Lâm Chiêu và Hỉ Thước dẫn theo vài trai tráng đi lấy ngói xanh, Tần Tranh ôm chăn mền không tiện nên về nhà của cô và thái tử trước.
Lư thẩm vừa ăn sáng xong, vẫn chưa xuống ruộng, thấy Tần Tranh thì lập tức hỏi: “Nương tử ăn cơm chưa?”
Các nhà giàu sang phú quý mới gọi là phu nhân, còn bá tính bình thường thì hay gọi nương tử hơn. Người trong sơn trại không thân với Tần Tranh, gọi cô là phu nhân để thể hiện sự kính trọng, còn Lư thẩm đã quen với cô nên gọi nương tử cho thân thiết.
“Ăn xong rồi, Lư thẩm không cần để ý đến con.” Tần Tranh vào nhà, đặt chăn mền lên giường rồi ra chỗ cửa sổ xem con chim bồ câu bị cột chân ở đó thì phát hiện nó đã không thấy.
Cô nghĩ: Hay là thái tử thả nó bay rồi?
Lư thẩm thấy cô nhìn ra cửa sổ nên nói: “Nương tử tìm con bồ câu kia phải không? Sáng nay tôi dậy thấy nó ị không ít phân trên bậu cửa sổ nên tìm cái lồng gà nhốt nó lại rồi, đang đặt ở chỗ góc tường ấy.”
Trước đó Tần Tranh sợ bồ câu bay mất, chỉ muốn cột nó lại nhưng lại quên chuyện này.
Cô cười xấu hổ. “Cảm ơn Lư thẩm, vẫn là thẩm nghĩ chu đáo.”
“Cảm ơn gì chứ, có gì đâu mà.” Lư thẩm không thấy thái tử nên hỏi: “Tướng công của cô không về cùng à?”
Tần Tranh ra khỏi nhà, sợ lát nữa trời đổ mưa nên xách cái lồng chim vào trong mái hiên rồi đáp: “Chàng cùng các huynh đệ sang trại tây rồi.”
Cô lại rải ít rau cho hai con thỏ hoang ở lồng bên cạnh. Hai con thỏ này rất hiền hòa, thấy có ăn là lập tức đứng dậy.
Lư thẩm nghe thế bèn thở dài. “Tướng công của cô đêm qua canh tư mới về tới nhà, chưa kịp uống miếng nước là sang chỗ trại chủ rồi, cả đêm chưa được chợp mắt nữa. Chỉ mong đám người trại tây đừng có gây ra chuyện gì rắc rối.”
Tần Tranh nghe thế thì ngẩn ra. Đêm qua mới canh tư thái tử đã sang chỗ Lâm Nghiêu rồi ư? Cô cứ tưởng ít nhất y cũng ngủ được một hai canh giờ chứ.
Nhớ lại sáng nay lúc nhìn thấy thái tử, đúng là sắc mặt của y ẩn chứa vẻ mệt mỏi.
Tình hình lúc này khẩn cấp, y lại không thể hoàn toàn trông cậy vào Lục gia, nhất định phải có thế lực của riêng mình, vì vậy đầu óc chắc lúc nào cũng căng thẳng, chẳng qua là bình thường y tỏ ra quá bình thản mà thôi. Nếu sáng nay y không nói thì Tần Tranh cũng không biết y đã âm thầm vạch mưu xa đến thế.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy bối rối, còn cả chút đau lòng mà chính bản thân cô cũng không phát hiện ra.
——
Thái tử và đám người Vương Bưu đi xuyên qua rừng rậm ở sau núi, bỗng nhiên cảm thấy trái tai khá nóng, y bất giác đưa tay lên sờ.
Một người đi phía sau thấy hành đồng kỳ quái của y bèn hỏi: “Quân sư sao thế?”
Thái tử thả tay xuống, chỉ đáp ngắn gọn: “Không sao.”
Trên đường đến đây họ nhìn thấy có không ít cành cây bị gãy, Vương Bưu còn nhìn thấy dấu vết có người trượt chân té ngã trên một hòn đá đóng rêu, bên mép tảng đá còn có vết máu. Vết trượt và vết máu đều rất mới, chứng tỏ có người vừa té bị thương ở đây không lâu.
