Hôm sau, trời xanh mây trắng.
Lúc Tần Tranh thức dậy thì thái tử đã không còn trên giường, phát hiện chăn lại đắp hết trên người mình, cô chợt thấy chột dạ.
Nhưng hôm nay thái tử dậy sớm hơn cô nên cô cũng không rõ đêm qua mình có độc chiếm cái chăn này hay không.
Tần Tranh mặc quần áo, cầm chiếc lược gỗ gãy mất răng trên tủ lên, chải mái tóc mượt mà của mình. Chiếc lược này do Lư thẩm tìm giúp cô. Trong trại đều là những người nghèo khổ nên họ không quá chú trọng đến những thứ này.
Hai ngày nay Tần Tranh vừa học được cách búi tóc đơn giản của người xưa. Trong nhà không có gương soi, cô không nhìn được tóc mình búi ra trông như thế nào nên mỗi sáng đều dùng mặt nước trong bồn để phản chiếu bóng mình, thấy đường vấn tóc.
Cô bước ra khỏi cửa với mái tóc dài xõa tung thì nhìn thấy thái tử đang ngồi trên băng nghế ngoài sân, tay cầm con dao đang vót gì đó, bên chân y còn có hai con thỏ xám lông xù, miệng đang nhóp nhép không ngừng nhai cỏ.
Là hai chú thỏ hoang!
Tần Tranh ngạc nhiên hỏi: “Thỏ ở đâu ra vậy?”
Thái tử đang dùng dao vót que trúc dài, thần sắc khá chăm chú, nghe thế cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Ta lên núi tìm que trúc làm quản bút, vừa hay gặp được nên mang về.”
Giọng vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường ngày, giống như âm thanh của dòng suối đang chảy mạnh giữa núi rừng rồi đột ngột đánh vào vách núi mà phát ra.
Tần Tranh tin lời y mới là lạ. Thỏ hoang dễ bắt thế à? Còn vừa hay gặp được nên mang về.
Cô bước qua, ngồi xổm xuống, vuốt ve hai chú thỏ, còn nghĩ thầm sao hai con thỏ hoang này không sợ người lạ. Đến gần mới phát hiện chân trước và chân sau của nó đều bị cột lại, thảo nào mà nằm đó không chạy được.
Tần Tranh sờ soạng hai con thỏ, nhớ đến vết thương trên người thái tử bèn nói: “Vết thương của người còn chưa lành, phải nghỉ ngơi mới được.”
Tay của thái tử thoáng khựng lại, y đưa mắt nhìn Tần Tranh.
Ánh mặt trời vàng rực trải đều khắp sân. Cô ngồi xổm dưới đất, hiền hòa vuốt ve mấy chú thỏ, môi khẽ mỉm cười, mái tóc dài xõa ra, khuôn mặt ngọc ngà trông càng nhỏ nhắn.
Thái tử thu mắt về, chỉ đáp: “Không sao.”
Tần Tranh quay đầu qua nhìn que trúc trên tay thái tử. Độ dài này rất thích hợp để làm quản bút. Nghĩ thế, cô lại liếc nhìn nhúm lông màu đen trên ghế.
Hình dáng… rất giống phần ngòi bút.
Tần Tranh vội nhìn hai con thỏ hoang đang nằm bên chân thái tử. Có thể vì lông quá dày nên không nhận ra được nhúm lông kia được cắt từ vị trí nào.
Sau khi biết được chân tướng, Tần Tranh thầm nhỏ vài giọt lệ cảm thương cho chúng.
Hai con thỏ này nào phải vừa hay gặp phải thái tử rồi bị mang về, rõ ràng là y muốn chế tạo bút lông nên mới sáng sớm đã lên núi bắt chúng.
Tần Tranh kín đáo nhìn thái tử, tuy nhiên vì đang ngồi xổm nên phải ngẩng đầu lên. “Thì ra tướng công còn biết làm bút.”
“Ừm.”
Thái tử ngồi trên băng ghế, cụp mắt xuống là chạm vào mắt cô.
