Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 18


trước sau

Họ vội vội vàng vàng nhổ vài cây cỏ có tác dụng đuổi côn trùng rồi chui ra khỏi lùm cây.

Lúc đến bãi cạn, đám trai tráng đã ăn cơm xong và bắt đầu làm việc trở lại. Tần Tranh giúp Hỉ Thước thu dọn hộp cơm, Lâm Chiêu thì đi thẳng đến chỗ Lâm Nghiêu, thì thầm với hắn vài câu.

Sắc mặt Lâm Nghiêu lập tức trở nên nghiêm trọng. Hắn quay sang nói khẽ với những người gần đó. Mấy người kia gật đầu, tạm gác công việc trong tay lại, đi nơi khác.

Lâm Chiêu quay lại, xách hộp cơm lên, nói: “A Tranh tỷ tỷ, chúng ta về thôi, chuyện tiếp theo ca ca muội sẽ xử lý.”

“Ừm.” Tần Tranh gật đầu, đeo giỏ trúc lên, cùng họ về nhà.

Chỉ cần mấy người Lâm Nghiêu đề phòng thì trong địa bàn của Lưỡng Yến Sơn, bọn thủy tặc hẳn là không thể gây ra sóng gió gì.

Lúc về đến nhà thì vừa qua giờ mùi (1 giờ trưa).

Tần Tranh đặt chiếc giỏ trúc nặng trĩu xuống, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán. Trên đường về, đi ngang qua một rừng trúc, cô thấy măng non quá nên đã cắt không ít cho vào giỏ mang về, định bụng tối có thể làm món măng xào thịt.

Trong vườn không có ai, có lẽ Lư thẩm đã xuống ruộng, phía nhà chính thì thoáng nghe có tiếng nói chuyện.

Tần Tranh dỏng tai lắng nghe một lát, loáng thoáng nghe được giọng nói có vẻ “đau khổ” của lão đại phu: “Đi nhầm, đi nhầm thôi! Quân cờ này lẽ ra phải đặt ở đây!”

Tính ra hôm nay là ngày đại phu đến thay thuốc cho thái tử. Hai người đang chơi cờ à?

Tần Tranh ở ngoài sân gọi to: “Tướng công, thiếp về rồi đây!”

Vừa bước vào nhà, quả nhiên thấy thái tử và đại phu đang ngồi bên bàn chơi cờ.

Không có bàn cờ, trên bàn chỉ có một tờ giấy ngả vàng vẽ các ô cờ, quân cờ thì dùng đậu nành và đậu tằm, vậy mà hai người lại đánh nhập tâm đến thế.

Cô cười chào hỏi lão đại phu: “Triệu đại phu cũng ở đây à.”

Triệu đại phu vuốt chòm râu dài, cười ha ha: “Nhất thời ngứa nghề nên đánh vài ván với tướng công cô đó mà. Nghe nói cô chạy lên núi nhổ cây cỏ đuổi côn trùng à. Phí công thế làm gì, hôm nào ta mang cho hai người gói thuốc bột là được.”

Nhổ cây cỏ vốn là một cái cớ thôi, Tần Tranh đáp qua loa. “Trước đó không nhớ ra là nên hỏi thúc.”

Vừa nói xong, bỗng nghe thái tử lên tiếng: “Thua rồi.”

“Ai da, đều tại nha đầu này hết, làm ta nói chuyện nên phân tâm.” Trước mặt hai người trẻ, Triệu đại phu không tiện đi lại cờ. “Thôi thôi, hôm nay dừng ở đây vậy, hôm khác sẽ chơi cờ với tiểu huynh đệ nữa. Trong trại không có mấy người biết chơi cờ, trình độ của ta cũng thụt lùi rồi…”

Triệu đại phu vừa càm ràm vừa gấp tờ giấy vẽ bàn cờ lại, cho vào túi áo như cất giữ bảo bối, đóng hòm thuốc lại, nói: “Ta về trước đây.”

Tần Tranh nói để cô tiễn ông nhưng ông xua tay bảo không cần.

Sau khi Triệu đại phu ra về, thái tử hỏi Tần Tranh: “Đi nhổ cây thôi mà sao lâu thế. Ta nghe nói sau núi có không ít cây cỏ đuổi côn trùng mà.”