Vương Bưu mắng: “Tên chó đẻ Ngô Khiếu quả nhiên chạy trốn bằng con đường sau núi.”
Thái tử nhìn vết tích trên tảng đá, hỏi: “Con đường sau núi có thể đi được bao nhiêu người?”
Vương Bưu đáp: “Một người đi đã khó. Phía sau núi cũng là vách đá cao mấy mươi trượng, có điều nó không phải là một khối khá rắn chắc mà giống bột đá nén lại vậy, dùng móc sắt móc vào cũng không được. Trước kia sơn trại cũng xây đường ở đó nhưng cọc gỗ vừa đóng vào, chỗ đá chịu lực lập tức rơi xuống từng mảng, đã từng chết không ít huynh đệ.”
Thái tử nghe xong thì trầm ngâm suy nghĩ rồi dặn hai người đi theo đằng sau: “Các ngươi đi tìm xem gần đây có rừng tre không thì chặt vài đoạn đến đây, nhớ là phải vót nhọt đầu.”
Vương Bưu không hiểu. “Định làm gì vậy?”
Thái tử đáp: “Làm chông tre.”
Khi đến đỉnh núi phía sau, cả đoàn người đã nhìn rõ diện mạo của vách núi phía bên dưới.
Chỗ gần vách đá, vì đất đai khô cằn, chỉ có vài bụi cây thấp lúp xúp mọc, dưới vách đá là dòng sông chảy xiết, tiếng sóng vỗ ầm ầm cách xa mấy chục trượng mà vẫn nghe inh tai.
Ở những chỗ vách đá nhô ra vẫn còn nhìn thấy những chiếc cọc ngang đóng sâu vào vách đá, cứ cách một trượng là lại có một cọc. Trên chiếc cọc phía trên cùng còn có một chiếc thang dùng dây thừng và gỗ bện thành, tuy nhiên dây thừng trải qua mưa gió đã sớm không chịu được sức nặng, gỗ cũng đã bị mục.
Vương Bưu chỉ vào chiếc thang dây, nói: “Nghe mẹ ta nói khi con đường ở hang Yến còn chưa xây xong, các huynh đệ lên xuống núi đều leo trên chiếc thang dây này, tuy nhiên khá là phiền phức, mỗi lần có người xuống núi thì các huynh đệ phải thu thang lại, nếu không người của những trại khác sẽ lần theo chiếc thang này lên đây tập kích là tiêu đời.”
“Lúc đầu chỉ treo thang dây trên chiếc cọc gỗ phía trên cùng, ai ngờ nhiều người leo quá dây thừng không chịu được sức nặng nên đứt mất, mười mấy huynh đệ rơi xuống kẻ chết người bị thương. Sau này lão trại chủ ra lệnh chế tạo thang dây dài một trượng thôi, chia ra mà treo trên những cây cọc, như thế mới giải quyết được vấn đề một lúc không thể leo lên nhiều người. Tuy nhiên chuyện càng phiền toái hơn lại xuất hiện, lúc chỉ dùng một chiếc thang dài, leo lên leo xuống xong là thu nó lại được. Sau khi chia thang thành đoạn ngắn thì không thể kéo lên được nữa. Có lần bị người ta lén leo thang dây lên trại tập kích, người trong trại quả nửa chết hoặc bị thương, từ đó về sau lão trại chủ cắt đứt thang dây, con đường này không ai dùng nữa.”
Nói đến đây, sắc mặt của Vương Bưu cũng trở nên ảm đảm.
Thái tử để ý thấy trên cọc gỗ có vết tích bị móc sắt làm trầy xước. Đá mềm không móc được nhưng có thể móc vào cọc gỗ đóng sâu vào vách đá, có lẽ đêm qua Ngô Khiếu đã dùng móc sắt móc vào cọc gỗ, níu dây thừng, đạp lên cọc để từ từ leo xuống.
Nếu hắn muốn trở lại, chỉ cần mang móc sắt quăng lên trên cọc gỗ là có thể từ từ leo lên. Nếu còn mang theo thang dây, e là sẽ biến nơi này thành con đường tắt để đi lên núi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của thái tử trở nên đăm chiêu.
