Đêm ấy, những nơi khác trong trại chìm trong yên tĩnh, chỉ có từ đường là đèn đuốc sáng trưng.
Trong sân đặt một chiếc ghế dựa bằng gỗ lim, nhị đương gia nghênh ngang ngồi trên ghế, hai mươi mấy gã đàn ông bên trại tây đứng thành hàng chữ bát phía sau chiếc ghế, trông rất phô trương thanh thế.
Ông ta hơn bốn mươi tuổi, để râu ngắn, người hơi gầy, xương gò má nhô lên làm hai má trũng xuống, đôi mắt sắc như mắt ưng.
Gã thanh niên thân cao chín thước đứng bên cạnh ông ta chính là Ngô Khiếu – đứa con nuôi được ông ta thu nhận vài năm. Gã có khuôn mặt vuông vức, vai rộng cổ to, cơ bắp cuồn cuồn, múi nào ra múi nấy. Tuy nhiên lúc này gã đang đưa tay ôm ngực, áo trên người bị roi xé rách, cơ thể đầy vết roi quất bật máu, khóe miệng cũng có vết máu chưa khô.
Lâm Chiêu, Vương Bưu và đám trai tráng trại đông đứng đối diện họ. Lâm Chiêu khoanh hai tay trước ngực, mặt đầy vẻ không cam tâm.
Lâm Nghiêu vừa bước vào từ đường là nhìn thấy cảnh này.
Đám trai tráng trại đông đi theo sau hắn khiêng chiếc ghế da hổ đặt giữa sân. Lâm Nghiêu hất vát áo ngồi xuống ghế, lập tức có người dâng lên một ly trà nóng.
Lâm Chiêu thấy khí thế của Lâm Nghiêu thì sống lưng không khỏi ưỡn thẳng hơn.
Lâm Nghiêu dẫn theo hai mươi mấy người, cộng thêm bảy tám thanh niên trai tráng đi theo Lâm Chiêu sang trại tây gây sự khi nãy thì bên này có khoảng ba mươi người, về mặt khí thế không thua kém nhị đương gia.
Phía nhị đương gia cũng có người của trại đông dâng trà, ông ta xua tay ra hiệu cho người kia lui ra, đôi mắt ưng quan sát Lâm Nghiêu, ngoài cười nhưng trong không cười. “Trại chủ phô trương thanh thế quá nhỉ.”
Lâm Nghiêu cũng cười đáp lại. “So với nhị thúc vẫn kém vài phần. Nhị thúc đêm khuya đến thăm, không biết định đòi giải thích chuyện gì đây?”
Nhị đương gia liếc Ngô Khiếu một cái. “Khiếu Nhi.”
Ngô Khiếu cởi chiếc áo khoác bị Lâm Chiêu quất tả tơi ra, để lộ nửa thân trên cường tráng lực lưỡng. Không có áo che lấp, những vết roi làm tóe da thịt kia trông thật rõ ràng.
Gã nói lớn: “Đêm nay trong tiệc mừng công trại chủ còn nói chuyện uống rượu với ta, ta uống hơi nhiều, về trại tây ngủ ngon lành thì đại tiểu thư đạp tung cửa phòng, lấy roi quất ta tới tấp. Ngô Khiếu ta vào Kỳ Vân Trại được năm năm, không có công lao thì cũng đã cống hiến sức lực, đại tiểu thư không bằng không chứng nói ta hại ân nhân của cô ấy, ta thật sự rất oan uổng.”
Môi Lâm Nghiêu nhếch lên thành nụ cười lạnh. “Vừa hay ta cũng có vài nhân chứng, cần nhị thúc và Ngô huynh đệ giải thích giúp cho.”
Hắn đưa mắt ra hiệu cho một người đàn ông, người kia vẫy tay, đám trai tráng trại đông bèn khiêng ba cái xác đi vào. Người bên trại tây nhìn thấy ba cái xác có khuôn mặt quá quen thuộc này thì chấn kinh. Một trong số đó bị chém đứt đầu, cổ chỉ còn lại lớp da. Dù họ là thổ phỉ đã quen chém giết cướp bóc, nhìn thấy hình ảnh này cũng thầm rùng mình. Người nào ra tay cũng thật hung tàn.
Lâm Nghiêu nghiêng người sang một bên, tay chống vào tay vịn của ghế. Ngoại trừ vẻ lưu manh, chất cường đạo trên người hắn ngày càng hiện rõ. Hắn nói đầy ẩn ý: “Ban đêm ban hôm, người của Ngô huynh đệ không về trại tây nghỉ ngơi mà xách dao đến chỗ khách quý của trại đông ta làm chuyện giết người cướp bóc, như thế Ngô huynh đệ còn cảm thấy mình oan uổng ư?”
Ngô Khiếu lập tức biến sắc, vội vàng nhìn nhị đương gia. “Con hoàn toàn không biết chuyện này. Trong tiệc mừng công, con uống hơi nhiều, đám người lão Lục phải đưa con về mà. Nếu nghĩa phụ và đại đương gia không tin thì có thể tìm lão Lục đến đối chất.”
Hay ở chỗ hắn gọi nhị đương gia trước rồi mới nhắc đến Lâm Nghiêu.
Lâm Chiêu cười lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.
Nhị đương gia – từ lúc nhìn thấy ba cái xác thì im lặng cho đến giờ – bỗng hung hăng giáng cho Ngô Khiếu một cái tát, tức giận mắng: “Con quản đám người dưới trướng mình thế à?”
Ngô Khiếu bị đánh đến nỗi đầu nghoẹo sang một bên, khóe miệng tóe máu nhưng không dám có nửa lời oán thán, chỉ cúi đầu đứng bên cạnh nhị đương gia.
Lúc này nhị đương gia mới nhìn Lâm Nghiêu. “Ngô Khiếu quản thúc thuộc hạ lỏng lẻo, đúng là nên trừng phạt. Nhưng mong trại chủ nể mặt lão già này mà tha cho nó một mạng. Ta không có con trai, mai này còn dựa vào nó phụng dưỡng.”
Lâm Nghiêu cười bảo: “Nhị thúc quá lời rồi. Chẳng qua nửa đêm nhị thúc đến đòi giải thích thì con giải thích mà thôi.”
Nhị đương gia nghe hắn nói thế, ánh mắt trở nên u ám vài phần nhưng không thể hiện ra mặt. Ông ta giơ chân đá một cái vào chân Ngô Khiếu, gã cao to lực lưỡng thế mà vẫn phải quỳ rạp xuống.
Nhị đương gia tức giận quát mắng: “Đồ khốn, thể diện của ta bị ngươi làm mất sạch rồi. Còn không mau tạ tội với trại chủ và đại tiểu thư.”
Ngô Khiếu quỳ dưới đất, cúi đầu, che giấu sát khí trong đáy mắt, nói với Lâm Nghiêu và Lâm Chiêu. “Ngô Khiếu xin thỉnh tội với đại đương gia và đại tiểu thư ở đây, xin hai vị trách phạt.”
Lâm Nghiêu không hề lên tiếng, Lâm Chiêu lại không ưa bộ dáng vờ vịt của chúng nên vung chiếc roi trên hông mình, cười bảo: “Được thôi!”
Nàng ta định ra tay thì bị Lâm Nghiêu ngăn lại. “A Chiêu, không được làm bậy.”
Lâm Chiêu hừ một cái, cuối cùng không ra tay.
Nhị đương gia lớn tiếng nói: “Lấy roi đến cho ta!”
Người bên trại tây nhanh chóng lấy một cái roi ngựa đến.
Nhị đương gia hất chiếc áo choàng bằng lông dê khoác trên vai ra, đứng dậy vung tay lên, quất thật mạnh vào lưng Ngô Khiếu, máu tươi lập tức bắn xuống nền gạch bằng đá xanh. Cả người Ngô Khiếu rung lên nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng.
“Dạy con không nghiêm, là lỗi của cha. Hôm nay cha thay mặt trại chủ và đại tiểu thư dạy dỗ con!”
Nhị đương gia vung tay đánh liền mười mấy roi, tấm lưng của Ngô Khiếu bị đánh đến toét da thịt, không còn chỗ nào lành lặn. Bấy giờ Lâm Nghiêu mới lên tiếng. “Được rồi, nhị thúc, chuyện có gì đâu.”
Hắn cố tình như thế.
Nhị đương gia tức đến ứa máu nhưng vẫn phải nói: “Trở về ta sẽ tiếp tục trừng phạt tên không ra gì này, hôm khác sẽ bắt nó đến thỉnh tội với khách quý.”
Lâm Nghiêu nói với giọng thơ ơ, nhìn là biết nói cho có lệ. “Trách phạt thì không cần đầu. Thỉnh tội thì đợi vết thương trên lưng Ngô huynh đệ lành rồi hẵng tính.”
Ngô Khiếu quỳ dưới đất, mặt tái mét, miệng thoáng có vị máu tanh nồng.
Hắn vốn đã bị Lâm Chiêu đánh gãy ba cái xương sườn, giờ lại bị nhị đương gia quất cho một trận roi, lúc đứng dậy cũng không tự đứng được, phải nhờ hai người bên trại tây đỡ lấy.
Đám người của nhị đương gia lúc đến thì hung hăng đầy khí thế, lúc về thì ủ rũ khiêng ba cái xác mà về.
Đợi người của trại tây đi hết, khuôn mặt sa sầm của Lâm Chiêu mới lộ ra nụ cười sung sướng. “Ca, huynh thật lợi hại! Nhìn Ngô Khiếu bị Hà lão tặc đánh, mẹ ơi thật là sảng khoái!”
Lâm Nghiêu lườm nàng ta một cái. “Đã nói với muội không biết bao nhiêu lần rồi, có cô nương nào mở miệng là nói lời thô tục như muội không?”
Lâm Chiêu cười hì hì, bảo: “Thì tại muội vui quá!”
Nhớ ra điều gì, nàng ta hỏi: “Muội nhớ trước đó A Tranh tỷ tỷ nói còn có một người sống, sao lại chết rồi?”
Ánh mắt Lâm Nghiêu trở nên sắc lạnh. “Nếu để Hà lão tặc biết ý đồ của Ngô Khiếu, e là lão sẽ nôn nóng muốn giết hắn hơn cả
chúng ta, như thế làm sao nhìn chúng chó cắn chó?”
Lúc này Lâm Chiêu đã hoàn toàn không tức giận nữa. Với tính khí của tên tiểu nhân Ngô Khiếu này, đêm nay bị đòn một trận chắc chắn gã sẽ ghi hận, chúng cắn xé nhau càng dữ dội thì Lâm Chiêu càng vui.
Nàng ta cuộn dây roi lại, quay đầu định đi. “Muội phải đi nói cho A Tranh tỷ tỷ biết tin tốt này mới được!”
Lâm Nghiêu bó tay, gọi nàng ta lại. “Bây giờ là canh mấy rồi hả? Về phòng ngủ đi, có gì mai nói.”
Dừng lại một chút, y nói tiếp: “Trước mặt Trình phu nhân đừng có không biết lớn nhỏ nghe chưa.”
Lâm Chiêu bất mãn liếc ca ca mình một cái. “Cái gì mà không biết lớn nhỏ, muội và A Tranh tỷ tỷ rất thân nhau đấy!”
Lâm Chiêu đi xa, Lâm Nghiêu mới nói với Vương Bưu: “Từ nay về sau, không cần đề phòng phu thê họ nữa.”
Mắt Vương Bưu sáng lên. “Đại ca chiêu mộ được tên mặt trắng ấy rồi à?”
Mắt Lâm Nghiêu giần giật. Y đáp: “Họ là quý nhân, sau này không được vô lễ.”
Vương Bưu gãi đầu gãi tai, mặt ngơ ngác. Hắn đã nhìn thấy thủ pháp cắt cổ của tên mặt trắng kia, định bụng thương thế của y lành lại thì sẽ tỉ thí một phen. Nhưng giờ đại ca đã nói thế, vậy hắn còn có thể so tài với tên mặt trắng ấy không?
——
Trong sơn trại, nhà nào cũng nuôi gà. Trời vừa tờ mờ sáng, cả đỉnh núi bèn vang lên từng trận tiếng gà gáy.
Tần Tranh nhập nhèm mở mắt ra, trong phòng chỉ có vài tia sáng lờ mờ chiếu qua khe cửa sổ.
Trời còn sớm, cô xoay người định ngủ tiếp nhưng phát hiện hình như đầu mình đang đụng vào thứ gì đó, vừa cứng lại vừa mềm, giống hệt một vách tường ấm áp.
Tần Tranh nhắm mắt, sờ soạng một chặp. Lúc sờ tới một vòng eo thon săn chắc, cô lập tức giật mình tỉnh giấc.
Cô lồm cồm bò dậy, khi ấy mới phát hiện mình gần như dang chân dang tay, nằm ngang mà ngủ. Lúc nãy đầu cô đụng vào lưng thái tử, cả tấm chăn đều bị cô quấn trên mình như con nhộng, còn thái tử… sắp bị cô lấn lọt xuống giường.
Y nằm nghiêng, quay mặt ra ngoài, trên người chỉ có một chiếc áo khoác. Dưới ánh mặt trời ban sáng, tấm lưng của y trông có vẻ khá gầy gò.
Tần Tranh cảm thấy rất chột dạ, lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi nặng nề.
Cô biết mình ngủ không ngoan, cái giường hai mét, một mình cô ngủ mà cũng rớt xuống được. Thái tử là người bệnh, bị cô giành chăn không nói, còn suýt nữa bị lấn xuống giường. Không biết có đụng trúng vết thương không, cả đêm không đắp chăn, nếu bị cảm lạnh thì tội của cô càng thêm nặng.
Tần Tranh rón rèn bò dậy, nhẹ nhàng lật người thái tử qua để y nằm thẳng lại, ngủ cho ngon hơn. Cô rất sợ làm y thức giấc, vì với tư thế ngủ của cô đêm qua, e là thái tử rất muốn bóp chết cô.
May mà hơi thở của thái tử vẫn đều đều, có lẽ là quá mệt nên không bị hành động nhỏ này làm tỉnh giấc. Tần Tranh đắp chăn lên người y, kéo lại cho cẩn thận rồi mới nhón chân rón rén ra khỏi phòng như ăn trộm.
Cửa phòng vừa đóng lại, thái tử liền mở mắt ra. Trước giờ y vẫn tỉnh ngủ, lúc Tần Tranh đột nhiên sờ vào eo y thì y đã tỉnh giấc.
Không biết sao mà đêm qua Tần Tranh ngủ một lúc là xoay ngang, lúc đầu đầu dụi vào cổ y, y chỉnh cho cô nằm ngay ngắn lại. Không yên được bao lâu cô lại xoay ngang tiếp, sau nhiều lần như vậy, thái tử không còn hơi sức đâu mà để ý nữa.
Cứ thế, đầu Tần Tranh dụi vào lưng y ngủ cả đêm. Vì nằm ngang, chân không duỗi thẳng được, thỉnh thoảng cô lại dùng đầu ủi vào người y như muốn hất chướng ngại vật xuống giường.
Cô quậy suốt như vậy mà mình vẫn có thể ngủ được, thái tử cảm thấy thật không dám tin.
——
Sau khi ra khỏi phòng, Tần Tranh ôm mặt tự kỷ, nghĩ hay là tối nay cứ trải dưới đất ngủ cho xong.
Lư thẩm ở phòng bên có lẽ nghe được tiếng mở cửa phòng họ nên không bao lâu cũng thức dậy, sửa soạn chỉnh tề.
Tần Tranh đang ở trong bếp tìm ít rau để cho mấy con gà bị buộc chân ăn, Lư thẩm thấy thế bèn nói: “Mấy con gà này chưa giết thì có thể tìm cái lồng nhốt lại nuôi. Lát nữa tôi mang ít kiều mạch, bắp ngô sang cho nó ăn.”
Tần Tranh nhoẻn miệng cười. “Cảm ơn đại thẩm.”
Lư thẩm sống đến từng tuổi này, chưa từng thấy ai xinh đẹp như thế. Tần Tranh lại hòa nhã với mọi người nên bà rất thích, nghe thế bèn bảo: “Cảm ơn gì chứ, phu nhân cứ xem đây là nhà mình.”
Lư thẩm xắn tay áo lên, vào bếp nhóm lửa nấu cơm. Tần Tranh nhàn rỗi không có gì làm cũng vào giúp một tay. Bữa sáng vẫn là cháo thịt bằm với rau, Lư thẩm còn luộc thêm mấy cái trứng gà.
Lúc bưng nước vào gọi thái tử rửa mặt dùng cơm, Tần Tranh chột dạ không dám nhìn y, thái tử cũng không nhắc đến chuyện đêm qua.
Dùng bữa sáng xong không lâu, Lâm Chiêu lại ào ào chạy đến. Nàng ta hào hứng kể lại chuyện đêm qua Ngô Khiếu bị nhị đương gia quất một trận, không cần nói cũng biết vui nhường nào.
Có điều kể xong, nàng ta lại hơi ủ rũ. “Trại đông của chúng ta tuy chưa hoàn toàn trở mặt với trại tây nhưng sau chuyện hôm qua, không khác nào đã trở mặt.”
Tần Tranh hơi áy náy. “Làm muội và trại chủ phải khó xử rồi.”
Lâm Chiêu vội lắc đầu, nói: “Có gì mà khó xử. Chẳng qua ca ca của muội đang xây cầu tàu, người hiểu về xây dựng lại là người của trại tây. Trước kia đã thỏa thuận là trại tây sẽ giúp bọn muội xây cầu tàu, vải cướp về sẽ chia cho họ ba phần. Bây giờ đám rùa rụt đầu đó hủy kèo rồi.”
Lâm Chiêu cảm thấy hơi ấm ức nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại. “Lát muội sẽ xuống núi tìm một người biết xây cầu tàu về. Muội không tin không có trại tây bọn họ thì trại đông không xây được một cái cầu tàu!”
Dưới núi đang loạn lạc can qua, tìm một người thợ biết xây cầu tàu là không dễ dàng. Tần Tranh ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng hỏi: “Cầu tàu xây tới đâu rồi?”