Ánh mắt của y rất ôn hòa nhưng Tần Tranh lại có cảm giác như bị chất vấn, tự nhiên lòng thấy chột dạ. “Trong trại đang xây cầu tàu, A Chiêu phải đi đưa cơm cho họ. Thiếp không biết mấy cây cỏ đó nên đi chung với muội ấy, vì thế đường xa hơn.”

Cô không muốn giấu thái tử chuyện mình ra khỏi trại. Dù sao nhiều người nhìn thấy, đám trại tây nhìn cũng không phải tốt lành gì, nếu họ đặt điều nói bậy như hôm ở bếp chính, đồn đến tai thái tử thì không hay.

Bây giờ cô chủ động kể lại hành tung của mình, tỏ vẻ rất ngay thẳng, đến khi đó dù có người cố tình thêm mắm thêm muối thì thái tử cũng sẽ không tin.

Thái tử nghe vậy, đột nhiên hỏi: “Trại chủ cũng ở chỗ xây cầu tàu à?”

Tần Tranh không ngờ y lại hỏi vậy, hơi do dự một chút rồi gật đầu.

Trên đường về, cô đã cảm thấy hơi khát, bây giờ bị thái tử hờ hững hỏi vài câu như vậy thì càng khát hơn bèn xách bình nước trên bàn lên rót cho mình ly nước.

Lúc cô vừa cầm cái ly đất lên, thái tử đã định ngăn cản nhưng đáng tiếc là cô đã ngửa đầu uống sạch.

Tần Tranh uống nước xong, phát hiện thái tử đang nhìn mình vẻ mặt hơi lạ. Lẽ nào hành động uống nước của mình thô lỗ quá sao? Cô kho khan một tiếng: “Thiếp khát nước quá.”

Thái tử “ừm” một tiếng, mắt nhìn vào cánh môi mọng nước của cô rồi thu về ngay.

Cái ly đó y vừa mới dùng uống nước xong.

Y không hỏi chuyện Lâm Nghiêu xây cầu tàu nữa, Tần Tranh thở phào một hơi nhưng phát hiện không khí giữa họ hơi là lạ thế nào. Cô chủ động tìm đề tài nói chuyện: “Nghe nói mồng bảy tháng tư là sinh thần của Vũ Gia Đế, Vân Cương Tự trong địa giới Thanh Châu là nơi mà ngài đã từng tu hành, lúc đó tướng công có muốn đến chùa thắp hương cúng bái không?”

“Có gì mà phải cúng bái?” Giọng thái tử rất thờ ơ.

Tần Tranh ngạc nhiên nhìn y, thầm nghĩ tuy Vũ Gia Đế không phải là tổ tiên ruột thịt của y nhưng tốt xấu gì nhà y cũng kế thừa giang sơn mà người ta xây dựng, bây giờ quốc gia diệt vọng thì trở mặt không nhận tổ tiên nữa à?

Hình như thái tử đọc được suy nghĩ của cô nên bảo: “Chúng sinh đau khổ, thần phật còn không che chở được hết, một người chết thì có thể phù hộ được ai?”

Tuy y nói rất có lý nhưng trưa nay Tần Tranh vừa nghe Lâm Chiêu kể lại chiến tích lẫy lừng của Vũ Gia Đế nên không nhịn được, nói: “Năm đó Cao Tổ hoàng đế nam đánh man di, bắc đuổi mọi rợ, chiến công vang dội, bách tính đến cúng bái ngài không nhất định là muốn cầu xin điều gì, chẳng qua là muốn tưởng nhớ ngài mà thôi.”

Thái tử cười khẽ, ánh mắt trở nên xa xăm, giọng toát ra vẻ trào phúng khó diễn tả được. “Chẳng phải người đời đều mắng ông ta là man rợ hiếu chiến, giết người như ngóe, là đồ tể đất Lũng Tây sao?”

Sao càng nói càng xa vậy?

Tần Tranh cảm thấy thái tử hơi kỳ lạ. “Sao lại thế? Bách tính Đại Sở đều rất tôn sùng Vũ Gia Đế, còn xây miếu thờ Vũ Đế, cung phụng hương hỏa ở không ít nơi nữa.”

