận chuyển toàn bộ hàng hóa trên thuyền lên, nếu không đến lúc tìm được người mua hàng thì vận chuyển xuống núi cũng khá phiền phức.
Địa thế của Lưỡng Yến Sơn rất có lợi cho việc phòng thủ, nhưng một khi hàng hóa cướp được quá nhiều thì xử lý nó là cả một vấn đề.
Trong khi suy nghĩ những vấn đề này, Tần Tranh đã về đến cửa nhà.
Lúc cô đẩy cửa đi vào, vừa nhìn là thấy thái tử đã không còn nằm trên giường nữa.
Cô thầm cả kinh, đang định bước vào xem thử thì một thanh kiếm lạnh ngắt đã từ sau vòng tới, gác lên cổ cô.