Còn chưa nói xong, Vương Tú đã bị tát một cái nảy lửa, làm đầu ngoẹo sang một bên.
Lúc ngước mắt lên nhìn, người ra tay không phải là Vương đại nương mà là Tần Tranh.
Vương đại nương bị cái tát của Tần Tranh làm cho hoàn hồn lại.
Bà đã bị những lời của Vương Tú nói làm hết hồn.
Bà không thể ngờ được, cô nương mình trông lớn lên lại có thể âm hiểm đến cỡ ấy.
Vương bà tử cũng ngây người, không dám tin mà nhìn đứa cháu gái bình thường bị uất ức gì cũng chỉ biết âm thầm nuốt vào trong.
Vương Tú chỉ liếm môi, bình tĩnh như không sao cả, sau đó nhìn Tần Tranh, mỉm cười.
“Ta còn tưởng cô có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, thì ra cũng như đám phụ nữ trong trại, vừa nghe đến chuyện liên quan đến đàn ông là quýnh lên.
Sợ ta quyến rũ được hắn đến thế sao? Vậy cô biết đêm đó ta và hắn đã làm gì không?”
Cái tát ấy Tần Tranh đã dùng hết sức, cô vung vung tay, nghe được lời của Vương Tú thì cảm thấy thật buồn nôn.
“Nghe đây, ta đánh cô không phải vì cô tiếp cận tướng công ta, cũng không ghi hận cô đến giờ mới ra tay mà là những lời cô vừa nói rất đáng bị ăn đánh.”
“Cả thủ đoạn ly gián của cô nữa, thật sự quá thấp kém.” Tần Tranh lạnh lùng nói: “Chưa nói đến chuyện người ta xem trọng, tính cách thế nào ta rõ nhất.
Chỉ với bộ mặt của cô, đâu thể nào lọt vào mắt tướng công ta.”
Tần Tranh xưa nay không thích mang dung mạo, xuất thân ra để công kích người khác.
Lúc này Vương Tú làm cô quá buồn nôn nên mới cố tình châm chọc lại.
“Cô…” Quả nhiên Vương Tú lập tức biến sắc nhưng lại không thể nói được câu nào.
Dung mạo của nàng ta cũng thanh tú nhưng so với Tần Tranh thì một trời một vực.
Nàng ta hung tợn nói: “Cô chẳng qua chỉ có gương mặt đó mà thôi, nếu không có nó thì cô chẳng là gì cả!”
Tần Tranh khẽ ngước mắt lên nhìn.
“Nhưng gương mặt này là của ta.
Vả lại dù không có gương mặt này, ta còn có bản lĩnh khác chứ không giống như cô, miệng nói căm hận đàn ông nhưng phương pháp duy nhất là bám vào họ, còn nịnh nọt lấy lòng.”
Vương Tú cười xùy.
“Chỉ bằng vài miếng ngói của cô? Cả đời lăn lộn trong đống đất sét mà cũng gọi là bản lĩnh à?”
Vương đại nương quát.
“Ánh mắt nông cạn của cô thì cũng chỉ có thể nhìn đến như vậy.
Cầu tàu dưới núi là do phu nhân làm, cáp treo vận chuyển lương thực hôm qua về cũng là do phu nhân xây.
Nếu không tai họa do cô gây ra dễ dàng được giải quyết thế à?”
Vương Tú ngớ người thấy rõ.
Những việc Tần Tranh làm ở cấp độ mà nàng ta không thể tiếp xúc đến.
Nàng ta luôn tưởng rằng Tần Tranh chỉ biết làm ngói mà thôi, trong trại có không ít người đến học nghề nên mới mang ơn