Năm ngón tay của thái tử ấn trên bàn, lực mạnh đến nỗi khớp xương trở nên trắng bệch nhưng môi y vẫn giữ nụ cười châm biếm kia. “Vậy thì… thế sự đổi dời rồi.”

Lẽ nào hoàng thất Đại Sở đánh giá về Vũ Gia Đế khác với bách tính?

Tần Tranh thật sự không hiểu nổi.

Nhưng rõ ràng là thái tử không muốn nói gì thêm.

Tần Tranh thức thời không hỏi nữa. Lúc dọn dẹp, phát hiện trên chiếc rương gỗ có giấy bút, tờ giấy thô ráp còn có những sợi xơ, nhìn là biết chất lượng không tốt nhưng xem như đồ hiếm trong trại. Trong thời buổi loạn lạc này, người biết chữ rất ít, văn phòng tứ bảo (giấy, mực, bút, nghiên) không phải thứ người bình thường mua nổi.

Trước đó trong nhà không có những thứ này, Tần Tranh tò mò hỏi: “Cái này ờ đâu ra vậy?”

Thần sắc của thái tử đã trở nên bình tĩnh lại. Y đáp: “Chơi cờ với Triệu đại phu, thắng vài ván nên mượn dùng đó mà.”

Thái tử cần giấy bút làm gì Tần Tranh không rõ lắm, nhưng trong lòng cô đã có một tính toán vừa nổi lên.

Cô sẽ tìm cơ hội vẽ một bản thiết kế cầu tàu thật tỉ mỉ, cũng vẽ riêng kỹ thuật khớp nối thành một bản, lúc đó bảo Lâm Chiêu cứ theo bản vẽ mà giải thích cho người phụ trách xây cầu tàu của trại đông, chắc là người kia có thể hiểu được.

Thái tử thấy Tần Tranh nhìn giấy bút với ánh mắt sáng rực bèn nhướng mày hỏi: “Nàng cần dùng à?”

Tần Tranh thầm nghĩ: Mình thể hiện rõ thế ư?

Có điều cô không dám cầm bút trước mặt thái tử, lỡ như y từng nhìn thấy nét chữ của thái tử phi trước kia, bây giờ mình viết không giống thì lộ tẩy mất.

Cô vội đáp: “Giấy mực quý lắm, thiếp không làm lãng phí đâu. Nếu tướng công cần viết thì thiếp có thể giúp mài mực.”

Thái tử nghe xong có vẻ có hứng thú nên bèn khẽ gật đầu: “Mài đi.”

Tần Tranh bèn lấy bút, mực, giấy, nghiên qua. Cô cầm thỏi mực thô ráp chậm chậm mài vào nghiên mực. Màu đen sẫm của cái nghiên tôn lên bàn tay trắng nõn như ngọc của cô, đôi tay mềm mại như không xương vậy.

Thái tử trải một tờ giấy thô ráp có cả xơ ra. Tuy điều kiện hơi đơn sơ nhưng hình ảnh “chàng viết chữ, nàng mài mực” này, nếu xuất hiện trong một bộ phim
thì sẽ rất lãng mạn.

Có điều Tần Tranh là kẻ không có duyên với hai chữ lãng mạn.

Thái tử cầm cây bút lông lên, phần lông bút tả tơi như mào gà, chấm nước cũng không tụm lại với nhau, viết được chữ mới là lạ.

Vì thế dù là người có tố chất tốt như thái tử, nhìn cây bút này cũng phải nghẹn ngào im lặng.

Chữ không viết được, Tần Tranh dọn dẹp tàn cuộc, cầm giấy và mực còn lại trong nghiên đi ra.

Cô lấy cớ đi rửa nghiên mực nhưng lại chồm lên chiếc bàn trong bếp, dùng que tre chấm mực, vẽ một bản thiết kế cầu tàu đơn giản, rồi lại vẽ tiếp mô hình giá đỡ hình tam giác có thể tháo lắp được, cũng đánh dấu những chỗ cần dùng khớp nối.