Hai người được thái tử phái đi chặt trúc lúc nào mỗi ngày một bó mang trở lại. “Quân sư, tre đã chặt về rồi.”
Thái tử chỉ vào mép vực, nói với Vương Bưu: “Dựng một bức tường tre ở nơi này, cắm chông tre thật dày vào tường, đầu nhọn hướng về phía dưới vách đá, sau này cũng phái người canh gác ở đây.”
Rốt cuộc đầu óc của Vương Bưu cũng có lúc nhanh nhạy, lập tức hiểu được mục đích của thái tử. “Huynh sợ tên khốn Ngô Khiếu dẫn người lên tập kích sơn trại từ hướng này à?”
Thái tử gật đầu, ánh mắt nặng nề. “Con đường này chính là một mối họa ngầm, nếu có người bất chấp xông lên Kỳ Vân Trại, dựa vào những cọc gỗ trên vách đá thì vẫn có cách lên núi.”
Vương Bưu nghe y nói thế thì cũng hiểu ra tầm nghiêm trọng của vấn đề: “Quân sư yên tâm, hôm nay ta sẽ đích thân dẫn người làm một bức tường tre ở đây.”
Thái tử đưa mắt nhìn lướt qua những gương mặt có vẻ mệt mỏi của đám trai tráng trại đông, giọng trầm thấp: “Phía nhị đương gia cũng phải đề phòng.”
Những người này cả đêm không ngủ, Vương Bưu cũng đã thấm mệt. Hắn hỏi: “Quân sư sợ Hà lão tặc nói một đằng làm một nẻo à?”
Thái tử đáp: “Các huynh đệ trại đông cả đêm qua không ngủ, chắc chắn đêm nay sẽ không chịu nổi. Nếu đêm nay trại tây có động tĩnh gì, e là trại đông không thể ứng phó kịp. Để vài người ở đây dựng tường tre, còn những người khác về nghỉ ngơi, chiều tối đề phòng trại tây.”
Vương Bưu thấy chuyện gì y cũng tính trước thì tâm phục khẩu phục, lập tức trả lời. “Tất cả đều nghe theo quân sư!”
——
Lúc về, bầu trời u ám đã bắt đầu đổ mưa nhỏ, tuy nhiên trên trời mây đen cuồn cuộn, chắc chắn vẫn còn những trận mưa như trút nước đang chờ phía sau.
Đoàn người của thái tử không ai mang ô, ra khỏi cánh rừng rậm bèn nhìn thấy vài căn nhà lá nằm trên sườn núi, còn nhà xây tường đất, lợp ngói đa số đều nằm ở đáy của hố sụt có địa hình bằng phẳng, được xây từ mấy chục năm trước. Những ngôi nhà lá này được dựng tạm thời khi những người dưới núi lên không có chỗ ở.
Cách đó không xa vang lên một giọng nữ vang dội: “Mau lên mau lên, ném tấm tranh dưới đất lên đây, chậm chút thôi là mưa to đấy!”
Thái tử đưa mắt nhìn thì thấy người đứng trên mái nhà chính là Lâm Chiêu, mấy thanh niên trai tráng đứng bên dưới ném những tấm tranh đã được bện lại lên nóc nhà.
Bên cạnh ngôi nhà, y còn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Tần Tranh trong bộ váy màu xanh đậm, dường như đang chỉ huy đám trai tráng đào mương.
Vương Bưu vốn đã quen với cảnh sửa nhà thế này nên cất cao giọng gọi: “Đại tiểu thư, lại giúp người ta sửa nhà à?”
Vì giọng nói như tiếng chuông đồng của hắn, Tần Tranh – vốn đang chuyên chú nhìn đám trai tráng đào mương thoát nước cũng ngẩng đầu lên nhìn về bên này.
Nhìn thấy thái tử, cô lén lùi ra xa vài bước như kẻ trộm, dường như muốn chứng minh việc đào mương nước không liên quan gì đến mình.
Thái tử lại nhìn rất rõ động tác của cô, đối mắt ánh lên nụ cười.
