Hộ Châu có một dãy núi tên là Long Cốt Sơn (núi xương rồng), Vũ Gia Đế – khai quốc hoàng đế của Đại Sở được an táng ở đó.
Sau này các nhà phong thủy đều nói hướng trải của núi chính là long mạch của Đại Sở, mà lăng mộ của Vũ Gia Đế chính là khởi đầu của long mạch kia.
Vì thế các đời hoàng đế Đại Sở đều xây hoàng lăng của mình dọc theo hướng long mạch.
Tuy nhiên có mấy tên hôn quân, không muốn hoàng lăng của mình xây dựng ở đuôi rồng nên bèn to gan xây dựng lăng mộ gần kề bên lăng của Vũ Gia Đế, nói là lấy đuôi nối đầu, khiến long mạch tạo thành một vòng khép kín, từ đó Đại Sở mới có thể hưng thịnh muôn đời.
Lúc hơn ngàn tên tướng si vác cuốc xẻng đến lối vào hoàng lăng, Sở Thừa Tắc bèn nhẹ nhàng thốt ra mệnh lệnh.
“Đào.”
Lâm Nghiêu chống cây cuốc, cực kỳ hoài nghi phải chăng mình đã nghe nhầm.
Quan viên giữ lăng thì hai gối nhũn ra, quỳ thịch xuống đất, níu chặt áo Sở Thừa Tắc, đau thương như trời sắp sụp xuống vậy.
“Điện hạ! Không được đào! Vận mệnh của Đại Sở đều ở đây cả.
Đào một một cuốc, hỏng mất phong thủy thì Đại Sở sẽ có đại nạn!”
Sở Thừa Tắc nhíu mày.
Y đã đoán được đám lão thần mà dẫn đầu là Tống Hạc Khanh chắc chắn sẽ ngăn cản mình đào lăng nên mới không dẫn theo bất cứ người nào phụng sự trong triều, không ngờ ở đây còn có một vị quan giữ lăng.
Y nói: “Mẫn Đế là hôn quân, lúc còn trị vì chặt cây ồ ạt xây dựng hành cung, ham mê hưởng lạc, vừa kế vị liền bắt đầu xây hoàng lăng, vì thế làm quốc khố hư không, sau khi chết còn bắt cả ngàn người hầu chôn cùng.
Kẻ hôn quân không tài không đức như vậy, tại sao lại không thể đào lăng của ông ta? bây giờ Đại Sở đang lúc nguy khốn, lấy tài sản của Đại Sở ngày xưa để cứu muôn dân ra khỏi cơn nước lửa, dù tổ tiên có hiển linh thì cũng sẽ không trách tội.”
Ai dám trách y?
Viên quan giữ lăng vẫn khóc lóc.
“Người ta thường nói chết là hết tội.
Tuy Mẫn Đế u mê vô đạo nhưng dù gì cũng là cụ tổ của điện hạ, sao có thể làm trái luân thường như thế? Đào lăng mộ, chuyện… chuyện này