Ngọn lửa nhanh chóng thiêu hủy bức tường bằng tre, bọn thủy tặc lần lượt leo lên.
Trước kia Ngô Khiếu đã từng đi con đường này, gã quen đường dẫn bọn thủy tặc đi vào trong trại, không ngờ một tên thủy tặc phía sau bỗng hét lên thảm thiết. Chúng quay đầu lại xem, hóa ra là tên kia giẫm một chân vào bẫy thú.
Ngô Khiếu nghĩ đến bức tường trúc bên vách đá, trực giác cho thấy trong rừng chắc chắn đã bày bố không ít cạm bẫy nên nuốt nước miếng, nói: “Các huynh đệ theo sát ta, trong rừng này có lẽ còn có bẫy.”
Gã vừa nói xong, trong rừng có mấy khúc chông tre phóng tới, vài tên thủy tặc mất mạng ngay tại chỗ.
Nhất thời đám thủy tặc đều hoảng loạn, cầm nỏ lên bắn loạn xạ vào cánh rừng nơi chông tre phóng ra.
Nhưng phía đó không có động tĩnh gì cả, cứ như là chỗ không người vậy.
Tên thủ lĩnh nổi giận đùng đùng, tóm cổ áo Ngô Khiếu, hung tợn nói: “Bây giờ ông mày ngày càng cảm thấy đây là cái bẫy mà ngươi và Kỳ Vân Trại đã bắt tay với nhau gài ta!”
Ngô Khiếu vội vàng nói: “Đại đương gia bình tĩnh đã! Tôi đã bị Kỳ Vân Trại xóa tên, bây giờ các sơn trại khác đều biết Kỳ Vân Trại muốn truy sát tôi, chuyện này đâu thể là giả được chứ?”
Đúng lúc này, tên thủy tặc đi vào rừng trước để thám thính gọi lớn: “Đại đương gia, ở đây có vết máu.”
Khi ấy tên thủ lĩnh mới hất Ngô Khiếu ra, bước nhanh về phía bên kia, nhìn thấy mũi tên dính máu dưới gốc cây và vết máu to chừng móng tay cái, hắn cười hung ác. “Lần theo vết máu cho ta!”
Ở nơi khác, Vương đại nương ôm cánh tay bị thương, nấp trong một chỗ thấp cùng với mấy người trong trại. Bà nhổ phắt mũi tên trên cánh tay ra, mang cánh tay đầy máu nhưng mắt không chớp một cái, nói với một thanh niên trẻ. “Tiểu Lục, con về báo tin, nói Ngô Khiếu dẫn thủy tặc đánh lên sơn trại, chúng có nỏ rất lợi hại, không thể đối kháng trực tiếp với chúng được.”
Thanh niên kia hỏi: “Vậy đại nương thì sao?”
Vương đại nương quắc mắt nói: “Bị thương cánh tay thôi, không chết đâu mà lo. Mau về báo tin đi!”
Lúc này thanh niên kia mới vội vã chạy về.
Vương đại nương nhìn những người còn lại, nói: “Bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta chia nhau ra hành động.”
Trước nay Vương đại nương rất có tiếng nói trong trại, người lại mạnh mẽ nên những người kia không do dự gì, lập tức chia nhau ra tản các hướng.
Dụ họ đi hết, Vương đại nương mới kéo ống quần lên, xử lý sơ vết thương trên chân. Chân bà cũng bị trúng tên, tuy nhiên khi vừa bị bắn bà đã lập tức nhổ mũi tên ra ngay.
Chân đã bị thương, động tác của bà sẽ chậm chạp hơn. Những người kia đều là huynh đệ của Vương Bưu, rất có nghĩa khí, sẽ không chịu để một mình bà ở đây.
Vương đại nương mạnh mẽ cả đời, bà không cho phép mình liên lụy đến người khác vào thời khắc này.
——
Sau khi Tần Tranh đi báo tin cho Vương đại nương, Vương đại nương bảo cô về nhà đợi tin, nếu có chuyện gì xảy ra cũng đừng quan tâm, cứ chạy theo Lư thẩm là được.
Đạn tín hiệu phía sau núi vừa bắn lên, cả sơn trại đều náo động.
Tần Tranh vừa đến cửa nhà, Lư thẩm đã từ trong chạy ra, kéo cô chạy ra ngoài. “Nương tử mau theo tôi đến hang động.”
