Trước đó trong dân gian đã có lời đồn đãi rằng Sở Thừa Tắc thỉnh âm binh trợ giúp.
Lúc này cảnh tượng quỷ dị trước mắt chẳng phải chính là âm binh quấy phá sao.
Quân tướng quân Trần đều hồn vía lên mây, chỉ biết cắm đầu mà chạy thục mạng, dù chủ tướng có hét đứt cả họng cũng không ai nghe.
“Kẻ bỏ chạy giết không tha!” Chủ tướng giận dữ chém đầu một tên tiểu tốt bỏ chạy, khi ấy mới tạm ổn định được cục diện, hắn quát: “Mười người một đội, dựng tường thuẫn, đừng tách ra.
Chẳng qua chỉ là trò giải thần giả quỷ mà thôi.”
Nói xong hắn cầm thanh đao lên, tay kia giơ bó đuốc đích thân đi đầu.
Rừng cây rụng khá nhiều lá, che mất mặt đất ban đầu.
Chủ tướng cảnh giác quan sát, muốn tìm xem trận mưa tên khi nãy được bắn ra từ đâu.
Đám tiểu tốt giơ tấm thuẫn, run rẩy theo sau.
Chủ tướng giẫm một chân lên đám lá khô, cả người đột nhiên hụt xuống, rơi vào một cái hố sâu, trong rừng cũng bắt đầu trận mưa tên thứ hai.
Đám tiểu tốt kinh hãi hét vang.
Vì có mưa tên nên có muốn tiến lên ứng cứu cũng không kịp, chỉ lo quay đầu bỏ chạy.
Có tên tiểu tốt đi phía sau không biết tình hình hỏi: “Đại tướng quân đâu?”
Tên bỏ chạy đáp: “Đại tướng quân đang đi bỗng nhiên không thấy đâu nữa.”
Trong khu rừng quỷ dị này, câu này càng đồn càng xa, sau đó khi có người hỏi chủ tướng, đáp lại sẽ là “đại tướng quân bị âm binh bắt đi rồi”, “đại tướng quân chết rồi”.
Cuối cùng, tin chủ tướng quân Trần đã chết lan truyền nhanh như tên bay.
Trong rừng khắp nơi đều là lửa quỷ, thỉnh thoảng lại có binh lính chạm phải cơ quan trong lúc hoảng loạn, bị dây mây treo lên hoặc đạp phải hố sâu rơi xuống hoặc đúng trúng những thân cây to bay tới…
Xung quanh đen kìn kịt, hoàn toàn không nhìn rõ, những tiếng hét thảm thiết khiến quân Trần xanh mét cả mặt, có kẻ còn tè ra quần.
Binh lính vào rừng lác đác chỉ có vài người chạy ra, ai nấy hồn vía lên mây, hét toáng lên với đám quân đợi bên ngoài chưa kịp đi vào: “Mau chạy đi! Trong rừng có âm binh quấy phá! Sở thái tử thỉnh âm binh trợ giúp!”
Tiểu tướng canh giữ bên ngoài quát hỏi: “Đại tướng quân đâu?”
Đám tiểu tốt khóc như mưa như gió: “Chết rồi! Chết cả rồi! Chúng ta bắn rất nhiều tên nhưng không làm gì được đám âm binh đó!”
Khu rừng đằng sau lại có những tiếng hét thảm thiết vang lên, đám tiểu tốt chạy khỏi đó nào dám dừng lại, tiếp tục chạy tới.
Đám tiểu tốt bị tên tiểu tướng hỏi cũng không dám dừng lại lâu, vội chạy thục mạng.
Một đội quân mấy vạn người, cuối cùng trở thành một nhúm cát lỏng lẻo.
Không đợi họ rút theo đường cũ, hai bên núi bỗng có tiếng hò reo chém giết rung trời.
Quân Trần đã rã rời, làm sao có thể là đối thủ của quân Sở.
Lúc tinh thần hoảng loạn, thậm chí chúng còn không biết kẻ đánh nhau với mình rốt cuộc là người hay quỷ.
Đợi khi chủ tướng bò lèn khỏi hố với cái đầu toàn lá khô, còn chưa kịp thở dốc đã bị một thanh kiếm gác vào cổ.
“Ồ, cũng khá ghê, tự bò lên được.”
Mấy binh lính đứng sau cầm đuốc, chủ tướng quân Trần nhìn thấy người chỉ kiếm vào mình là một nữ tử áo đỏ.
Không giết có phải vì bóng đêm không mà màu da nàng ta nhìn hơi tối, khuôn mặt có vẻ khí khái, trông rất lợi hại.
Chủ tướng quân Trần mắng to: “Ông đây sớm đoán được là đám nhãi nhép các ngươi giả thần giả quỷ mà!”
Lâm Chiêu dùng kiếm vỗ vỗ vào mặt hắn: “Ông già, đã rơi vào tay bà cô đây thì thành thật một chút!”
