Ánh mắt y nhìn cô tối tăm lạnh lẽo, khi ấy Tần Tranh mới ý thức được mình đã làm gì, vội vàng giải thích: “Không phải thiếp nói, là… là những người trên chiếc thuyền lúc chạy trốn khỏi kinh thành nói.”
Sở Thừa Tắc vẫn nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện.
Tần Tranh chỉ cảm thấy nổi da gà, cúi đầu im lặng, hối hận vì đã lỡ miệng.
Bên ngoài vang lên tiếng gọi của Lư thẩm: “Quân sư, nương tử, dùng cơm thôi.”
Tần Tranh cảm thấy mình đã tìm được phao cứu mạng, vội lên tiếng: “Đến ngay.”
Sở Thừa Tắc không làm ra hành động khác thường nào nữa, ung dung theo cô ra ngoài ăn cơm.
Ăn xong, Tần Tranh chột dạ né tránh y, chủ động nhận lấy việc rửa chén bát.
Lư thẩm muốn tranh thủ làm theo6 vài chiếc áo giáp cho người trong trại nên mang rổ kim chỉ ra, tiếp tục chong đèn may vá.
Tần Tranh rề rề rà rà rửa chén xong bèn nấu nước tắm.
Tắm rửa xong, không còn lý do gì để ở trong bếp nữa, cô mới về phòng bảo Sở Thừa Tắc đi tắm.
Lúc đầu họ đều tắm rửa ở phòng ngủ, nhưng bồn tắm vác rới vác lui khá phiền toái, châm nước cũng không tiện.
Bên cạnh nhà bếp có rãnh thoát nước, nơi đó lại rộng rãi, cuối cùng họ tắm rửa trong đó luôn.
Sở Thừa Tắc vẫn tỏ ra không khác gì với thường ngày, lấy quần áo xong bèn đi tắm.
Tần Tranh ngồi trong phòng lau tóc nhưng lòng cứ thấp thỏm không yên.
Y càng tỏ ra bình tĩnh, cô càng có cảm giác bình yên trước cơn bão.
Sau khi lau khô tóc, cô quyết định đến phòng Lư thẩm, nói là giúp bà may áo giáp.
Lư thẩm không chịu, thấy cô có vẻ không muốn về phòng bèn khuyên nhủ: “Nương tử, tôi phải nói cô vài câu mới được, cô đừng trách tôi nhiều chuyện nhé.
Ngày mai quân sư và trại chủ xuống núi, chuyến này đi nguy hiểm khó lường, sao lúc này mà hai người còn làm mình làm mẩy với nhau được hả?”
Tần Tranh oan ức không giải thích được, chỉ nói không hề giận dỗi nhau.
Lư thẩm như nhớ ra điều gì, bèn bưng rổ kim chỉ, xách theo ngọn đèn, đi ra ngoài.
“Tôi đã hẹn với Vương đại nương rồi, đêm nay đến chỗ bà ấy để may thâu đêm cho kịp, như vậy có thể tiết kiệm dầu.”
Lư thẩm đã nói phải sang chỗ Vương đại nương rồi, Tần Tranh không thể lại ở trong phòng của bà được.
Cô cúi đầu, ủ rũ trở về phòng hệt như một con chim cút rụt cổ.
Vào phòng bèn thấy Sở Thừa Tắc vẫn ngồi bên bàn nhìn bản đồ thành Thanh Châu.
Người xưa có câu: “Người dưới đèn, hoa dưới trăng”, Tần Tranh cảm thấy vế trước dùng để hình dung Sở Thừa