Tần Tranh bị Lư thẩm kéo, vừa chạy vừa hỏi: “Hang động?”
Lư thẩm thở hổn hển, nói: “Mười mấy năm trước Kỳ Vân Trại cũng bị người ta tấn công từ sau núi, lần đó sơn trại người chết kẻ bị thương quá nửa, từ đó về sau lão trại chủ chém đứt thang dây sau núi, hủy con đường ấy đi rồi dẫn người trong trại đào một hang động dưới đáy mỏm núi, sợ lỡ như ngày nào đó có người tấn công lên Kỳ Vân Trại, người già trẻ em trong trại không có chỗ trốn.”
Tần Tranh nhớ ra phía Lâm Nghiêu cũng chỉ có một mình hắn, trên hông hắn bị thương không thể xuống giường được bèn nói với Lư thẩm. “Chúng ta gọi vài người khiêng trại chủ qua đó đi.”
Từ sau khi nhóm người nhị đương gia bị bắt, nhà huynh muội Lâm Nghiêu không còn người canh gác nữa, Lư thẩm cũng không biết tình hình bên đó, nghe Tần Tranh nói thế mới vội đi tìm người.
Trai tráng khỏe mạnh trong sơn trại phần lớn đã xuống núi hết, hôm nay còn ở trại một nửa đã đến hang Yến, một nửa ra sau núi, đa số chỉ còn lại người già, phụ nữ.
Tuy nhiên phụ nữ trong trại quen làm việc nhà nông nên sức cũng khá mạnh, tìm một cái cáng đến, bống người cùng khiêng Lâm Nghiêu thì cũng không khó khăn lắm.
Họ vừa ra khỏi sân thì gặp được người được phái về báo tin, hắn ta thở hồng hộc, nói: “Trại chủ, tên chó đẻ Ngô Khiếu dẫn thủy tặc lên đây, chúng còn mang theo nỏ nữa, chúng ta không thể đến gần chúng.”
Lâm Nghiêu nghe xong, sắc mặt lập tức rất xấu.
Nếu đánh lên Kỳ Vân Trại là những người khác còn đỡ, nhưng Ngô Khiếu lại biết vị trí của hang động, nếu họ trốn hết vào đó thì chẳng khác nào để bọn thủy tặc một lưới bắt hết.
Lâm Nghiêu lập tức căn dặn. “Trình phu nhân, cô và những người khác đến hang động trước đi. Cứ yên tâm, trước khi Ngô Khiếu nói ra vị trí của hang, ta sẽ chém đầu tên khốn đó trước.”
Đám chó trong sơn trại đều sủa dữ dội khiến người ta nghe mà hoảng hốt. Nhưng sắc mặt Lâm Nghiêu vẫn rất bình tĩnh. “Lục Tử, dẫn đám chó trong trại ra sau núi đuổi thủy tặc. Lưỡng Yến Sơn là địa bàn của chúng ta, không có Ngô Khiếu dẫn đường, cứ để chúng lẩn quẩn trong núi đi.”
Chắc chắn nhưng kẻ tấn công vào sơn trại sẽ bị đám chó đuổi chạy tán loạn.
Thanh niên kia lập tức vui mừng. “Hay đó! Đệ sẽ dắt chó đi ngay!”
Nhưng Tần Tranh lại không chịu đi. Lâm Nghiêu nhìn cô, hỏi: “Trình phu nhân có gì muốn nói sao?”
Tần Tranh gật đầu. “Ta nghe nói võ công của Ngô Khiếu cũng rất lợi hại. Hôm nay trong trại không đủ người, ngài lại đang bị thương, muốn giết được hắn e là không dễ.”
Lâm Nghiêu cười cười, vẻ lưu manh cười cợt không kém gì hôm Tần Tranh lần gặp hắn lần đầu tiên trên sông. “Lâm mỗ tuy bất tài nhưng trong vòng trăm bước, lên cung bắn hẳn là vẫn có thể lấy mạng tên khốn đó.”
Nỏ tuy dễ dùng nhưng xét về tầm bắn xa thì không thể bì được với cung do một xạ thủ giỏi bắn.
Tần Tranh nghe thế bèn cau mày. Ý của Lâm Nghiêu thế chẳng phải là dùng mạng mình để đổi mạng Ngô Khiếu sao, như thế những người nấp trong hang động sẽ không bị phát hiện.
Cô nói: “Ta có một kế có thể tạm thời dọa bọn thủy tặc.”
Lâm Nghiêu nhướng mày. “Trình phu nhân cứ nói.”
Tần Tranh nói: “Bây giờ bọn thủy tặc còn chưa biết những người trong trại đã xuống núi, chi bằng chúng ta dùng “không thành kế” dọa chúng.”
Lời vừa nói ra, Lâm Nghiêu không khỏi nhìn cô với ánh mắt đầy bất ngờ.
——
Bọn thủy tặc ở sau núi lùng sục những người của sơn trại. Nhưng chúng ở ngoài sáng, họ ở trong tối, Ngô Khiếu tuy đã từng đi qua con đường này nhưng cũng không quá rành rõi khu rừng rậm, nhiều lần trúng phải cạm bẫy, bẫy thú và chông tre là chuyện nhỏ, nếu bất cẩn rơi xuống hố phủ lá khô bên trên thì còn thê thảm hơn vì trong đó toàn là rắn độc, nhìn mà rợn người.
Khi một tên thủy tặc giẫm phải dây thừng bị treo ngược lên cây, tên thủ lĩnh cũng đã phát hiện được Vương đại nương.
“Một mụ già thôi mà hại chết bao nhiêu huynh đệ của ta!” Hắn giương chiếc nỏ về phía Vương đại nương, nhổ nước bọt xuống đất.
Ngô Khiếu thấy Vương đại nương ở đây thì lấy làm lạ. “Vương đại nương, con trai bà chết hay què rồi mà để bà ra đây?”
Vương đại nương biết không thể để chúng phát hiện trong trại không có người, nếu không chúng sẽ càng không kiêng kỵ gì. Bà nhổ ra một ngụm máu, cười lạnh. “Chém đứa phản bội như ngươi, đương nhiên là phài dùng dao giết lợn lão nương rồi.”
Mặt Ngô Khiếu hậm hực, đang định chửi mắng lại thì trong rừng vang lên tiếng chim rất chói.
Ngô Khiếu hiểu ám hiệu của sơn trại nên lập tức la lên. “Có mai phục, mau rút lui!”
Một ít tiểu lâu la theo Ngô Khiếu chạy tán loạn, tên thủ lĩnh thì không hề sợ hãi, chỉa về phía Vương đại nương bắn một phát.
Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, mũi tên kia bị Lâm Chiêu phóng dao chặn lại.
Nàng ta mặc bộ váy màu đỏ thẫm, lúc từ trên cây nhảy xuống, làn váy xòe ra từng lớp trông giống hệt một đóa mây rực lửa sa vào nhân gian.
Tên thủ lĩnh nheo mắt. “Võ công khá đấy. Cô là đại tiểu thư của Kỳ Vân Trại?”
Lâm Chiêu không trả lời, chỉ vung bột vôi trên tay mình lên. Bột vôi văng ra, tên thủ lĩnh vội nhắm mắt lại, lúc mở ra thì Lâm Chiêu đã dẫn Vương đại nương biến mất trong khu rừng.
Xung quanh vang lên những tiếng động kỳ lạ, tên thủ lĩnh và đám thuộc hạ tựa lưng vào nhau, dùng nỏ chỉa vào rừng.
Sau đó, âm thanh kia cũng rõ ràng hơn. Cư nhiên là mấy chục con chó dữ từ trong rừng lao ra, tiếng chó sủa đua nhau vang lên inh ỏi, nghe mà sởn cả tóc gáy.
Bọn thủy tặc cuống cuồng bắn tên nhưng trong rừng nhiều cây, đám chó lại nhỏ và chạy rất nhanh nên rất ít con bị trúng tên.
Cả đám thủy tặc bị rượt chạy tán loạn, kẻ nào bị lạc là lập tức bị nguời của Kỳ Vân Trại xử lý ngay, giành lấy cây nỏ trên tay chúng.
Mấy chục tên thủy tặc đi theo Ngô Khiếu thì đỡ hơn vì không bị lạc trong rừng mà đã chui ra khỏi rừng rậm.
Chúng ôm lửa giận, định chém giết cướp bóc nhưng lần lượt đạp cửa mấy căn nhà liên tiếp chỉ thấy nhà cửa trống không, dường như người trong trại đã biến mất tăm.