Y đưa lừng về phía mặt trời, chặn hết ánh sáng ở đau lưng, phần đường viền cơ thể như tỏa ra tia sáng làm Tần Tranh nhìn đến ngây người. Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí cảm thấy toàn bộ ánh sáng xung quanh như được phát ra từ người y, thế nhưng chính bản thân y lại ẩn giấu trong bóng tối.
Cửa nhà bếp mở ra vang lên tiếng “kẽo kẹt”, Lư thẩm bưng chậu nước ấm đi ra, nói: “Trình nương tử mau rửa mặt đi, tôi xào hai món nữa là ăn cơm được rồi.”
“Cảm ơn đại thẩm.”
Tần Tranh hoàn hồn lại, cảm thấy tim xao động, không dám nhìn thái tử nữa mà dùng nước ấm rửa mặt rồi mượn mặt nước trong bồn để vụng về búi tóc.
Vì giơ cao quá đầu, ống tay áo hơi rộng nên tuột xuống, hai cánh tay trắng muốt như ngọc lộ ra giữa ánh bình minh. Chúng thon thả mảnh mai, trắng mịn như tuyết, cả người cô như được bao bọc trong một quầng sáng nhàn nhạt.
Nhân lúc Tần Tranh thất thần, thái tử nhìn cô thêm một lúc, không ngờ nhìn thấy hai cánh tay ngọc ngà của cô lộ ra ngoài thì khẽ cụp mắt xuống, tập trung tinh thần định tiếp tục dùng dao vót que trúc thành quản bút nhưng vô tình liếc thấy cây lược gỗ mà Tần Tranh để trên ghế khi nãy.
Chỗ bị gãy răng, xấu đến bực bội.
——
Lư thẩm nấu cháo khoai lang, lại dùng măng non Tần Tranh mang về hôm qua để xào với thịt.
Tần Tranh cảm thấy có vẻ như bữa sáng thái tử ăn không nhiều cho lắm. Tối qua cô xào măng với thịt, một mình y ăn hết một nửa, còn xới thêm nửa chén cơm. Sáng nay Lư thẩm xào cũng rất ngon nhưng y chỉ gắp có vài đũa.
Lư thẩm còn phải chăm lo cho hoa màu trong ruộng của mình, ăn cơm xong Tần Tranh bèn nhận việc thu dọn chén đũa, bảo Lư thẩm yên tâm ra ruộng.
Cô còn chưa rửa chén xong thì Lâm Chiêu đã chạy ào tới, có điều e ngại thái tử vẫn còn ở nhà nên nàng ta không dám nói chuyện xây cầu tàu với Tần Tranh.
Tần Tranh thấy nàng ta sắp cười đến tận mang tai, đoán là việc xây cầu tàu khá thuận lợi.
Để tiện nói chuyện, Lâm Chiêu đề nghị lát nữa ra ngoài bàn. Tần Tranh rửa chén xong bèn nói với thái tử: “Tướng công, thiếp và A Chiêu ra ngoài một lát.”
Thái tử gật đầu rồi bình thản hỏi: “Đi đâu vậy?”
Tần Tranh không ngờ y lại hỏi câu này, nhất thời không tìm được cái cớ.
Vì những lời của Tần Tranh hôm qua mà bây giờ Lâm Chiêu nhìn thái tử không vừa mắt cho lắm. Nàng ta lập tức đáp thay: “A Tranh tỷ tỷ quá yếu đuối, muội dẫn tỷ ấy sang bên kia, dạy tỷ ấy tập võ.”
Chẳng phải nhà các người cho rằng “nữ tử không tài là đức” sao. Ta dạy võ cho A Tranh tỷ tỷ, xem ngươi có thể nói thế nào!
Tần Tranh thầm toát mồ hôi lạnh. Cô vốn định nói sang chỗ Lâm Chiêu mượn chăn mền, không ngờ Lâm Chiêu lại lấy cái cớ như vậy. Rồi sau này làm sao lấp liếm lời nói dối này đây?
Lúc thái tử ngước mắt nhìn mình, ngoài mặt tuy Tần Tranh rất thản nhiên nhưng trong lòng thì vô cùng hoảng hốt. Lâm Chiêu chạm phải ánh mắt ôn hòa nhưng khá lãnh đạm của y cũng hơi e ngại. Tuy nhiên nàng ta vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo, giống như có ý muốn chống lưng cho Tần Tranh vậy.