Y không biết cô sợ mình đến thế đấy?
Có điều dáng vẻ chột dạ của cô trông cũng khá thú vị.
Lâm Chiêu cũng nhìn thấy họ, nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải các huynh đến trại tây ư? Sao lại từ sau núi trở về?”
Vương Bưu coi như là có đầu óc, không nói ra chuyện sau núi có con đường ngay chốn đông người thế này, chỉ đáp: “Ngô Khiếu chạy rồi, Hà lão tặc nói đợi ông ta chặt đầu gã rồi mang đến tạ tội với trại chủ. Trên đường về ta dẫn quân sư đi lòng vòng để làm quen địa hình ấy mà.”
Thấy mương nước khá sâu đang được đào, hắn hỏi: “Sao lúc này mà còn đào mương thoát nước?”
Một người đang cầm cuốc trả lời: “Mương thoát nước bên ngoài nhà Khang bà tử đã nhiều năm không sửa sang gì nên sắp bị lấp bằng luôn rồi, chân tường bên ngoài bị nước mưa cuốn đi không ít đất, lâu dài như thế e là bức tường sẽ sập mất. Đại tiểu thư bảo các huynh đệ đào lại mương nước cho sâu hơn, như thế nước mưa sẽ không ngấm vào chân tường.”
Vương Bưu nhìn chân tường làm bằng đất bên ngoài, đúng là hàng năm bị mưa gió bào mòn nên đã trôi không ít đất, tường đã lõm vào một mảng. Hắn cảm thấy bất ngờ, lên tiếng khen ngợi Lâm Chiêu: “Không ngờ đại tiểu thư nhà chúng ta còn biết những cái này!”
Tất cả mọi người đều đang nhìn Lâm Chiêu, chỉ có thái tử là kín đáo nhìn Tần Tranh. Tần Tranh vờ như không biết, né tránh ánh mắt y nhìn sang hướng khác, giống như đang ngắm dãy núi xa xa qua màn mưa mông lung vậy.
Lâm Chiêu đương nhiên sẽ không bán đứng Tần Tranh, nàng ta đừng trên nóc nhà, hai tay chống hông nói với Vương Bưu: “Người giúp dân trong trại sửa nhà hàng năm không phải là huynh nên đương nhiên huynh không biết rồi!”
Vương Bưu không ngờ mình khen một câu mà cũng bị bà cô móc mỉa lại. Hắn nghĩ ra chút sức chắc sẽ làm vị đại tiểu thư này vui hơn nên bảo: “Đại tiểu thư, cô còn thiếu người không?”
“Ta lợp lại mái nhà là xong rồi. Ngói trên mái nhà Vũ tam thúc bị dột nghiêm trọng, có điều trong trại đã hết ngói, các huynh vác vài tấm tranh sang, tạm thời che lên mái nhà đi.”
“Được thôi!” Vương Bưu bước tới bên đống tranh đã được trét đất sét vàng, nhìn Tần Tranh rồi hỏi thái tử: “Quân sư chắc không cần đi chung với bọn ta đâu nhỉ?”
Thái tử khẽ gật đầu. “Các huynh đi trước đi.”
Đám trai tráng còn độc thân đi xa rồi nhưng thỉnh thoảng còn ngoái đầu lại nhìn Tần Tranh và thái tử, đôi khi còn phát ra tiếng cười lớn.
Thái tử không để ý đến họ, đi đến gần Tần Tranh, hỏi: “Sắp mưa rồi, nàng ở đây làm gì vậy?”
Tần Tranh bị y nhìn thế bèn cảm thấy chột dạ, bàn tay đang buông thõng
vô thức siết chặt ống tay áo nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất tự nhiên. “Trong trại thiếu người nên thiếp và A Chiêu cùng đến giúp một tay.”
Thái tử ngắm nghía cô. “Nàng leo lên nóc nhà được à?”
Sao y nói cô giống như con bánh bèo vô dụng thế nhỉ?
Sự căng thẳng khi thấy y lúc đầu lập tức biến mất, cô nói với giọng không phục: “Chỉ có ở đây thiếp mới nhàn rỗi, không giúp đưa tranh lên mà thôi chứ trước đó cũng có giúp bưng ngói ở chỗ khác mà.”
