Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

128: Chương 119


trước sau


Bây giờ cô đã hiểu cảm giác tự đào hố chôn mình là thế nào.
Chuyện ở biệt viện, Sở Thừa Tắc hoàn toàn không biết gì cả, kết quả cô tự khai hết.
Y tặng trâm cho cô cũng không phải vì giận dỗi chuyện Thẩm Ngạn Chi tặng trâm ngọc.
Tần Tranh nhớ lại những lời mình nói với y khi đó, cảm thấy lòng ngổn ngang.

Cô đã chà đạp lên tâm ý của y rồi.
Lâm Chiêu thấy Tần Tranh ủ rũ như thế bèn an ủi: “Chẳng phải có câu phu thê giận nhau đầu giường hòa nhau cuối giường sao? Dù có chuyện gì, A Tranh tỷ tỷ cứ xin lỗi với tướng công của mình là xong thôi mà.”
Nhớ ra điều gì, cô vội kéo một cái rương nhỏ dưới gầm giường ra, bên trong toàn là những quyển sách truyện thịnh hành ở dưới núi.

Lâm Chiêu lựa hai cuốn, lật một trang ra đưa cho Tần Tranh xem, hai mắt sáng lên.

“Người ta nói lúc ở trên giường đàn ông dễ mềm lòng nhất, A Tranh tỷ tỷ có thể học theo cái này.”
Trang này là cảnh ỡm ờ của nhân vật chính, câu “hảo ca ca” kia làm Tần Tranh nhìn mà nổi da gà.
Cô vội đóng sách lại.


“Để ta tìm cơ hội nói rõ với huynh ấy là được.”
——
Hang Yến đã tập trung đông nghẹt người, có Kỳ Vân Trại, cũng có người của những sơn trại khác trong địa bàn Thanh Châu.
Trên mặt sông bên dưới đậu mấy chục chiếc chiến thuyền của quan phủ, từ trên núi nhìn xuống, những chiếc thuyền ấy giống như một đàn kiến đen kịt.
Quan binh còn bố trí trống trận trên boong thuyền, tiếng trống vang lên tung trời, khí thế sục sôi hừng hực.
Lâm Nghiêu tiếp nhận Kỳ Vân Trại bao năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trận thế có quy mô như vậy, trông mà thấy hơi lạnh người bèn quay sang nhìn Sở Thừa Tắc.

Sắc mặt của Sở Thừa Tắc thì vẫn như thường, dường như không hề để vào mắt chiến trận của quan phủ.
Lâm Nghiêu không nhịn được, hỏi: “Quân sư, cứ để họ ở dưới đó khiêu chiến thế à?”
Thủ lĩnh của các sơn trại thấy tình thế này thì cũng hơi hoảng, đều cằn nhằn Lâm Nghiêu.

“Lâm đại đương gia, lúc trước khi bảo mọi người đến Lưỡng Yến Sơn huynh có nói đại quân diệt cướp của quan phủ chỉ vài ngày là bị điều đi.

Bây giờ huynh đệ Hiệp Khẩu Trại bọn ta đều bị vây ở đây, xuống núi cũng không được, lương thực mang đến cũng chỉ đủ ăn vài ngày.

Huynh phải cho chúng tôi một câu trả lời chứ.”
“Đúng, phải cho mọi người một câu trả lời chứ!”
Người của các sơn trại nhao nhao phụ họa.

Lâm Nghiêu cười lạnh.

“Mã trại chủ cảm thấy Lâm mỗ để các người đến Lưỡng Yến Sơn tỵ nạn là làm khó các người sao? Mấy ngày trước Hiệp Khẩu Trại bị quan phủ nhổ tận gốc, sao khi ấy Mã trại chủ không cảm thấy đến Lưỡng Yến Sơn là uất ức? Các người muốn Kỳ Vân Trại ta trả lời thế nào?”
Lâm Nghiêu quét mắt nhìn thủ lĩnh các sơn trại, hoàn toàn không khách khí.

