Lâm Nghiêu nghi hoặc.
“Chúng ta khi nào thì có tiền để mua nhiều lương thực như thế?”
Nói được một nửa, Lâm Nghiêu đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Trước đó Sở huynh sai người vận chuyển số tơ lụa cướp được đến Ngô Huyện để bán, thật ra là muốn mua lượng thực từ đó về đúng không? Quân sư sớm đã tiên liệu trước sẽ có cục diện thế này à?”
Nói đến đây, Lâm Nghiêu bỗng nổi hết da gà.
Lúc đó trại tây còn chưa giải quyết xong, y đã tính trước chuyện xa vời như thế rồi à?
Sở Thừa Tắc đáp: “Như trại chủ đã nói đó, thiên hạ chưa định, chiến tranh tất nhiên sẽ còn tiếp tục, tích trữ lương thực sẽ không bao giờ thừa.”
Dù chưa khởi nghĩa, trong tay có nhiều lương thực ăn không hết thì cũng có thể bán cho những đội quân khác với giá cao, kiếm được một số tiền lớn.
Vương Bưu hỏi: “Đại ca, quân sư, lương thảo về đến nơi nhưng dưới núi có quan binh bao vây, làm sao chúng ta vận chuyển lên đây được?”
Ánh mắt của Sở Thừa Tắc hơi tối lại.
“Ta có một biện pháp, nhưng phải tìm được thợ biết làm cầu treo.”
Vương Bưu lập tức nói: “Phùng lão quỷ trước kia từng hoạt động ở Tào Bang, gọi ông ta đến hỏi xem có biết hay không.”
Phùng lão quỷ trước kia là người của trại tây, bây giờ hai trại đông tây đã hợp nhất, trong trại có công trình nào cần xây dựng thì sẽ tìm ông ta.
Phùng lão quỷ nhanh chóng được gọi đến.
Ông ta là một lão già hình dáng gầy gò, vì thường xuyên uống rượu nên trên người luôn có mùi rượu và mùi mồ hôi trộn lẫn với nhau, có điều đám đàn ông trai tráng trong trại cũng là những người thô lỗ nên không để ý lắm.
.
Xin hã???? đọc tru????ện tại # T????u ????T????UYE????.????n #
Sở Thừa Tắc chỉ vào vách đá phía sau núi và vách đá bờ đối diện trên bản đồ, nói: “Có thể xây một chiếc cầu treo giữa hai vách núi này không?”
Phùng lão quỷ thầm ước lượng khoảng cách giữa hai vách đá, không ngừng lắc đầu.
“Xa quá, không xây được.
Khu vực Trung Nguyên này hẳn là không có thợ biết xây cầu treo, vùng Xuyên Tây thì có nhiều hơn.
Tuy nhiên nhìn lòng sông bên dưới rộng hơn mười trượng, khoảng cách giữa hai vách núi lại càng lớn hơn, dù thợ ở Xuyên Tây cũng chưa chắc đã làm được.”
Những lời này của ông ta cơ bản đã phủ định con đường xây cầu treo giữa hai vách núi.
Lâm Nghiêu thở dài: “Có lẽ trong thiên hạ vẫn có người tài giỏi có thể xây cầu được, tuy nhiên trước mắt e là trại của chúng ta không được rồi, trước hết cứ sắp xếp người của các trại cho khỏi hỗn loạn đã.”
Cái trước là mối lo xa, cái sau là mối họa gần.
Số người biết chữ trong trại không nhiều, Triệu đại phu tuổi đã cao nhưng vẫn được gọi đến để giúp