Ngói thì không thể ném từ dưới lên được, sợ lỡ tay. Còn tranh thì bện lại thành từng tấm là có thể quăng thẳng nên nóc nhà. Cô không đủ sức, ném không tới nên mới bảo mấy thanh niên làm việc này còn mình thì mượn lệnh của Lâm Chiêu, nói ra chuyện đào mương thoát nước và chỉ đạo họ làm.
Thái tử nhìn cô tức tối giải thích cho mình thì trầm ngâm một lát. “Vậy… vất vả cho nàng rồi.”
Tần Tranh: “…”
Sao cô lại cảm thấy tên này như đang châm chọc mình thế nhỉ?
Tần Tranh không thèm để ý đến y nữa.
Có lẽ là trời thương, Lâm Chiêu vừa lợp xong tấm tranh cuối cùng thì bầu trời vốn mưa lâm râm bắt đầu chuyển sang nặng hạt, mương thoát nước sau nhà cũng được nạo vét sạch sẽ.
Khang bà tử là một bà lão miền núi tuổi gần bảy mươi. Không biết bà đã luộc trứng gà khi nào mà giờ bưng một tô to ra, nhét cho họ mỗi người một quả.
Mấy người Tần Tranh và Lâm Chiêu đương nhiên không chịu nhận.
Khang bà tử hùng hổ bảo: “Nếu mấy đứa con không nhận thì sau này nhà ta có dột có sập gì cũng không liên quan đến các con nữa!”
Bà lão đã nói đến nước này, mấy người Tần Tranh chỉ có thể nhận lấy trứng gà.
Lúc Khang bà tử sắp đưa trứng gà cho thái tử, Tần Tranh vội từ chối. “Bà ơi, không cần cho tướng công không con đâu, chàng vừa qua đây, đâu có giúp bà sửa nhà.”
Câu này còn hàm chứa ý cười nhạo thái tử trong đó nữa.
Nhưng Khang bà tử vẫn kiên quyết đưa. “Cầm đi, sang năm phu thê các con phải có thêm thằng cháu bụ bẫm đấy.”
Tần Tranh: “…”
Sao tự nhiên lại nói đến chuyện sinh thằng nhóc bụ bẫm làm gì?
Bà lão đã khăng khăng cho trứng nên họ cũng không từ chối nữa.
Khang bà tử còn muốn giữ họ lại ăn cơm nhưng nhóm của họ còn có mấy thanh niên nữa, bao nhiêu người ở đây ăn e là sẽ ăn sạch lương thực nửa tháng tới của bà mất. Nhân lúc mưa còn chưa quá to, đám trai tráng đều dầm mưa chạy về, Lâm Chiêu và Hỉ Thước cũng chào Tần Tranh rồi đi.
Chỉ còn lại Tần Tranh cầm hai quả trứng gà, theo thái tử về nhà của mình.
Nhà Khang bà tử ở sườn núi, con đường mòn bị nước mưa xối nên bắt đầu có bùn nhão, giày vải thời xưa không có tính năng chống trượt lại dễ thấm nước nên Tần Tranh đi một đoạn là cảm thấy giày đã ướt một mảng.
Không biết có phải vì cố tình đợi cô không mà thái tử đi chậm hơn bình thường nhiều.
Hai quả trứng gà không tiện cho vào ống tay áo hoặc túi trước ngực, Tần Tranh đành cầm trên tay, không thể xách váy của mình được. Lúc đi xuống dốc, cô không cẩn thận giẫm vào mép váy, suýt nữa là nhào đầu xuống ruộng nhà người ta, may mà có thái tử kịp thời giữ lại.
Mưa trở nên dày hạt hơn, hàng mi dài của Tần Tranh cũng đọng hơi nước, mặt dính nước mưa trở nên trắng như đóa quỳnh vừa nở. Bàn tay đang đỡ cô vẫn vững vàng mạnh mẽ giống như hôm chạy trốn khỏi Đông Cung, đỡ cô khỏi ngã từ bệ cửa sổ vậy.
