Vì làm bẩn sổ sách của Tần Tranh nên ai kia không chỉ phải chép lại mà còn đề nghị tính toán giúp cô, Tần Tranh cũng thoải mái sai sử y.
Nhưng trước khi thực hiện, cô vẫn không yên tâm hỏi: “Chàng tính bàn tính ổn không đấy?”
Sở Thừa Tắc lườm cô.
“Sợ ta tính sai à?”
Tần Tranh không dám nói thẳng, chỉ đáp: “Ta tính xong một hạng mục là phải tính lại lần nữa để kiểm tra.
Thế này đi, chàng tính một lần, ta tính một lần, nếu kết quả chúng ta tính ra khớp nhau thì không cần tính lại nữa.”
Sở Thừa Tắc không lên tiếng.
Tần Tranh đọc số nào, y gần như không cần gảy bàn tính, chỉ tính nhẩm trong đầu là đã viết ra kết quả.
Tần Tranh cầm cây bút khác viết số lên giấy tính toán, cô còn chưa tính xong đã thấy y tính ra kết quả, sợ y tính sai nhưng khi đối chiếu, phát hiện con số y tính rất khớp với cô.
Tần Tranh không tin, lập tức bắt đầu tính hạng mục thứ hai, kết quả vẫn khớp với con số Sở Thừa Tắc tính được.
Sau năm sáu lần đều khớp, Tần Tranh không nhịn được nói: “Năng lực tính toán thế này mà chàng không đi làm kế toán thì thật đáng tiếc.”
Sở Thừa Tắc không dừng bút, cụp mắt đáp: “Chẳng phải đang làm đó sao?”
Tần Tranh bất ngờ bị y trêu, cô đành giả vờ trấn tĩnh cầm sách lên nhìn.
Sở Thừa Tắc ngước mắt nhìn cô một cái, môi nở một nụ cười nhẹ.
—
Sau khi tính toán xong toàn bộ chi phí dự toán của công trình, Tần Tranh bắt đầu khởi công đào sông.
Lúc vận động nhân dân các xóm làng gần đó, họ chỉ bảo là đào kênh dẫn nước để tưới tiêu.
Người dân nghe nói có lợi cho ruộng đồng của mình, đi làm còn có tiền lương nên có người còn dẫn cả nhà đi làm.
Vì lực lượng nhân công sức lực không đều, lại sợ có người trà trộn để kiếm tiền công nên tiền không phát theo đầu người mà tính theo số lượng đất đào được.
Những người chịu trách nhiệm vác đất cũng vậy, vác được bao nhiêu đất thì tính bấy nhiêu tiền.
Khi chọn dùng cách tính công như vậy, không cần quan binh giám sát nghiêm ngặt, bách tính tham gia đào sông đều rất hăng hái.
Để tiên cho việc vận chuyển đất đào được, dân làng đưa hẳn bò, ngựa, thậm chí là lừa đến cõng vì sức người có hạn.
Sức lực của Tần Tranh có hạn, vừa giám sát tiến độ đào sông ngầm vừa quản lý việc đào mương dân nước ở các nơi, lại phải đề phòng lộ bí mật nên không thể quản được việc nạo vét bùn đất ở hạ lưu Nguyên Giang, đành giao việc này cho Tống Hạc Khanh.
Tống Hạc Khanh cũng đã có tuổi, ngày ngày chạy ra sông, sức khỏe khó mà trụ được.
Tần Tranh muốn để Sầm Đạo Khê phụ trách nhưng hắn còn trẻ, sợ những người bên dưới không phục.
Cô vô tình nhắc đến việc này với Sở Thừa Tắc, y bảo: “Để Lục Tắc đi.”
Tần Tranh không khỏi nghi hoặc.
“Chẳng phải Lục Tắc ở Từ Châu ư?”
Sở Thừa Tắc lật một trang sách trên tay.
“Đại chiến sắp đến, để phòng xa, ta đã điều hắn về.”
Lục Tắc đột nhiên bị điều từ Từ Châu về, Tần Tranh nhạy cảm phát hiện thế cục đã thay đổi.
