Lúc Tần Tranh tắm rửa đi ra thì Sở Thừa Tắc cũng đi vào phòng tắm.
Cô thấy y cũng định tắm rửa thì nói: “Để thiếp gọi người thay nước khác.”
“Không cần đâu, xối qua một chút là được.” Vừa nói y vừa cởi áo ra, để lộ nửa người trên tráng kiện.
So với lúc vừa xuất cung, các cơ bắp trên người y săn lại, hiện rõ hơn nhiều.
Sau khi cởi áo, y chuyển từ trạng thái thanh tao nho nhã sang cường tráng gợi cảm.
Tuy trước kia đã ôm nhau, hôn nhau nhưng ngoại trừ lúc y bị trọng thương, nhiễm phong hàn, đây là lần đầu tiên Tần Tranh nhìn thẳng vào thân hình của y.
Nghĩ đến việc y sắp dùng nước mình vừa tắm rửa xong, dù có tỏ ra trấn tĩnh cỡ nào thì mặt Tần Tranh cũng không khỏi nóng rần lên.
Cô cầm bộ quần áo vừa thay ra, đang định bước ra ngoài thì bồn tắm sau lưng vang lên tiếng nước, rồi giọng Sở Thừa Tắc cất lên.
“Chà lưng giúp ta đi.”
Tần Tranh đang định nói để người hầu vào giúp thì Sở Thừa Tắc hỏi: “Dân chạy nạn sắp xêp thế nào rồi? Ta đang định thương lượng với nàng một chút.”
Thế này là định vừa tắm vừa bàn chính sự ư?
Tần Tranh đặt quần áo của mình sang một bên, quay lại chỗ bồn tắm.
“Tống đại nhân làm quan nhiều năm, đã có kinh nghiện làm những việc này nên lúc đầu thiếp để ông ấy phụ trách.
Ông ấy đã ghi chép lại và sắp xếp cho những người có hộ tịch, còn những người không có hộ tịch văn thư thì phải thương lượng thêm.” Tần Tranh cầm chiếc gáo hồ lô lên, múc nước xối lên lưng y.
Y rất cao, ngồi trong bồn tắm mà hai cánh tay có thể dễ dàng gác lên thành, bắp thịt trên vai và lưng cuồn cuộn trông vô cùng mạnh mẽ.
Tần Tranh tưới ướt hết tấm lưng của y rồi bắt đầu xoa bóp vai gáy.
Trái ngược với da thịt săn chắc của Sở Thừa Tắc, những ngón tay Tần Tranh thì lại mềm mại, trơn nhẵn.
Tay cô lúc mạnh lúc nhẹ xoa bóp, dù người làm bằng sắt cũng phải mềm ra.
Sở Thừa Tắc dựa vào thành bồn tắm, hai mắt nhắm lại, cảm nhận những ngón tay cô di chuyển trên lưng mình, cổ họng hơi động đậy, một lát sau mới nói: “Không có hộ tịch văn thư thì đăng ký lại, tự làm ra văn thư phát cho họ.
Đề phòng vạn nhất, phải tập trung sắp xếp cho đám người ấy.”
Tần Tranh và Tống Hạc Khanh thương lượng với nhau đã lâu mà vẫn chưa quyết định được phương án là vì sợ có gian tế lẫn vào trong đám người không có hộ tịch kia, muốn thẩm tra