Y nói những tin tức này là để cô yên tâm, không phải lo lắng sau khi chiếm được thành Thanh Châu, triều đình sẽ mang người của Tần gia ra uy hiếp họ.
Lục gia ở kinh thành và Lục gia ở Dĩnh Châu gắn liền với nhau.
Thân là họ ngoại của thái tử, họ không khỏi bị chèn ép nghi kỵ.
Để tiện liên lạc qua lại, Lục gia đã mở không ít quán trà, tửu điếm làm căn cứ ngầm truyền tin.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao người của Lục gia ở kinh thành đều bị nhốt vào ngục nhưng những cứ điểm của họ ở kinh thành vẫn có thể vận hành.
Tần gia vốn có gốc gác ở kinh thành, Tần Quốc Công làm người chính trực, hoàn toàn khinh thường những thủ đoạn như vậy nên mới dẫn đến việc Trần gia bơ vơ không chỗ nhờ cậy.
Tần Tranh thật lòng cảm ơn y.
“Đa tạ tướng công.”
“Hửm?”
Tần Tranh nhớ lại lời y nói đêm đó, vừa ngước mắt lên bèn dối diện với ánh mắt thâm thúy của y.
Bàn tay nắm cổ tay cô mạnh mẽ, ấm áp.
Cảm giác ấm áp không quá nóng cháy kia như một dòng nước lan ra, chạm vào tim cô.
Cảm giác rung động trong lòng khiến cô mím môi, thay đổi cách gọi: “Hoài Chu.”
Sắc mặt Sở Thừa Tắc vẫn như thường, tuy nhiên đôi mày giãn ra đã chứng tỏ tâm trạng y tốt hơn nhiều.
“Ta nói rồi, chúng ta là phu thê, cần gì phải nói lời đa tạ.
Hơn nữa nếu không nhờ đường cáp treo phía sau núi, không chỉ không có lương thảo mà việc tập kích thành Thanh Châu cũng là không thể.
Nếu lương thảo cạn kiệt, phải xuống núi quyết một trận tử chiến với quan binh thì phần thắng cực kỳ mong manh.”
Bởi vì không chỉ chênh lệch quá lớn về nhân số mà thực lực và sĩ khí đều bị lấn át hoàn toàn.
Tần Tranh nói: “Thiếp cũng chỉ có thể làm được như vậy.”
Sở Thừa Tắc hỏi ngược lại.
“Như thế còn chưa đủ nhiều sao?”
Đây là lần đầu tiên y công nhận cô một cách thẳng thắn như thế.
Tần Tranh vốn không càm thấy xây cáp treo có gì là ghê gớm nên nghe y nói thế, mặt bất giác đỏ lên, những phiền muộn lúc nãy cũng tan biến.
“Chàng nhất định phải khen thiếp vào lúc này ư?”
Sở Thừa Tắc thấy tâm trạng của cô đã tốt hơn bèn nhếch miệng.
“Ta đến hang Yến đây, nàng ăn cơm trước đi.”
Tần Tranh gật đầu.
Sau khi tiễn Sở Thừa Tắc đi, nghĩ đến việc sắp đánh trận, cô không còn khẩu vị gì cả, lúc cùng Lư thẩm dùng cơm chỉ ăn chừng nửa chén.
Lư thẩm nghe nói trễ nhất là tối mai họ sẽ xuất quân bèn lấy rổ đựng kim chỉ và vải