“Lúc đó đồng ý để các người lên Lưỡng Yến Sơn, điều kiện là gì? Là các người cùng xuất binh đối phó quan phủ cứu muội muội ta.


Rồi các người có tham dự gì vào việc cứu con bé không? Đến Lưỡng Yến Sơn để né tránh cuộc thanh trừng của quan phủ mà còn có mặt mũi bảo ông đây giải thích.

Bây giờ cút xuống núi cho ta!”
Người trong Kỳ Vân Trại đều nhìn người của các sơn trại khác với vẻ hung dữ.

Họ đều được trang bị vũ khí đầy đủ, trên người còn mặc áo giáp, so ra

thì người của các sơn trại kia nhìn càng giống một lũ ô hợp hơn.
Mấy thủ lĩnh lúc nãy tham gia cằn nhằn kia chẳng qua là bị khí thế của quan phủ làm hoảng hốt, hơn nữa họ không tự mình trồng trọt canh tác như Kỳ Vân Trại, lương thực mang đến quả thật không còn nhiều nên mới nhao nhao gây chuyện để Lâm Nghiêu san sẻ cho họ ít lương thực.
Bị Lâm Nghiêu nói toạc ngay trước mặt như vậy, trước đó cũng đã chứng kiến cảnh luyện binh của Kỳ Vân Trại, khí thế của họ lập tức giảm đi, đành cười giả lả.

“Lâm đại đương gia bớt giận.

Mã trại chủ nóng tính, không biết nói chuyện thôi mà.

Mọi người đều lo lắng trước khí thế này của quan phủ, e là họ sẽ không dễ dàng gì rút quân đâu.

Lưỡng Yến Sơn tuy chiếm địa thế hiểm trở, quan phủ không tấn công lên được nhưng lương thực chúng tôi mang đến cũng không nhiều…”
Tiếng trống trận dưới núi cứ vang lên, dội vào hai vách núi rồi vọng lại, hùng hồn dồn dập làm người ta nghe mà run rẩy.
Trong tiếng trống trận ấy, Sở Thừa Tắc lướt nhìn mấy chục chiếc chiến thuyền đang dàn trên mặt sông, từ tốn lên tiếng: “Kỳ Vân Trại ta có ý làm việc lớn, nếu chư vị chịu quy thuận Kỳ Vân Trại, tất nhiên trại ta sẽ không để các vị chịu thiếu thốn, còn sẽ phát binh khí, chiến giáp, quân lương.”
Giọng y không lớn nhưng sau khi những lời này được thốt ra, cả Lưỡng Yến Sơn trở nên im phăng phắc có thể nghe được tiếng kim rơi.

Cả đám sơn tặc đều ngẩn người.

Họ vốn dựa vào cướp bóc chém giết để sống qua ngày, làm những việc không quang minh chính đại gì.

Nếu sau này mỗi tháng có quân lương thì chắc chắn sẽ tốt hơn so với làm sơn tặc nhiều.
Làm sơn tặc, những gì cướp được đều do bên trên phát xuống, bọn tiểu lâu la phía dưới có miếng cơm ăn là đã tốt lắm rồi.
Không ít những người thuộc tầng lớp dưới và giữa của các sơn trại kia đều len lén đánh giá người của Kỳ Vân Trại.

Trên người họ có áo giáp, binh khí mang theo cũng là loại quan binh mới có, trông oai phong lẫm liệt nên nhất thời rất nhiều người dao động.
Thủ lĩnh các sơn trại thì sắc mặt rất khó coi.

Họ chụm đầu vào thì thầm to nhỏ một lát rồi mới nói: “Để bọn ta về suy nghĩ đã.”
Nếu bình thường, chắc chắn họ sẽ từ chối ngay, bởi vì không được lợi lộc gì mà còn mất người dưới trướng mình, thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Nhưng bây giờ trong hoàn cảnh phụ thuộc người khác, lương thảo là vấn đề lớn, không đến lượt họ nắm quyền chủ động nữa..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện