Chiều hôm đó, Tần Tranh đi làm công tác chuẩn bị cho việc xây cầu treo.
Cô tìm mấy sợi dây thừng, nối lại với nhau thành sợi dài chừng tám mươi trượng, sau đó lại dùng thước đo, mỗi một thước sẽ cột một sợi dây nhỏ làm dấu, như thế là có một công cụ đơn giản để đo chiều dài.
Chiều tối, Sở Thừa Tắc luyện binh trở về thấy cô đang ngồi bên bàn, tay cầm một cây thước đo dây thừng, dưới chân là một đống dây rất dài.
Y vào nhà nhưng Tần Tranh vẫn không ngẩng đầu lên, cô chỉ chăm chú tập trung vào sợi dây thừng trong tay, thỉnh thoảng miệng còn lẩm bẩm vài tiếng giống như đang nhắc lại con số cho mình nhớ.
Mái tóc đen của cô được búi lên, từ góc của Sở Thừa Tắc có thể thấy được chiếc cổ trắng ngần của cô.
Đã đem lòng yêu thì rất dễ sinh ra dục niệm, mắt y tối lại, nhưng Tần Tranh chỉ chăm chú vào sợi dây thừng, chưa từng nhìn Sở Thừa Tắc lấy một cái.
Sở Thừa Tắc chỉ cảm thấy dáng vẻ chuyên chú ấy thật khiến người ta yêu thích.
Y lẳng lặng nhìn một lát rồi buồn cười hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
“Ngày mai sẽ đo đạc khoảng cách giữa hai vách núi.” Vì trả lời câu này, Tần Tranh không nhớ được mình đã đo được bao nhiêu thước nên cúi đầu, mày cau chặt lại.
“Chàng đừng có nói chuyện nữa, thiếp sắp làm xong rồi, nếu nhớ nhầm là phải đo lại từ đầu.”
Đã quen với việc cô rất tinh ranh, còn lơ ngơ thế này là lần đầu tiên y thấy.
Sở Thừa Tắc không nhịn được, xoa đầu cô vài cái, giành lấy cây thước trên tay cô.
“Một thước thì cột một sợi dây nhỏ đúng không, để ta.”
Cây thước bằng tre và dây thừng đều bị Sở Thừa Tắc giành mất, cuối cùng Tần Tranh cũng ngẩng đầu lên, xoa xoa chiếc cổ mỏi nhừ.
“Đủ mười trượng thì báo cho tiếp, phải làm dấu khác.”
Cô nói thế, Sở Thừa Tắc cũng chú ý đến trên sợi dây thừng có những sợi dây nhỏ màu sắc khác nhau, có lẽ đây chính là ký hiệu mà cô nói.
Y hỏi: “Đo khoảng cách giữ hai vách đá thôi mà phiền toái thế sao?”
Tần Tranh rót cho mình một ly trà, uống ừng ực rồi đáp: “Sau này còn cần dùng làm việc khác nữa.
Có sợi dây thừng làm đơn vị chuẩn thì sẽ tiết kiệm được khá nhiều công sức.”
Ở thời này, loại thước dài nhất cũng chỉ khoảng một trượng, nếu từ nay về sau mỗi lần xây dựng một công trình đều phải mang thước ra đo thì sẽ tốn công sức lắm, Tần Tranh cảm thấy “thước dây” mình chế tạo ra tiện lợi hơn nhiều.
Sở Thừa Tắc nghe cô giải thích thì không nói gì thêm.
Y cúi đầu làm thước dây, lúc đầu Tần Tranh còn nhìn động tác của y.
Nhưng không biết sao, ánh mắt cô từ từ dời từ bàn tay thon dài lên trên mặt y.
Lúc y chăm chú làm việc, khí chất lạnh lùng càng rõ ràng.
Ánh chiều tà từ ngoài cửa lớn rộng mở chiếu vào, đậu lên mặt y, bất giác khuôn mặt y cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Ngoài sân, hoa hòe trên cây rơi xuống lả tả như một trận tuyết.
Tần Tranh nhìn y đến nỗi thất thần.
“Xong rồi.” Sở Thừa Tắc ngước lên nhìn Tần Tranh, cô quên thu mắt về nên vô tình chạm phải ánh mắt trong trẻo của y.
Giống như một hồ nước đang tĩnh lặng bỗng có viên đá ném vào, tạo nên vô số gợn sóng lăn tăn.
Đôi môi xinh đẹp của y dường như được phủ thêm một lớp mật trong ánh chiều tà, ma xui quỷ khiến thế nào Tần Tranh lại nói: “Tướng công, thiếp có thể hôn chàng được không?”.
Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????????ang ﹢ Т ????????MТ????????????Ệ????.????n ﹢
Sở Thừa Tắc không trả lời nhưng người lại nhoài về phía trước, ra dáng như “mặc cho