Từ cửa thành cho đến phủ nha, dọc đường đều có bách tính đứng hai bên đường nghênh đón.
“Điện hạ về rồi!”
“Nghe nói lần này điện hạ xuất chinh, không chỉ chiếm được Mạnh Quận mà còn thu phục được mấy tòa thành xung quanh đấy luôn.”
Bách tính ai nấy đều kích động, mặt mày hớn hở, chén lấn nhau đứng hai bên đường nhiệt liệt hoan nghênh.
Sở Thừa Tắc ngồi trên con tuấn mã cao to, tóc búi trâm vàng, người mặc giáp đen, hai bên cầu vai khắc hình đầu nhổ đang nhe nanh múa vuốt trông đằng đằng sát khí.
Đằng sau y là chừng trăm tên kỵ binh tinh nhuệ, oai phong lẫm liệt.
Lúc đội quân về đến phủ, Tần Tranh đã cùng Tần Giản và người của Lục gia đợi ở trước cửa phủ.
Đây là lần đầu tiên y trở về từ khi đánh được Mạnh Quận, trong thành náo nhiệt như thế cũng là có ý ăn mừng chiến công.
Để thể hiện sự long trọng, hôm nay cô không mặc những bộ y phục nhạt màu bình thường mà là một bộ gấm màu đỏ tía, chỉ bạc thêu hoa quỳnh trắng, dài quét đất, trên tay vắt một dải lụa cùng màu.
Mấy cây trâm vàng nhìn có vẻ khá phèn trong hộp trang sức lúc này đây được cắm trên tóc, thoáng cái chúng nó được nâng cao giá trị, cảm thấy cao quý hơn nhiều.
Sở Thừa Tắc vừa nhìn là thấy Tần Tranh.
Hôm nay cô ăn mặc như vậy trông hệt một đóa mây tím, vô cùng cao quý nho nhã.
Y xuống ngựa, bước nhanh đến trước cửa phủ.
Tần Tranh nhún người hành lễ.
“Cung nghênh điện hạ khải hoàn.”
Tần Giản, Tống Hạc Khanh, người của Lục gia cùng đám mưu thần đằng sau cũng đồng loạt chắp tay hành lễ.
“Cung nghênh điện hạ khải hoàn.”
Từ sau khi Biện Kinh đổi chủ, đây là lần đầu tiên Tần Giản gặp lại em rể mình.
Không thể không thừa nhận người trước mắt như đã thoát xác, trở thành rồng phượng, ưu tú bất phàm, rất khó để có thể tìm thấy sự liên hệ giữa y và gã thái tử tiếng xấu lan xa kia.
Trước đó nghe nói y đánh được Từ Châu, lại chiếm được Mạnh Quận, Tần Giản còn tưởng y được mãnh tướng trợ giúp.
Giờ phút này thấy được người thật, hắn nghĩ một ngày nào đó nếu Sở Thừa Tắc đánh đến Biện Kinh thì cũng không có gì lạ.
“Miễn lễ.” Sở Thừa Tắc chỉ nói một tiếng, thấy Tần Giản đang nhìn mình thì gật đầu chào hắn.
Tần Giản không khỏi chấn động, lúc chắp tay bái, eo càng thấp hơn một chút.
Mọi người tự giác lùi ra thành một lối đi.
Lúc