Từ Châu là đất hiểm của nhà binh, lại tiếp giáp địa bàn của Hoài Dương Vương, phía Lục gia Dĩnh Châu vẫn rề rà không có động thái gì, tuy ngoài mặt Lục Tắc bày tỏ một lòng đi theo Sở Thừa Tắc nhưng lỡ như hắn làm phản, dâng Từ Châu cho Hoài Dương Vương thì nguy to.
Từ Châu thiếu một chân quân sư, chỉ có Triệu Quỳ trông coi, đây không phải kế lâu dài.
Tần Tranh hỏi: “Vậy chức quân sư ở Từ Châu chàng định giao cho ai?”
Sở Thừa Tắc gấp sách lại, hỏi: “Sầm Đạo Khê, nàng thấy thế nào?”
Tần Tranh trầm ngâm đáp: “Sầm tiên sinh học rộng tài cao, tinh thông binh pháp, để hắn thay Lục đại nhân hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Tuy nhiên… như thế có làm Lục đại nhân suy nghĩ gì không?”
Sở Thừa Tắc nói: “Nếu chỉ điều chuyển thôi mà đã khiến Lục Tắc có suy nghĩ khác thì người này không thể dùng được.
Để hắn phụ trách việc nạo vét bùn đất trong lòng Nguyên Giang cũng không phải là giáng chức.”
Hơn nữa bố trí Lục Tắc ở vị trí khác y cũng không yên tâm, để hắn đi tu sửa đường sông là rất thích hợp.
Một là đây không phải chuyện nhàn rỗi, ngược lại trước mắt đó là nhiệm vụ lớn, sẽ không khiến Lục Tắc cảm thấy mình bị gạt ra ngoài.
Hai là từ Thanh Châu trở xuống là địa bàn của Hoài Dương Vương, Hoài Dương Vương cũng không muốn địa bàn của mình bị nước nhấn chìm, để Lục Tắc phụ trách nạo vét sông, dù cuối cùng hắn có bị Lục gia Dĩnh Châu sai sử, nghiêng về phía Hoài Dương Vương hay không thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ công trình.
Giải quyết xong việc thay đổi nhân sự giữa hai người này, còn có một người khiến Tần Tranh đau đầu.
“Con trai của Đổng đạt tướng quân trước đó đến quy thuận, đến nay ta vẫn chưa nghĩ ra phải sắp xếp thế nào.”
Theo lý mà nói, Đổng Thành là con trai Đổng Đạt, để hắn phụ trách thuộc hạ cũ của cha mình là chuyện bình thường, nhưng thuộc hạ của Đổng Đạt đều đã bị điều đến Mạnh Quận, nếu Đổng Thành bị người ta xúc giục, cho rằng phụ thân hắn chết trong tay Sở Thừa Tắc, vậy để hắn tiếp nhận thuộc hạ cũ chẳng khác nào chắp tay dâng Mạnh Quận cho hắn.
Nhưng nếu sắp xếp hắn sang địa bàn khác thì Thanh Châu đã có những hổ tướng như Lâm Nghiêu, Dương Nghị, công trạng của Đổng Thành không thể sánh được.
Từ Châu địa thế hiểm yếu, sợ bất trắc cũng không dám cho hắn sang đó.
Hộ Châu chỉ có Vương Bưu trông coi, để hắn qua đó cũng được, nhưng với công trạng của Đổng Thành thì không thể làm phó tướng, mà làm trung lang tương thì có vẻ xem thường hắn quá.
Sở Thừa Tắc nói: “Hôm nào ta sắp xếp gặp hắn một lần, nếu thật là người tài như lời đồn thì cũng có thể đích thân dẫn dắt hắn.”
Theo bên cạnh Sở Thừa Tắc đồng nghĩa với việc sẽ trở thành cận thần của thiên tử, dù là không có chức tước mà chỉ là vệ binh thì cũng không ai chê thấp kém.
Chuyện này tạm thời quyết định như thế, nhưng nếu muốn điều Sầm Đạo Khê sang Từ Châu thì cũng phải hỏi ý kiến của hắn.
Hôm sau, Sở Thừa Tắc bèn triệu Sầm Đạo Khê đến, hỏi ý tưởng của hắn.
Từ Châu địa thế trọng yếu, đây là thăng chức nên Sầm Đạo Khê không có lý do gì để từ chối.