Thái tử hờ hững nói với Tần Tranh. “Đi đi.”
Sau khi ra khỏi nhà, Lâm Chiêu thầm thở phào một hơi nhưng vẫn không nhịn được, bất bình lên tiếng thay cho Tần Tranh. “A Tranh tỷ tỷ, tính tình của tỷ ôn hòa quá, tỷ phải hung dữ lên mới được. Trong trại của chúng ta, trước kia nam nhân của Quế Hoa tẩu cũng vênh mặt hất hàm với tẩu ấy, sau này Quế Hoa tẩu mạnh mẽ lên, bây giờ tướng công của tẩu ấy không dám hó hé gì luôn.”
Tần Tranh im lặng một lát rồi hỏi: “Muội cảm thấy hung dữ có tác dụng với huynh ấy sao?”
Vẻ bất bình căm phẫn của Lâm Chiêu lập tức bị dập tắt bởi câu nói này. Nàng ta nhớ lại khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của thái tử, cảm giác áp bức ẩn sau vẻ ôn hòa kia là điều mà nàng ta chưa bao giờ cảm nhận được từ người khác.
Lâm Chiêu giống như một quả bóng bị xì hơi, rầu rĩ đáp:”Hình như không có ích gì.”
Lúc ở trên thuyền của bọn thủy tặc, nàng ta đã chứng kiến thái tử giết người, vung kiếm chém giết như chẻ dưa vậy. Người hung hãn như thế mà lại có ngoại hình của một công tử thanh tao.
Lúc trước chắc chắn A Tranh tỷ tỷ bị vẻ bề ngoài tuấn tú nho nhã ấy lừa gạt nên mới gả cho y.
Lâm Chiêu càng nghĩ càng tức tối. Đánh cũng đánh không lại, vậy sau này nàng ta làm sao chống lưng cho A Tranh tỷ tỷ đây?
Tần Tranh hoàn toàn không biết suy nghĩ của đầu cô nương này. Khi đến chỗ ở của Lâm Chiêu, xác định xung quanh không có người nào khác, cô bèn hỏi: “Cầu tàu xây đến đâu rồi?”
Nhắc đến cầu tàu, Lâm Chiêu lập tức phấn chấn trở lại. “A Tranh tỷ tỷ, tỷ lợi hại quá đi mất! Hôm qua sau khi muội nói với đại ca cách mà tỷ dạy, họ tranh thủ làm việc trong đêm, sáng nay đã làm xong khung gỗ rồi. Nước thủy triều dâng lên cao thế mà vẫn không hề hấn gì, cực kỳ vững chắc. Bây giờ đang kẹt ở khâu hoạt động của khung gỗ đặt trên mố cầu, không biết phải lắp ráp thế nào.”
Tần Tranh lấy từ trong áo bản thiết kế mình đã vẽ hôm qua ra, trải rộng cho Lâm Chiêu xem. “Bảo thợ mộc làm theo các khớp nối này là được.”
Tuy trên giấy chỉ vẽ một sơ đồ đơn giản nhưng hình dáng của cầu tàu sau khi xây xong đã hiện lên một cách sơ lược.
Lâm Chiêu nhìn những chỗ tiếp nối mà Tần Tranh đã cố tình đánh dấu lại, vỡ lẽ ra: “Thì ra sau khi xây xong cầu tàu sẽ trông như thế này. Cái này muội có thể hiểu được thì chắc chắc mấy người đại ca muội cũng có thể hiểu được.”
Hiểu được là tốt.
Tần Tranh thấy mặt Lâm Chiêu vô cùng hớn hở, tâm trạng cũng bất giác vui vẻ theo. Cô nói: “Vậy muội nghĩ cách nói với đại ca mình đi nhé, ta về trước đây.”
“Nhanh vậy đã về thì sẽ lộ tẩy mất. Dù gì muội cũng phải giả vờ xuống núi một chuyến, để muội dạy tỷ vài chiêu phòng thân cái đã!” Lâm Chiêu gấp tờ giấy lại, hăm hở dẫn Tần Tranh ra ngoài.