Chủ tướng chưa bao giờ bị làm nhục như vậy, mặt lập tức hiện vẻ phẫn nộ.
Lâm Chiêu lập tức vung tay lên, sai người trói gô hắn lại.
Thấy tướng lĩnh này người cao lớn vạm vỡ, hẳn là sức lực rất lớn nên bảo: “Đây là dây gân bò, chuyên dùng để trói heo rừng, trên đường đừng có phí sức giãy giụa.”
Nghe Lâm Chiêu nói dây thừng này dùng để trói heo, chủ tướng quân Trần giận tím mặt, than vãn: “Đám dư đảng các ngươi không kẻ nào có bản lĩnh quang minh chính đại đánh trận sao? Đàn bà con gái cũng chỉ biết dùng những chiêu hèn hạ này!”
Lâm Chiêu nghe không lọt tai, dùng vỏ kiếm chọc mạnh vào bụng của hắn: “Đàn bà thì sao? Mấy vạn nhân mã của ngươi chẳng phải bại trong tay đàn bà à? Cái gì mà quang minh chính đại đánh trận, binh pháp chẳng phải cũng có chiêu ư? các ngươi nửa đêm tập kích chắc quang minh chính đại?”
Chủ tướng bị đau, lại bị Lâm Chiêu nói đến nghẹn họng.
Lâm Chiêu nắm sợi dây trói tên chủ tướng như dắt chó đi dạo, đến tụ họp với Tần Tranh.
Từ xa xa, thấy Tần Tranh, nàng ta gọi lớn: “A Tranh tỷ tỷ, muội bắt được một tên quan này!”
Chủ tướng quân Trần nhìn theo ánh mắt của Lâm Chiêu, cũng nhìn thấy nữ tử đứng giữa đám người cầm đuốc.
Nàng ta có dáng người cao ráo, tóc buộc đuôi ngựa, người trông rất hoạt bát nhanh nhẹn.
Khi nhìn rõ dung mạo của nữ tử kia, hắn chỉ cảm thấy sững sờ.
Ánh trăng len qua tán cây chiếu xuống, xa xa còn có những đốm lửa xanh lập lòe, nàng ta đứng giữa trời đất bao la, như một tiên tử không nhuốm bụi trần, lại như yêu tinh từ trong núi bước ra.
Tên chủ tướng ngẩn ngơ nhìn, Lâm Chiêu giơ thanh kiếm lên gõ vào đầu hắn.
“Nhìn cáo gì đó! A Tranh tỷ tỷ của ta là để cho ngươi nhìn à?”
Tần Tranh nghe Lâm Chiêu gọi bèn quay đầu lại.
Cô thường giúp Sở Thừa Tắc sửa sang áo giáp nên cũng nhận biết áo giáp mà các tướng linh mặc.
Lúc này thấy bộ giáp trên người tên tướng lĩnh bèn mỉm cười nói với Lâm Chiêu.
“A Chiêu bắt được người có chức quan không nhỏ đâu.”
Lâm Chiêu nghi hoặc nhìn tên tướng lĩnh một cái.
“Tên ngốc này rơi vào bẫy, muội thấy cũng không được thông minh cho lắm, chức quan có thể to cỡ nào chứ? Nếu tướng lĩnh lãnh binh của quân Trần lần này cũng ngu như hắn thì chúng xong đời rồi!”
Tên chủ tướng: “…”
Tần Tranh đáp: “Nếu hắn không đổi áo với binh sĩ khác thì hẳn đúng là người này.”
Lâm Chiêu lại nghi ngờ nhìn người đang bị trói lần nữa.
“Chắc là đổi áo giáp với người khác thôi.”
Nói rồi nàng ta đạp cho hắn một cái.
“Này, ngươi tên họ là gì, chức quan thế nào, mau báo ra!”
Chủ tướng quân Trần nghiến răng đáp: “Thà chết chứ không chịu nhục.”
Lâm Chiêu lấy làm lạ.
“Bà cô ta bảo ngươi báo tên họ chức danh, sao lại làm nhục ngươi?”
Tên chủ tướng: “…”
Hắn bị chọc giận đến tím mặt.
Tần Tranh nói: “Thôi vậy, lát nữa giao hắn cho điện hạ để điện hạ thẩm vấn.”
Cô quay đầu sang bảo với các tướng sĩ đang rút tên ra khỏi người rơm.
“Mọi người nhanh tay lên tí.”
Những người rơm kia mặc quần áo rách của quân Sở, trên người cắm đầy tên, sau lưng có buộc một sơi dây thừng, đó chính là những âm binh đã làm quân Trần bát vía ở trong rừng.
Chủ tướng quân Trần nhìn thấy số người rơm kia, cũng hiểu ra cơ sự.
Thảo nào lúc nãy hắn thấy đám “âm binh” kia tuy di chuyển nhanh nhẹn nhưng thân mình lại khá cứng ngắc, trúng tên cũng không hề hấn gì, thì ra là người rơm mặc quần áo, được binh lính nấp trong tối giật dây điều khiển.
Về phần