Tần Tranh tắm rửa xong, xõa mái tóc dài ra ngoài sân hóng gió, tay cầm túi đom đóm lên ngắm nghía.
Tuy trên đường về, Sở Thừa Tắc có nổi cơn khác thường nhưng cô vẫn rất thích đám đom đóm này.
Cô dùng tay nhẹ nhàng chạm vào cái túi to bằng lòng bàn tay, ánh mắt hơi do dự.
Sở Thừa Tắc đi ra, thấy cô ngồi ngoài sân thì hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Tần Tranh quay đầu lại nhìn, ánh mắt long lanh, tóc đen da trắng, tay cầm túi đom đóm lập lòe, vừa nhìn trông hệt như tiên nữ giáng trần, lại giống tiểu yêu tinh trong núi, chuyên dùng nhan sắc để dụ dỗ người ta.
“Thiếp… định thả đám đom đóm này đi, nếu không sáng mai chúng sẽ chết mất.” Nói những lời này, Tần Tranh không được tự nhiên lắm, sợ y cảm thấy mình làm ra vẻ.
Tuy cô thích ngắm nhìn nhưng nghĩ đến việc sáng mai chỉ còn lại một đám xác đom đóm thì cảm thấy thả chúng đi thì hơn.
Những thứ đẹp đẽ thưởng thức trong một thời gian là được, miễn cưỡng giữ lại cũng không xong.
Nước trên tóc Sở Thừa Tắc còn chưa khô, y cũng không dùng khăn lau, những giọt nước trên tóc nhỏ xuống làm ướt một mảng áo.
Y bảo: “Vậy thì cứ thả đi, muốn xem thì hôm nào ta lại đi bắt cho nàng chứ ở đó cau mày làm gì?”
Tần Tranh vốn còn có chút cảm xúc của con gái trong đó, nghe y nói thế thì nửa xấu hổ nửa tức giận, không nhịn được bảo: “Sao mỗi lần nói chuyện với thiếp, chàng cứ như đang dỗ trẻ con vậy?”
Sở Thừa Tắc nhìn cô một cái: “Nàng nghĩ mình bao lớn hả?”
Có lẽ là chưa từng có người khác giới nào nói với mình như thế nên Tần Tranh bỗng bị câu này làm rung động.
Mặt cô đỏ ửng, vô thức phản bác lại.
“Thiếp đã xuất giá rồi, chàng nói xem thiếp bao lớn?”
Vừa nói xong, thấy Sở Thừa Tắc nhìn mình bằng ánh mắt là lạ, Tần Tranh mới ý thức được câu này của mình không ổn cho lắm.
Năm nay thái tử phi mười bảy tuổi, cô vốn muốn nói ở cổ đại tuổi này có người đã làm mẹ rồi, còn nhỏ chỗ nào nữa.
Nhưng trong hoàn cảnh này, nó lại trở nên như đang mắng yêu y vậy.
Cô né tránh ánh mắt của Sở Thừa Tắc, cúi đầu tháo sợi dây buộc.
Nhưng không biết y buộc kiểu gì mà cô mở nửa ngày cũng không ra.
Sở Thừa Tắc cúi người, tay từ phía sau cô vươn tới, ngón tay kéo sợi dây, hoàn toàn không chạm vào Tần Tranh nhưng nước trên tóc y lại rơi xuống trúng cổ cô.
Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập đến khiến lưng cô cứng đờ.
Đám đom đóm trong túi vải từ từ bay ra, không lâu sau, cả khoảnh sân dần có những đóm sáng bay lượn.
“Nút thắt này rất chắc nhưng lại khó tháo, ta quên chỉ cho nàng.” Y lùi lại một nước, hỏi: “Muốn học không?”
Với không khí lúc này, nếu nói không học thì sẽ hơi lúng túng nên Tần Tranh bèn gật đầu.
“Ừm.”
Sở Thừa Tắc bèn nhặt sợi dây kia lên, chỉ cho cô làm thế nào buộc nút.
Ngón tay thon dài của y đùa nghịch với