Đợi vết mực khô, cô cẩn thận gấp tờ giấy lại, cất vào ống tay áo.

Vừa rón rén làm xong những thứ này thì ngoài cổng có tiếng đập cửa đùng đùng. Tần Tranh ra mở cửa, lúc nhìn thấy người đến thì hơi bất ngờ: “Hà cô nương?”

Hôm nay Hà Vân Tinh mặc bộ váy màu vàng mơ, trông có vẻ khá yểu điệu. Tuy ánh mắt nhìn Tần Tranh vẫn có vẻ không thân thiện nhưng lại giả vờ tỏ ra nhiệt tình: “Người dưới trướng nghĩa huynh ta không biết điều, hôm qua xúc phạm đến hai vị, nghĩa huynh ta bị phạt trọng thương bây giờ không thể xuống giường được nên ta đến xin lỗi hai vị thay huynh ấy.”

Mấy người phụ nữ đi theo phía sau nàng ta ai nấy đều cao to dữ dằn, giống như một bầy vịt đang ưỡn ngực đi đường vậy. Nói đến xin lỗi nhưng chính xác hơn là họ đến thị uy.

Tuy trước đó chỉ chạm mặt nàng ta một lần ở bếp chính nhưng nhưng từ miệng Hỉ Thước, Tần Tranh đã nghe được chuyện giữa nàng ta và Lâm Nghiêu.

Không biết do Hà Vân Tinh được nhị đương gia che chở quá kỹ hay quá ngốc mà đến giờ vẫn không nhìn rõ tình hình, cảm thấy giữa nhị đương gia và Lâm Nghiêu chỉ là không hợp tính tình, vì thế suốt ngày cứ bám lấy hắn ta.

Tần Tranh không muốn qua lại nhiều với cô nương không rành thế sự này nên đứng ở ngoài cổng, không có ý định mời họ vào, chỉ nói vài câu cho có lệ: “Trại chủ và đại tiểu thư đã thay bọn ta xử lý chuyện này rồi, không dám làm phiền Hà cô nương.”

“Đến xin lỗi là chuyện phải làm mà.” Hà Vân Tinh hoàn toàn không có ý định rút lui, nàng ta bước tới một bước, liếc nhìn vào trong: “Ta đứng ngoài cổng cả buổi rồi, Trình phu nhân không định để ta vào uống chén trà sao?”

Tần Tranh thực sự không hiểu được nguyên nhân nào mà nàng ta nhất định phài vào nhà nên liếc nàng ta một cái: “Hả cô nương khát à? Vậy cô đợi chút.”

Nói xong thì hờ hững đóng cửa lại. Hà Vân Tinh đứng rất gần, suýt nữa là bị cánh cửa đập vào mũi, sắc mặt lập tức khó coi. “Cô ta cư nhiên dám nhốt ta ở ngoài?”

Vừa nói xong, cửa lại được mở ra, Tần Tranh xách một cái bình có lưng lửng nước trong đó đưa cho nàng ta. “Uống đi.”

Uống xong thì mau biến.

Hà Vân Tinh trợn tròn mắt, tức đến nỗi ngực phập phồng. Nàng ta chỉ vào Tần Tranh, nói lắp bắp: “Cô…”

Tần Tranh nói: “Trong nhà không có trà, chỉ có nước lạnh.”

Hà Vân Tinh cảm thấy còn ở đây nữa là bị làm tức chết nên bất kể kế hoạch ban đầu, nói lớn: “Ta chỉ muốn quan tâm đến thương thế của tướng công cô, nghe nói bị thương nặng lắm, phải ráng nghỉ dưỡng.”

Trước kia Tần Tranh đã đi đo chỉ số IQ, kết quả cho thấy IQ của cô khá cao nhưng lúc này vẫn không thể đoán được Hà Vân Tinh muốn làm gì.

Hà Vân Tinh thấy Tần Tranh nhìn mình bằng khuôn mặt không biểu cảm, cứ tưởng mình nắm được điểm yếu của cô nên càng tỏ ra đắc ý, tiếp tục nói lớn: “Nghe nói trưa nay Trình phu nhân đi đưa cơm cho Lâm đại ca, trại chúng ta không thiếu người đưa cơm, Trình phu nhân nên ở nhà chăm sóc tướng công của mình mới phải.”