Tần Tranh nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của thái tử trong màn mưa, trong khoảnh khắc cảm thấy bối rối: “Cảm ơn…”
“Chẳng phải ta đã nói giữa ta và nàng không cần cảm ơn sao.”
Thái tử cầm lấy hai quả trứng gà còn nóng trên tay cô, cho vào cái túi trước ngực mình rồi ngồi xổm xuống. “Leo lên đi.”
Tần Tranh lo cho thương thế của y nên vội lắc đầu: “Thiếp có thể tự đi, người còn bị thương, mau về nhà thôi. Nếu để mưa làm ướt áo, thấm vào trong vết thương thì không hay đâu.”
Nói xong cô bèn đi trước, hai bàn tay rảnh rỗi giờ xách làn váy dài rắc rối khi trời mưa lên, bước chân trở nên nhanh nhẹn và vững chãi hơn nhiều, giống như là một cánh bướm xanh bay xiêu vẹo giữa màn mưa.
Đi được một đoạn, cô quay lại thấy thái tử vẫn ở phía sau cách mình khá xa bên nhướng mày với y. “Người xem, thiếp còn đi nhanh hơn người!”
Dường như môi thái tử có cong lên đôi chút, chân vẫn vững vàng đi theo sau.
Khi họ xuống tới chân núi, mưa cũng lớn dần lên, tuy nhiên đường trong trại đều trải bằng đá, vừa rộng rãi vừa bằng phẳng nên dễ đi hơn đường núi nhiều.
Những lọn tróc trên trán Tần Tranh đều bị mưa làm ướt. Cô giơ ống tay áo lên che đầu, vốn định gọi thái tử đi nhanh hơn nhưng lại thấy y cau mày nhìn sau lưng của cô, sau đó cởi một bên của chiếc áo khoác bên ngoài ra, dùng tay giơ cao nó lên, chiếc áo khoác rộng lập tức che trên đầu cô.
Tần Tranh ngẩn ra, ngước đầu nhìn thái tử nhưng chỉ nhìn thấy phần cằm đẹp đẽ của y.
“Đi thôi.” Giọng của y vẫn trong trẻo và lành lạnh như vậy, rất giống cơn mưa mang theo hơi lạnh này.
Trước kia Tần Tranh từng xem phim thần tượng, thấy cảnh nam chính cởi áo khoác ra che lên đầu, cùng nữ chính chạy trong mưa.
Ừm, rất lãng mạn.
Nhưng tại sao đến lượt cô, thái tử lại giơ một bên vai lên, dùng áo khoác che cô lại.
Giống như gà mẹ dang cánh che chở gà con vậy.
Tần Tranh im lặng đi vài bước rồi hỏi: “Tướng công, sao người không cởi hẳn áo khoác ra che lên đầu, như thế chàng cũng có thể tránh mưa.”
Thái tử chỉ trả lời một chữ: “Xấu.”
Tần Tranh: “…”
Có thể vì tư thế che mưa không phù hợp nên trên đường về nhà, không khí ám muội giữa cô và thái tử hoàn toàn không có.
Cô bị che dưới lớp áo khoác xanh, hoàn toàn không biết tấm áo của y không chỉ giúp cô che đi không ít nước mưa mà còn là vô số ánh mắt nhìn ngó dáng người yểu điệu của cô trong màn mưa ấy nữa.
Đến nhà, Lư thẩm tìm khăn sạch cho họ lau tóc. Sợ họ bị cảm lạnh, bà còn vội vào bếp nấu canh gừng cho họ.
Có áo khoác của thái tử che nên Tần Tranh không ướt bao nhiêu, ngược lại thái tử thì ướt hơn nửa người.
Tần Tranh sợ vết thương của y dính nước nên vội lấy từ trong rương gỗ ra một bộ quần áo khô bảo y thay đồ ướt ra.
Áo khoác của thái tử đã cởi ra kể từ khi vào nhà, lúc nào trên người y chỉ còn một chiếc áo lót màu trắng. Nhận lấy chiếc áo Tần Tranh đưa, y do dự nhìn cô một chút. “Nàng…”
Tần Tranh không hiểu sự do dự của y, còn tưởng y cần cô giúp gì đó nên hỏi: “Sao thế ạ?”
