Sau khi Sở Thừa Tắc trở về, Tần Tranh bèn nói với y chuyện Lục gia muồn giúp đỡ việc cứu chẩn.
Sở Thừa Tắc đáp: “Tin tức của họ linh thông thật.
Huynh trưởng của nàng đưa mẫu thân đi Bạch Lộc thư viện, mấy ngày nay chắc sắp tới Thanh Châu rồi.”
Tần Tranh biết Bạch Lộc thư viện.
Phu tử trong thư viện mỗi vị đều là những đại nho học thức hơn người, không muốn vào triều làm quan nhưng học trò khắp thiên hạ.
Tần Tranh và Thẩm Ngạn Chi đều từng học ở đó.
Tần Giản vòng qua Bạch Lộc thư viện để làm gì?
Sở Thừa Tắc nhận ra vẻ nghi hoặc của Tần Tranh, đáp: “Sầm Đạo Khê – trạng nguyên năm Cảnh Thuận thứ mười sáu – làm quan được ba năm rồi từ quan, du lịch khắp thiên hạ trong hai năm rồi dừng chân làm phu tử ở Bạch Lộc thư viện.
Nghe nói trong hai năm hắn ngao du thiên hạ, Nam Quận gặp hạn hán, quan phủ cứu trợ thiên tai không hiệu quả khiến bách tính sắp nổi dậy động can qua, hắn dùng ba tấc lưỡi của mình khuyên can được thủ lĩnh, giúp đỡ quan phủ cứu trợ thiên tai, thoát được một trận chiến loạn.”
Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh.
“Huynh trưởng của nàng có thể thuyết phục hắn tái xuất, thật sự là không dễ dàng gì.”
Nghe đến đây, Tần Tranh đã hiểu tại sao lúc nãy y lại nói tin tức của Lục gia quả là linh thông.
Tần Giản giúp Sở Thừa Tắc mời được một mưu thần có sức ảnh hưởng lớn, đợi Tần gia đến Thanh Châu, có lẽ y sẽ nhân cơ hội này trọng dụng Tần gia.
Lục gia ở kinh thành từ lúc đến Thanh Châu đến giờ vẫn bị Sở Thừa Tắc gạt sang một bên, bây giờ thấy Tần gia mang theo lợi thế đến nên đương nhiên không thể ngồi yên được, vì thế mới chịu nhả ra quyên góp tiền bạc.
Tần Tranh hỏi: “Rốt cuộc chàng định sắp xếp cho Lục gia ở kinh thành thế nào?”
Sở Thừa Tắc đáp: “Lục gia ở kinh thành cũng có vài người có thể dùng được, đợi sau khi đại ca đến Thanh Châu, ta sẽ cùng sắp xếp cho làm việc.”
Tần Tranh nghe y nói thế, hiểu là y sẽ không bạc đãi bên nào.
Nhưng Lục gia đến Thanh Châu lâu như vậy, Tần Tranh cảm thấy y không dùng họ là còn có nguyên nhân khác.
Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Trước đó chàng lạnh nhạt với phía kinh thành là muốn cảnh cáo họ ư?”
Sở Thừa