Tần Tranh không hề nhận ra vẻ khác thường của y, nghe nói y so chiêu với Đổng Thành bị gãy mất binh khí thì lập tức đẩy y ra, nhìn ngó.
“Có bị thương không?”
“Không.”
Tần Tranh không khỏi càu nhàu.
“So chiêu đến lúc nên dừng thì phải dừng, sao hai người còn đánh đến gãy binh khí vậy chứ?”
Sở Thừa Tắc nhớ lại tình hình trên sân tập, lắc đầu bảo: “Tên tiểu tử họ Đổng đúng là nghé con không sợ hổ.”
Đối phương chủ động nói muốn thỉnh giáo y vài chiêu, y không thể không ứng chiến.
Tên tiểu tử này nhìn còn trẻ, ngoại hình lại non nớt nhưng lúc so chiêu lại không kiềm chế được sự hung hăng.
Sở Thừa Tắc không thể hiện ra mặt nhưng lòng thầm nghĩ tên Đổng Thành này, hoặc là lòng mang thù hận với mình, hoặc là trong xương tủy có sự hung hăng tàn bạo.
Dù là trường hợp nào, cứ để hắn trong tầm mắt là sẽ không gây ra họa gì được.
Tần Tranh cứ tưởng y không vui là vì chưa tìm được binh khí vừa ý nên vội bày kế: “Binh khí tốt rất khó tìm, trước kia chàng quen dùng loại binh khí nào? Sai người đúc một cái khác vậy.”
Sở Thừa Tắc lắc đầu.
“Sắt đen rất khó tìm, cây kích hai lưỡi làm bằng thép thế gian này chỉ có một.”
Y nói thế, Tần Tranh ý thức được rằng việc rèn một cây kích khác là không thể.
Sắt đen hơn sắt bình thường, lại có độ cứng cao, nếu rèn thành binh khí thì đó chính là món thần binh lợi khí.”
Cây kích mà y sử dụng ở kiếp trước đã được đưa vào hoàng lăng chôn cùng, nhưng nó là vũ khí mà Vũ Gia Đế từng sử dụng, đương nhiên sẽ được ghi lại trong rất nhiều sử sách, nếu đột ngột mang ra chắc chắn sẽ bị nhận ra, vì vậy lén vào hoang lăng lấy là không thể.
Tần Tranh đưa tay xoa đầu y đầy yêu thương.
“Cứ từ từ tìm.
Không chừng sau này sẽ tìm được binh khí vừa tay.”
Sở Thừa Tắc (lòng mang tâm sự khác) lén nhìn Tần Tranh rồi thở dài một hơi thật