Thái tử nhìn ánh mắt trong veo vô tội của cô, mày thoáng giần giật, cuối cùng chỉ nói: “Không có gì.”
Tần Tranh càng không hiểu ra làm sao.
Khi thái tử xoay người đi, cởi chiếc áo lót màu trắng tinh ra, để lộ tấm lưng rắn chắc thì Tần Tranh mới hiểu lúc nãy y chần chừ cái gì.
Cô vội quay người đi.
Chắc chắn do hôm nay mắc mưa, bị ấm đầu nên lúc nãy cô mới không hiểu thái tử ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi là y muốn thay quần áo.
Bây giờ cô đi ra không được, ở lại cũng không xong.
Ra ngoài thì có vẻ bày đặt quá, dù gì lúc thái tử sốt cao hôn mê cô không chỉ nhìn thấy sạch trơn mà còn dùng khăn lau người cho y nữa. Nhưng nếu không ra ngoài thì không khí lại hơi xấu hổ.
Tần Tranh hít sâu một hơi, tự nhủ với mình chỉ cần mặt dày, đao kiếm không xuyên qua là được.
Cô đưa lưng về phía thái tử, đi đến bên rương gỗ, tìm bộ quần áo cho mình thay.
Cô còn chưa tìm xong thì thái tử đã thay xong quần áo khô, y bảo: “Ta xuống bếp lấy canh gừng.”
Tần Tranh nghe tiếng đóng cửa, xấu hổ đến mức đầu muốn vùi vào trong rương luôn.
Đương nhiên cô hiểu thái tử có ý ra ngoài để cô thay quần áo, nhớ đến việc lúc nãy mình một mực không chịu đi, cô ngượng đến muốn bốc hơi khỏi nhân gian cho rồi.
Rõ ràng cô mới là người bị ép cưới về, sao bây giờ lại trở thành… cô là người cưỡng ép vậy?
Tần Tranh nhớ lại từng hành vi cử chỉ giữa mình và thái tử khi ở bên nhau, một ý nghĩ nảy lên trong đầu ngày càng rõ. Thái tử rất tốt với cô nhưng dường như cũng đang cố gắng giữ khoảng cách với cô.
Thân thể này dù gì cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mỗi đêm chung giường với thái tử nhưng y lại chưa bao giờ vượt qua giới hạn.
Có ai luôn cố gắng giữ khoảng cách với thê tử danh chính ngôn thuận của mình không?
Tần Tranh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Nhớ lại lúc ở trên thuyền, hành khách kháo nhau rằng thái tử bất lực, cô đột nhiên trợn tròn mắt.
Lẽ nào… họ nói đúng rồi?
Lúc thái tử bưng canh gừng quay lại, Tần Tranh đã Tần Tranh đã thay một chiếc váy màu xanh, đang ngồi bên bàn ngẩn người.
Quần áo trong rương đều do người trong trại đưa đến, đồ của thái tử là của Lâm Nghiêu, vóc dáng của hai người họ xêm xêm nhau, thái tử mặc vừa vặn.
Quần áo của Tần Tranh thì lại khác. Của Lâm Chiêu hơi nhỏ cô mặc không vừa nên đồ này là của vài người trong trại góp cho.
Chiếc váy bố màu xanh này rộng thùng thình, có lẽ là của một đại nương nào đó, Tần Tranh dùng dây vải buộc thắt lưng lại, như thế càng tôn thêm vòng eo thon thả của cô. Cô chống tay lên bàn, gác cằm lên tay, nửa cánh tay ngọc ngà lại lộ tra ngoài, rất quyến rũ mà không hề hay biết.
Thái tử liếc nhìn cánh tay của cô một cái rồi lập tức dời mắt đi. Y đặt canh gừng trước mặt cô. “Uống đi cho ấm.”
Tần Tranh nhìn thái tử một cái, mím môi gật đầu.
Thái tử nhạy cảm phát hiện ánh mắt cô nhìn mình rối rắm mà kỳ lạ, dường như còn… mang theo chút thương hại.