Âm lượng cỡ này, giống như là sợ người trong nhà không nghe thấy vậy.

Tần Tranh sa sầm mặt, cuối cùng đã biết vị tiểu thư này ở đây cả buổi là muốn làm gì. Nàng ta cảm thấy cô đang có ý đồ với Lâm Nghiêu.

Yêu đương không đáng sợ, đáng sợ là luôn cảm thấy cả thiên hạ này đều muốn giành đàn ông với mình.

Bàn tay đang xách bình nước của Tần Tranh vẩy lên, nước trong bình văng ra làm ướt một nửa làn váy của Hà Vân Tinh. Cô nói: “Xin lỗi, bình nước nặng quá nên cầm không chắc tay.”

“Cô… Váy của ta!” Hà Vân Tinh tức đến không thở nổi. Váy bị ướt, nàng ta không dám đòi vào trong nhà ngồi như lúc nãy. Nghĩ lúc nãy mình nói to thế chắc chắc người bên trong cũng nghe thấy, nàng ta trừng mắt nhìn Tần Tranh. “Tướng công cô không phải kẻ dễ chơi, đợi hắn dạy dỗ cô đi!”

Qua chuyện đêm hôm trước, tin đồn thái tử hung bạo đã lan ra khắp sơn trại. Hà Vân Tinh vừa nghe người của trại tây báo lại với mình, nói Tần Tranh theo Lâm Chiêu đi đưa cơm cho Lâm Nghiêu là đứng ngồi không yên. Sợ thái tử còn chưa biết hành vi của Tần Tranh nên nàng ta mới cố tình đến đây, muốn giả vờ vô tình vạch trần Tần Tranh ngay trước mặt thái tử.

Ngặt nỗi Tần Tranh không cho nàng ta vào nhà, nàng ta không thể giả vờ giả vịt được nên đành đứng ngoài cổng hét vài tiếng.

Dù gì mục đích đã đạt được, bây giờ Hà Vân Tinh đang đợi Tần Tranh bị phu quân hung dữ của mình dạy dỗ.

Vị tiểu thư này không biết lúc này Tần Tranh chỉ muốn cho nàng ta một ánh mắt khinh bỉ.

Thôi, không tranh luận với kẻ ngốc làm chi!

Tần Tranh đang định đóng cửa lại thì phát hiện Hà Vân Tinh và mấy người hầu ngoài cửa đều đồng loạt biến sắc, nửa kinh sợ nửa mừng rỡ nhìn phía sau cô.

Tần Tranh quay đầu lại xem thử thì thấy thái tử đã ra khỏi phòng từ lúc nào, đang chắp tay sau lưng đứng dưới mái hiên, bộ quần áo màu đen tôn lên dáng người cao lớn dong dỏng của y, khuôn mặt đẹp như ngọc toát ra vẻ lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, khí thế áp bức.

Tần Tranh không ngờ thái tử sẽ ra ngoài nên gọi: “Tướng công.”

Hà Vân Tinh ngẩn ngơ tại chỗ. Vị công tử anh tuấn lạnh lùng chính là tướng công của Tần Tranh sao?

Nàng ta cứ ngỡ đó là một gã cao to vạm vỡ, mặt đầy thịt, tính tình thô lỗ chứ.

Nhớ lại mình nhiều lần làm khó Tần Tranh, cảnh cáo nàng ta không được tơ tưởng gì đến Lâm Nghiêu, Hà Vân Tinh cảm thấy mặt nóng rát cả lên, chỉ biết lắp bắp nói một câu “đã quấy rầy” rồi dẫn mấy người hầu chạy mất tăm.

Tần Tranh nhìn mấy người họ vội vã bỏ chạy, đột nhiên cảm thấy khá tức cười nên bật cười, lắc đầu.

Cô đóng cửa lại, quay người qua. Thái tử hỏi: “Cười gì vậy?”

Đôi mất Tần Tranh cong lên thành hình vầng trăng khuyết, cô trêu y. “Tướng công oai phong, dọa mấy người kia bỏ chạy rồi.”

Thái tử: “…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện