Thẩm Ngạn Chi gạt Trần Thanh ra, vừa vén rèm trướng lên bèn bị ánh lửa ngút trời bên ngoài làm chói mắt.
Khắp nơi là doanh trướng bị đốt cháy, đám giặc cướp kia như mãnh thú xổng chuồng, lại có kỵ binh hỗ trợ nên đánh cho quân triều đình liên tiếp tháo chạy.
Cục diện này, dù là người không hiểu gì về chiến trận cũng có thể nhận ra thời cơ của hắn đã mất.
Thẩm Ngạn Chi đứng sững trước cửa doanh trướng, mắt phản chiếu ánh lửa, tay siết chặt đến nỗi kêu lên răng rắc.
“Tướng lĩnh chịu trách nhiệm gác đêm hôm nay là ai? Tại sao không kịp thời phát hiện và cảnh báo có kẻ địch tập kích?”
Trần Thanh biết lúc này hắn đã bị lửa giận và sự không cam tâm làm lu mờ lý trí, đây đâu phải lúc truy cứu trách nhiệm.
Quân Sở rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến, làm sao có thể để lính gác có cơ hội cảnh báo.
Trần Thanh bước lên khoác chiếc áo giáp của tên tiểu tốt lên người Thẩm Ngạn Chi, nói: “Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này.
Chủ nhân mau rời khỏi đây, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt.
Thái tử Sở Quốc không biết mấy ngày nay ngài chỉ huy quân mình, chúng ta chém Tiết Diễn, quân Sở bắt được chủ tướng thì sẽ không truy đuổi một đám tiểu tốt bỏ chạy…”
Trần Thanh kéo Thẩm Ngạn Chi ra khỏi doanh trướng, sau đó có vài tên thị vệ áp giải Tiết Diễn – lúc này bị trói như đòn bánh tét – vào trong trướng, không lâu sau bên trong vang lên tiếng binh khí cắm vào da thịt.
Đây là cách tốt nhất để thoát khỏi vây khốn.
Mấy ngày nay Tiết Diễn bị Thẩm Ngạn Chi khống chế, triều đình hoàn toàn không biết hắn vẫn chưa xuống phía nam mà vẫn ở lại Thanh Châu.
Bây giờ Thanh Châu hoàn toàn thất thủ, Tiết Diễn chết đi, Lý Tín muốn trách cũng không thể đổ tội lên đầu hắn.
Nhưng lồng ngực Thẩm Ngạn Chi vẫn còn phừng phừng một ngọn lửa giận, gần như sắp thiêu lục phủ ngũ tạng của hắn thành tro.
Rõ ràng thái tử Sở Quốc bị vây khốn trên Lưỡng Yến Sơn, rốt cuộc làm thế nào mà đi đến nước này?
Người mà hắn phái đi điều tra bí mật của hoàng gia không mang về được tin tức nào có ích.
Thái tử Sở Quốc hoàn toàn không có huynh đệ song sinh, điều duy nhất khiến y có thể yên ổn ngồi trên ngôi vị thái tử bao năm nay chính là lời mệnh số của y giống như Vũ Gia Đế – khai quốc hoàng đế của Đại Sở.
Thẩm Ngạn Chi không tin một kẻ vô dụng hơn hai mươi năm có thể trở nên lợi hại như thế trong vòng một đêm, trong đó nhất định có bí mật gì mà người ta không biết.
Hai lần liên tiếp đều thất bại trong tay tên thái tử vô dụng này, Thẩm Ngạn Chi không cam tâm.
Trần Thanh và