“Sầm mỗ đa tạ điện hạ hậu ái, thần nhất định không làm nhục sứ mệnh.”
Sở Thừa Tắc nói: “Từ Châu giao cho Sầm tiên sinh đấy.”
Sầm Đạo Khê nhìn thần sắc trịnh trọng của Sở Thừa Tắc, lòng thầm xúc động, cúi đầu thật thấp.
“Hễ Sầm mỗ còn một hơi thở thì sẽ không để thành Từ Châu bị phá.”
Trưa hôm ấy, Sầm Đạo Khê bèn thu dọn hành lý đi đến Từ Châu.
Tuy nhiên trước khi đi, hắn đưa cho Lâm Nghiêu một bức thư, nhờ Lâm Nghiêu chuyển cho Lâm Chiêu.
Lâm Nghiêu cầm bức thư mỏng manh, nhìn theo bóng lưng xa dần của Sầm Đạo Khê, cả buổi chiều mặt nặng như chỉ, cứ níu lấy không ít người hỏi tên họ Sầm làm sao lại dính dáng đến muội muội hắn nhưng không hỏi ra được nguyên nhân.
Nghe nói có lẽ Tần Tranh biết gì đó, sau nhiều lần do dự, cuối cùng hắn vẫn đến hỏi cô.
Mấy ngày nay việc Tần Tranh phải xử lý nhiều như sao trời, Lâm Nghiêu không nói cô cũng quên mất chuyện Lâm Chiêu quăng Sầm Đạo Khê xuống hồ sen.
“A Chiêu và sầm tiên sinh nảy sinh tranh chấp gì, cụ thể bản cung cũng không biết, chỉ nghe nói Sầm tiên sinh hiểu lầm A Chiêu, mấy lần đến tạ tội nhưng A Chiêu đều không chịu gặp.
” Tần Tranh kể lại chuyện này lần nữa.
Biết chuyện không như mình nghĩ, Lâm Nghiêu thở phào một hơi, sau đó lập tức phẫn nộ.
“A Chiêu năm nay mới mười lắm, hắn đã hai mươi sáu, một đống tuổi mà còn tranh chấp với một tiểu cô nương, không sợ bị người chê cười ư!”
Sở Thừa Tắc vừa bước vào phòng, nghe được câu sau cùng…
Lâm Nghiêu thấy Sở Thừa Tắc trở lại bèn nhanh nhẹn đứng dậy hành lễ.
“Điện hạ!”
Sở Thừa Tắc khẽ gật đầu, hỏi: “Sao Lâm tướng quân lại ở đây?”
Không biết sao Lâm Nghiêu bỗng cảm thấy dường như lúc này thái tử điện hạ nói chuyện rất lạnh, hắn đoán hay là mình ở đây chướng mắt quá nên lập tức nói: “Thần hỏi thăm thái tử phi nương nương chuyện của muội muội, giờ hỏi xong rồi, mạt tướng xin cáo lui.”
Thấy Lâm Nghiêu đã đi xa, Tần Tranh mới buồn cười hỏi: “Hôm nay chàng sao thế, sa sầm mặt làm gì?”
Sở Thừa Tắc đi đến ngồi xuống cạnh Tần Tranh, tự nhiên ôm lấy cô, vùi mặt vào cổ cô.
“Không có gì.
Chiều nay gặp tiểu tử họ Đổng kia, giao lưu vài chiêu với hắn nhưng bị gãy mất binh khí, đang định tìm cái khác vừa tay hơn.”
Nói thế nhưng mắt thì khẽ cụp xuống.
Hai mươi sáu tuổi là một đống tuổi rồi ư?
Tần Tranh không hề nhận ra vẻ khác thường của y, nghe nói y so chiêu với Đổng Thành bị gãy mất binh khí thì lập tức đẩy y ra, nhìn ngó.
“Có bị thương không?”
“Không.”
Tần Tranh không khỏi càu nhàu.
“So chiêu đến lúc nên dừng thì phải dừng, sao hai người còn đánh đến gãy binh khí vậy chứ?”
Sở Thừa Tắc nhớ lại tình hình trên sân tập, lắc đầu bảo: “Tên tiểu tử họ Đổng đúng là nghé con không sợ hổ.”
Đối phương chủ động nói