Lâm Chiêu có một căn phòng riêng chứa binh khí. Các loại đao kiếm treo trên giá, lưỡi đao ánh lên vẻ sắc lạnh. Thương dài, roi chín khúc, chùy phá kiếm… và rất nhiều loại binh khí Tần Tranh không biết tên nữa.
Lâm Chiêu chống hông, đứng trước giá binh khí, hào sảng nói: “A Tranh tỷ tỷ thích cái nào thì cứ lấy mà dùng.”
Tần Tranh bật cười, hỏi: “Những binh khí này muội biết dùng cả sao?”
Lâm Chiêu ngượng ngùng gật đầu, đáp: “Đa số là biết dùng, một số ít không biết, cảm thấy đẹp nên cất giữ chơi.”
Tần Tranh nhìn thấy một thanh kiếm dài được làm rất tinh xảo bèn cầm lên xem rồi đặt trở lại. Nặng quá.
Lúc còn ở nhà, thái tử phi là một tiểu thư khuê các, gả cho thái tử thì càng sống trong nhung lụa. Cơ thể này rất yêu đuối, không dùng được thanh kiếm nặng như thế.
Nhìn hết một lượt vẫn không thấy có gì hợp với cô.
Lâm Chiêu cũng phát hiện điều này. Nàng ta gãi đầu gãi tai, bỗng nhớ ra điều gì bèn mò mẫm tìm ra một cái hộp hỗ dưới giường, bên trong có một con dao nhỏ.
Lâm Chiêu đưa con dao cho Tần Tranh, nói: “Đây là thứ muội dùng trước kia, sắc bén vô cùng. Bây giờ muội thích dùng roi hơn vì binh khí càng dài thì càng mạnh. Con dao này tặng cho A Tranh tỷ tỷ vậy.”
Tần Tranh nhận lấy, ngắm nhìn. Con dao được làm rất tinh xảo, lưỡi dao sáng loáng.
Trải qua lần bị tập kích đêm ấy, Tần Tranh cảm thấy có vũ khí phòng thân cũng tốt nên bèn nhận lấy.
Với cơ thể của cô mà muốn tập võ, những chiêu thức cơ bản nhất cũng phải mất nửa năm một năm. Tạm thời, muốn tốc hành, Lâm Chiêu chỉ dạy cô vài tư thế đâm chém đơn giản nhất.
“Nếu bị kìm kẹp từ sau lưng, giả sử rút dao ra được thì cứ đâm vào bụng của đối phương, nó ở tầm cao thích hợp nhất.” Nói đến lĩnh vực mà mình am hiểu, đôi mắt Lâm Chiêu sáng rực lên đầy sức sống. Nàng ta vừa làm mẫu vừa giảng giải cho Tần Tranh. “Nếu ở chính diện, người kia cao hơn tỷ thì đừng đâm vào ngực mà phải đâm nghiêng từ dưới lên, như thế lực sẽ mạnh nhất, cũng dễ tránh được xương sườn.”
Tần Tranh gật đầu với vẻ thán phục.
Lâm Chiêu còn định dạy cô thêm vài chiêu nhưng trên trời bỗng vang lên tiếng pháo nổ.
Lâm Chiêu vội bước ra ngoài nhìn màu sắc của pháo trên trời, mặt lập tức biến sắc. “Có người đánh vào Kỳ Vân Trại?”
Tần Tranh nghe thế cũng cả kinh. Đầu cô lập tức hiện lên địa hình của Lưỡng Yến Sơn mà mình đã quan sát được. Cô vội an ủi Lâm Chiêu. “Đừng lo lắng quá. Bốn mặt Lưỡng Yến Sơn đều là vách đá, muốn đánh lên đây không dễ gì đâu.”
“Chắc hẳn là bọn thủy tặc. Đại ca muội còn ở
dưới đó xây cầu tàu, nếu thủy tặc kéo đến đông, e là họ không ứng phó được!” Lâm Chiêu xách roi lên, gào một con dao vào hông rồi chạy ra ngoài. “Hỉ Thước, đưa A Tranh tỷ tỷ về. Ta dẫn người đến hang Yến xem sao!”
Hang Yến chính là nơi dựa vào giỏ treo để ra vào Lưỡng Yến Sơn.
Lâm Chiêu vội vội vàng vàng ra ngoài, Hỉ Thước cũng trở nên sốt ruột.
Tần Tranh thấy nàng ta lo lắng cho Lâm Chiêu bèn bảo: “Em đi theo A Chiêu đi, ta nhớ đường, tự về là được.”
Hỉ Thước vừa đi vừa nói: “Tôi đưa phu nhân về trước. Kỳ Vân Trại bị tập kích, người của hai trại đông tây đều đến hang Yến tăng cường quân số, nếu tên khốn Ngô Khiếu lại có âm mưu gì thì sao. Đề phòng vẫn hơn.”
Nàng ta nói thế, Tần Tranh cũng bỏ ý định tự về một mình.
Lúc này, cô không thể giúp gì được, không gây chuyện là cách phối hợp tốt nhất.
Vừa ra khỏi nhà của Lâm Chiêu, quả nhiên nhìn thấy đám đàn ông trai tráng đều nôn nóng chạy đến hang Yến.
Hỉ Thước cũng sốt ruột, dẫn Tần Tranh đi rất nhanh.
Lúc sắp đến một ngã ba đằng trước thì thấy một đám người lũ lượt kéo tới, kẻ cầm đầu thân hình cao lớn, mặt chữ điền, vạm vỡ như một ngọn núi.
Tần Tranh nhìn họ rất lạ mặt.
Hỉ Thước thì có vẻ hoảng hốt. “Tiêu rồi!”
Tần Tranh đã đoán được điều gì, hỏi: “Là người của trại tây à?”
Hỉ Thước gật đầu, đáp: “Tên cơ bắp kia chính là Ngô Khiếu.”
Tần Tranh thầm than đúng là oan gia ngõ hẹp. Tên họ Ngô này vừa phái người ám sát họ cách đây không lâu, bây giờ người của trại đông đều kéo đến hang Yến, nếu hắn làm khó dễ thì không biết phải ứng đối thế nào đây.
Hỉ Thước muốn dắt Tần Tranh tránh đi nhưng không kịp, đành phải cắn răng tiếp tục đi tới.
Trên đường, Tần Tranh cố tình cúi đầu mà đi. Lúc sắp đi ngang qua khỏi đám người trại tây thì Ngô Khiếu đột nhiên gọi cô. “Đứng lại.”
Hỉ Thước sợ Ngô Khiếu làm gì bất lợi cho Tần Tranh nên lặng lẽ kéo cô ra sau mình, nhìn Ngô Khiếu, nói: “Có người tấn công Kỳ Vân Trại, người trong trại đều kéo đến hang Yến rồi, sao Ngô đầu lĩnh còn ở đây?”
Ngô Khiếu hoàn toàn không đặt một nha hoàn nho nhỏ như nàng ta vào mắt., gã nhìn chằm chằm vào Tần Tranh ở phía sau. “Sau lưng cô là ai?”
Hỉ Thước đứng thẳng người, che Tần Tranh càng kỹ. “Là khách quý của trại chủ, mong Ngô đầu lĩnh tôn trọng một chút.”
Khách quý của Lâm Nghiêu, thế chẳng phải phu thê tên họ Trình kia sao.
Nàng ta vừa nói thế, Ngô Khiếu lập tức đoán ra thân phận của Tần Tranh. Trước đó gã nghe người bên dưới nói đó là một mỹ nhân hiếm thấy, cứ nghĩ là chúng nói quá lên, bây giờ chính mắt nhìn thấy mới biết lời đồn không ngoa.
Ngô Khiếu nói với Tần Tranh. “Thì ra là Trình phu nhân, trước kia có chút hiểu lầm, mong Trình phu nhân… bỏ quá cho.”
Nói xong, gã bắt chước văn nhân chắp tay hành lễ nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Hỉ Thước nhìn tư thế nửa nạc nửa mỡ của hắn mà buồn nôn bèn lạnh lùng nói: “Ngô đầu lĩnh mau đến hang Yến đi, nếu chậm trễ thì sẽ khó ăn nói với nhị đương gia đó.”
Nói xong thì kéo Tần Tranh đi thật nhanh nhưng lại bị gã chặn đường.
Gã cười cợt như một tên lưu lanh. “Ta đã hành lễ với Trình phu nhân rồi. Nhìn Trình phu nhân hẳn cũng là người có lễ nghĩa, sao không đáp lễ lại với ta?”
“Ngô Khiếu, ngươi một vừa hai phải thôi!” Hỉ Thước lớn tiếng quát.
Nhưng gã làm như không nghe thấy, còn hất mạnh Hỉ Thước ra. Hỉ Thước bị đẩy lảo đảo, đang định chắn trước mặt Tần Tranh lần nữa thì bị đám lâu la kia ngăn lại.
Tần Tranh thấy Ngô Khiếu đến gần, vô thức lùi lại một bước, nắm chặt con dao trong ống tay áo, thầm nghĩ tư thế phòng thân mà Lâm Chiêu dạy mới đó mà đã có đất dụng võ rồi sao?
Có điều kẻ này trông cao lớn vạm vỡ, tỷ lệ thành công chắc không cao.
Tần Tranh đang nôn nóng nghĩ cách thoát thân thì Hỉ Thước – lúc này đang bị đám người trại tây lôi kéo – bỗng mừng rỡ la lên: “Trình công tử!”
Tần Tranh vừa ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy từ con đường mòn phía trước, thái tử đang cầm kiếm đi đến. Vạt áo dài màu xanh đen được gió thổi tung, thanh kiếm sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời. Đoạn đường ấy có bóng cây che râm mát, khiến cho người ta cảm thấy như nơi nào y đi qua thì quang cảnh đều mất đi màu sắc.
Y ở trong bóng râm nhưng Tần Tranh nhìn thấy y thì hai mắt sáng lên. “Tướng công!”
Ngay khoảnh khắc Tần Tranh ngẩng đầu lên, Ngô Khiếu cảm thấy trời đất xung quanh đều trở nên ảm đạm, thứ duy nhất có màu sắc tươi đẹp chính là khuôn mặt cười tươi như hoa của cô.
Thế gian này có giai nhân đẹp đến thế sao?
Nhưng gã cũng ngờ ngợ cảm thấy gương mặt này hơi quen thuộc, như đã gặp được ở đâu vậy.
Ngô Khiếu nhìn chằm chằm vào mặt Tần Tranh nhưng vẫn không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Tần Tranh bị gã nhìn đến sởn gai ốc. Thái tử vừa đến, cô không rụt đầu giả vờ nhút nhát nữa mà mà vòng qua Ngô Khiếu, chạy về phía y giống như một một chú gà con bị bắt nạt nhìn thấy gà mẹ vậy.
Mặt thái tử không có biểu cảm gì. Y cầm kiếm chắn trước người Tần Tranh, ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua Ngô Khiếu. Rõ ràng ánh mắt ấy không quá hung dữ nhưng Ngô Khiếu lại cảm thấy mắt y sắc lạnh như ẩn chứa thanh đao.
Gã nghe đối phương hỏi: “Hà cớ gì làm khó phu nhân ta?”
Ngô Khiếu liếm môi, tùy tiện lấy cái cớ. “Thì ra vị này là Trình công tử, thất kính thất kính. Ngô mỗ không hề làm khó cho phu nhân, chẳng qua là gặp nhau trên đường nên chào hỏi thôi mà.”
Tần Tranh nghe những lời khốn nạn này, không hề lên tiếng nhưng khuôn mặt, ánh mắt, biểu cảm ấm ức khi nhìn thái tử đã nói lên tất cả. Chúng như đang nói: “Người xem, trước mặt người mà hắn còn dám đùa bỡn thiếp. Mau đánh hắn đi!”
Thái tử nhìn vào mắt Tần Tranh, đột nhiên lên tiếng. “Nhận lễ mà không đáp lại là vô lễ. Phu nhân cứ đáp lại là được.”
Tần Tranh vừa định nói mình không có gì để nói với gã kia nhưng lập tức hiểu ra, ý thức được thái tử đang chống lưng cho mình, bảo cô nói lại cho hả giận.
Tần Tranh bất giác nhếch môi. “Thiếp và vị tráng sĩ này không có gì để nói cả. Tuy nhiên thiếp rất muốn hỏi thăm sức khỏe của mẫu thân hắn.”
Chẳng phải Ngô Khiếu muốn chào hỏi cô sao. Chào con mẹ hắn ấy!
Hỉ Thước vừa giãy thoát khỏi đám lâu la, nghe Tần Tranh nói thế thì không khỏi phì cười.
Ngay cả khóe môi thái tử cũng nhúc nhích một chút.
Hình như bản thân Ngô Khiếu không hiểu Tần Tranh có ý gì, đám lâu la dưới trướng hắn có người nghe hiểu, muốn cười mà không dám cười, nín rất khổ sở.
Sau đó thanh kiếm trên tay thái tử vung lên. Mọi người đều không nhìn rõ động tác của y nhưng đầu tóc của Ngô Khiếu lập tức bị cắt một mảng, lộ ra một chỏm trọc lóc.
Thái tử nói với giọng lạnh lẽo. “Còn có lần sau, không phải cắt tóc tạ tội là thôi đâu.”
Tần Tranh nhìn cái đầu trọc trên chóp của Ngô Khiếu, tâm trạng rất vui vẻ. Cô đã nghe ra ý của thái tử: Còn có lần sau thì cắt đầu ngươi luôn!
Ngô Khiếu nhìn nhúm tóc của mình rơi dưới đất, sắc mặt rất khó coi. Nhưng ngay cả động tác rút kiếm của đối phương gã cũng không thấy rõ thì làm sao mà né tránh, hiển nhiên võ công của đối phương cao siêu khó lường.
Gã nửa chừng vào trại mà có thể trở thành con nuôi của nhị đương gia, ưu thế lớn nhất là có thể nhẫn nhịn. Lúc này trước mặt tất cả các huynh đệ trại tây, bị nhục nhã như thế nhưng biết mình không phải đối thủ của người kia nên đành phải cố nhịn.
Sau khi thái tử dẫn Tần Tranh đi xa, tên khỉ ốm nhìn sắc mặt đáng sợ của gã, muốn cho gã đỡ quê trước mặt các huynh đệ bèn bất bình nói: “Đại ca đừng giận, nếu huynh không bị thương thì làm gì đến lượt tên mặt trắng đó ngông cuồng…”
Ngô Khiếu nghiến răng, mặt mũi hung tợn. “Ông đây thề phải giết tên họ Trình ấy!”
Tên khỉ ốm vội hùa theo. “Đúng vậy, giết tên mặt trắng kia, ngủ thê tử của hắn. Nữ nhân kia lúc nãy dám mắng huynh, đến lúc đó đại ca phải dạy dỗ ả cẩn thận!”
Ngô Khiếu không hiểu Tần Tranh nói gì nên hỏi: “Ả mắng ta cái gì?”
Tên khỉ ốm nuốt nước miếng, đáp: “Ả nói… hỏi thăm con mẹ huynh.”
Gân trên trán Ngô Khiếu nổi lên xanh lè. Gã tát một cái vào mặt tên khỉ ốm. “Con khốn! Đợi ông đây giết tên mặt trắng đó, nhất định sẽ để các huynh đệ chơi chết nó!”
——
Sau khi theo thái tử đi được một đoạn, Tần Tranh mới nhớ ra, hỏi: “Sao tướng công lại đi ngang qua đó?”
Thái tử trả lời: “Sơn trại bị tập kích, ta định đi xem thử.”
Tần Tranh thầm nghĩ thảo nào y còn xách theo kiếm.
Đi được một lát, Tần Tranh phát hiện đường này không phải dẫn về nhà họ mà là ra khỏi trại bèn hỏi: “Bây giờ chúng ta đến hang Yến à?”
“Ừ.”
“Thiếp cũng đi?”
Thái tử nghe giọng cô có vẻ bất ngờ thì cụp mắt nhìn cô. “Người có thể cầm đao trong trại đông đều đã tới hang Yến, nàng về đó không an toàn.”
Tần Tranh nghe cũng có lý. Lúc nãy gặp phải đám người Ngô Khiếu chính là ví dụ tốt nhất. Dù cô có trốn trong nhà, nếu người của trại tây kéo đến thì cô cũng không thể tự bảo vệ mình, theo bên cạnh thái tử là an toàn nhất.