Tên thủ lĩnh giận đùng đùng, đá Ngô Khiếu một phát lăn ra đất. “Thằng chó đẻ, ngươi còn nói mình không bắt tay với Kỳ Vân Trại?”
“Hang động. Chắc chắn chúng trốn trong hang động!” Ngoài miệng Ngô Khiếu nói thế nhưng thật ra trong lòng cũng không chắc chắn lắm. Kỳ Vân Trại nhiều người như thế, lại bày bố nhiều cạm bẫy ở sau núi như vậy, không thể nào không quyết chiến với chúng một trận mà đã rút vào hang động.
Lẽ nào thật sự trúng kế rồi?
Đúng lúc này, từ khu rừng sau núi vang lên tiếng hét thảm thiết làm kinh động cả chim chóc trong rừng.
Cái sơn trại không một bóng người này càng có vẻ quỷ dị.
Tên thủ lĩnh tức đến nghiến răng, hận không thể chém Ngô Khiếu thành trăm mảnh nhưng đây là Lưỡng Yến Sơn, chỉ có Ngô Khiếu mới rành rõi nơi đây. Hắn dùng dao găm kề lên cổ Ngô Khiếu, hung tợn nói: “Dẫn bọn ta rút đến nơi an toàn, mau!”
Rõ ràng chúng đã trúng kế, đây là một cái bẫy dẫn chúng vào bắt gọn.
Sau núi không dám đi nữa, Ngô Khiếu dẫn chúng đi về phía hang Yến.
Nhưng còn chưa bước lên đường gỗ, một trận mưa tên đã bắn về phía chúng, là tên từ số nỏ mà người trong sơn trại cướp được từ bọn thủy tặc, dùng vũ khí của chúng buộc chúng không dám tiến tới nữa.
Thủy tặc không biết phía trước còn có bao nhiêu người mai phục, trong tay đối phương cung có nỏ nên sau khi cân nhắc, chúng vẫn quyết định rút từ con đường phía sau núi.
Trên đường gỗ, Lâm Chiêu nhìn đám thủy tặc hoảng loạn chạy ra sau núi, thở phào một hơi thật dài, vẻ mặt không giấu được vui mừng. “Không thành kế của A Tranh tỷ tỷ thật lợi hại, chúng ta chỉ có bao nhiêu người này mà có thể dọa chúng bỏ chạy!”
Lòng bàn tay của Tần Tranh cũng toát mồ hôi hột, thấy thủy tặc chạy trốn mới thả lỏng ra. “Phía sau núi đừng ngăn cản nữa, đợi chúng leo xuống thang dây thì tưới một thùng dầu hỏa xuống, đốt luôn những cọc gỗ trên vách núi đi.”
Không có những cọc gỗ trên vách đá, bọn thủy tặc muốn leo lên đây, trừ phi là mọc cánh.
Lâm Chiêu gật đầu, nhìn Tần Tranh với ánh mắt sùng bái.
Nhưng biến cố lại xảy ra vào giờ phút này.
Sơn trại bị tập kích, người canh gác nhị đương gia cũng đi đối phó với thủy tặc nên ông ta và mấy tên tâm phúc nhân cơ hội này cạy khóa chạy ra đây, đúng lúc chạm phải bọn thủy tặc.
Hai toán người đều chấn kinh.
Nhưng thủy tặc có mấy chục người, phía nhị đương gia chỉ có vài người.
Tên thủ lĩnh nhận ra nhị đương gia, lập tức cười lạnh. “Nhị đương gia của Kỳ Vân Trại? Bắt lấy hắn!”
Mấy tên đi theo sau nhị đương gia cũng rất biết thời biết thế, vội vàng quỳ xuống xin tha. “bây giờ chúng tôi đã là tù nhân của Kỳ Vân Trại, chúng tôi xin được gia nhập Bàn Long Câu.”
Nhị đương gia lại không lên tiếng.
Tên thủ lĩnh quét mắt nhìn họ, dường như hiểu ra điều gì. “Thì ra Kỳ Vân Trại có biến à?”
Một người trại tây sợ bọn thủy tặc không chịu thu nhận mình nên vội nói: “Đại đương gia, tôi biết hang động ở đâu. Hôm nay đàn ông trong trại đều xuống núi rồi, đám phụ nữ chắc chắn trốn ở đó.”
“Trong trại bọn tôi còn có một mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ, đại đương gia mang về Bàn Long Câu là có một áp trại phu nhân rồi.”
Tên thủ lĩnh của bọn thủy tặc biến sắc. “Người trong sơn trại xuống núi hết rồi?”
Thảo nào trong đám người mai phục chúng ở trong rừng lại có một phụ nữ.
Người của trại tây đang định nói tiếp thì bất ngờ bị nhị đương gia bẻ cổ chết ngay.
Dù đã bị giam giữ mấy ngày nay, vẻ uy nghiêm trên khuôn mặt già nua như vỏ cây tùng của nhị đương gia vẫn không suy giảm. “Kỳ Vân Trại ta dù có đấu với nhau thế nào thì cũng quyết không để nó lọt vào tay người ngoài!”
Nói đến câu này, ánh mắt nhị đương gia nhìn chằm chằm vào Ngô Khiếu.
Ngô Khiếu bị ánh mắt của nhị đương gia dọa phải lùi lại một bước.
Những người khác của trại tây cũng ngơ ngác nhìn đồng bọn bị giết. Nhị đương gia bước lên một bước, rút thanh đao trên hông một tên thủy tặc ra. Tất cả mọi người ngỡ rằng ông ta sẽ giết Ngô Khiếu, ngay cả Ngô Khiếu cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng nhị đương gia lại chém bay đầu những người trại tây y hệt như bổ dưa.
Tên thủ lĩnh của bọn thủy tặc lập tức hiểu ra nhị đương gia đang muốn giết tất cả những người biết vị trí của hang động. Hắn cười lạnh ra lệnh cho thuộc hạ. “Đến hang động!”
Cơn giận dữ và xấu hổ vì bị chơi khăm ập đến, ngay khi nhị đương gia xách dao lao đến định liều mạng với tên thủ lĩnh, hắn trẻ khỏe hơn nên chỉ vài chiêu là đã đánh ngã nhị đương gia, đâm hai đao vào ngực ông ta.
Hắn ngồi xổm xuống, vỗ vào mặt nhị đương gia. “Nghe nói nhị đương gia có cô con gái như hoa như ngọc. Yên tâm, ta sẽ bảo các huynh đệ từ từ mà nhấm nháp cô ta!”
Hắn đứng dậy định đi nhưng nhị đương gia – lúc này chỉ còn lại một hơi – dùng hết sức cắn chặt vào bắp chân hắn.
Tên thủ lĩnh gào lên một tiếng, đấm đá nhị đương gia một lúc nhưng ông ta vẫn không chịu nhả ra. mấy tên lâu la thấy thế, rút đao bước tới chém lia lịa vào nhị đương gia.
Nhị đương gia bị đâm chém tới tấp nhưng đôi mắt vẫn trừng to, trông khá đáng sợ.
Một tên tiểu lâu la bước tới dò xét hơi thở, kinh hãi đến nỗi tay run lên. “Chết… chết rồi…”
Người đã chết nhưng vẫn cắn chặt tên thủ lĩnh không chịu nhả ra, chỉ vì hắn nói sẽ làm nhục con gái ông ta.
Tên thủ lĩnh tức đến nỗi xổ một tràng bậy bạ, dùng sức bóp cằm của nhị đương gia làm vỡ cả xương hàm mới cứu được cái chân mình ra, thịt trên chân gần như bị cắn đứt.
Hắn lại đạp vài cái vào thi thể của nhị đương gia, hung tợn nhìn Ngô Khiếu. “Đến hang động! Ông đây nhất định phải chơi chết con gái lão ta!”
——
Về việc bọn thủy tặc đã đi rồi quay lại, hơn nữa còn kéo thẳng đến chỗ hang động, Tần Tranh và Lâm Chiêu hoàn toàn không biết trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng phía hang động toàn là người già, phụ nữ và trẻ con, đám sài lang này đến đó chắc chắn sẽ là một cuộc thảm sát.
Lâm Chiêu cũng xách roi định qua đó. “Muội đi giết bọn chúng!”
Tần Tranh biết thủy tặc người đông thế mạnh, không thể giết hết được. Cô mím môi bảo: “A Chiêu, nếu muốn bảo vệ những người trong hang động, chỉ còn cách chúng ta ra dụ chúng đi xa.”
Lâm Chiêu sốt ruột đến mắt đỏ au. “Dụ thế nào?”
Tần Tranh chỉ vào những người còn lại. “Các huynh xõa tóc ra, tìm bộ quần áo phụ nữ mặc vào, chúng ta chạy về những nơi dễ thấy để bọn chúng tưởng chúng ta vừa chạy ra khỏi hang động.”
Lâm Chiêu gật
đầu. Đám trai tráng đi theo họ cũng nhanh chóng tìm quần áo của các đại nương mặc vào.
Những tên thủy tặc bị chó đuổi chạy khắp rừng lúc này cũng thoát ra được, từ trên lưng chừng đồi nhìn thấy họ toàn là phụ nữ thì lập tức cười phá lên. “Đám nữ nhân trong trại chạy từ phía bên kia kìa!”
Đám người bọn thủ lĩnh đang đi về phía hang động nghe thế vội quay lại, quả nhiên nhìn thấy một đám phụ nữ đang chạy trên con đường nhỏ. Tuy phần lớn đều là những người cao lớn thô kệch nhưng có Tần Tranh và Lâm Chiêu lẫn vào nên cũng đủ lừa chúng.
Lần này Ngô Khiếu dẫn bọn thủy tặc lên sơn trại, mục đích chủ yếu là vì bắt được Tần Tranh. Thấy Tần Tranh chạy về phía đó, gã cũng không đến hang động làm gì nữa mà chỉ vào họ, nói: “Đại đương gia, ngài nhìn, chúng chạy hết rồi, chúng ta mau đuổi theo.”
Đám người Ngô Khiếu ở đằng sau đuổi theo ráo riết, đám thủy tặc từ trong rừng đi ra cũng đi đường tắt chặn mấy người Tần Tranh.
Tên thủ lĩnh vì chân bị nhị đương gia cắn một miếng nên không thể chạy nhanh, chỉ có thể ở đằng sau la hét.
Hai tên tiểu lâu la đỡ hắn cũng không dám lên tiếng.
Ngô Khiếu thấy phía trước đã có thủy tặc ngăn mấy người phụ nữ kia, cố tình đi chậm lại, nói với hai tên tiểu lâu la. “Để ta đỡ đại đương gia.”
Những ngày này hắn luôn ân cần nịnh nót tên thủ lĩnh, đám lâu la đã quen nên giờ này thấy hắn đồng ý nhận lấy công việc khổ sai này, hai tên lâu la ước gì có thể ném tên thủ lĩnh cho hắn ngay để chạy đến chặn đám phụ nữ kia.
Tên thủ lĩnh vẫn không ngừng mắng chửi Ngô Khiếu. “Mau lên, mau lên!”
Ngô Khiếu ngoài miệng thì vâng vâng dạ dạ nhưng sau lưng, một con dao găm đã đâm vào phần hông sườn của tên thủ lĩnh. Máu tươi chảy ra ướt cả chuôi dao, nhuộm đỏ bàn tay Ngô Khiếu.
Tên thủ lĩnh cứng người. Ngô Khiếu lại rút dao đâm vài nhát vào ngực hắn, máu tươi bắn đầy mặt gã. Gã cười bảo: “Đại đương gia cứ việc mắng ta thoải mái, chẳng qua là nhẫn nhịn một lúc mà thôi. Bây giờ Bàn Long Câu nên đổi chủ rồi, một trăm lượng vàng kia cũng là của ta, đừng ai mong cướp được.”
Tên thủ lĩnh nghe trăm lượng vàng, cố nghiêng đầu sang một bên nhưng con mắt đã mờ mịt rã rời chỉ nhìn thấy một phần gương mặt mơ hồ.
Bên kia, không biết tên thủy tặc nào nhìn thấy dung mạo của Tần Tranh, vui mừng hoan hô. “Nàng ta chính là nữ nhân trên lệnh truy nã, có giá một trăm lượng vàng đấy.”
“Thì ra… đây mới là… mục đích ngươi đánh Kỳ Vân Trại…”
Tên thủ lĩnh nhọc nhắn nói ra câu này xong bèn tắt thở.
Ngô Khiếu thản nhiên đi về phía trước.
——
Lúc mấy người Tần Tranh bị thủy tặc bao vậy, bọn chúng thấy đa số họ đều là trai tráng mặc quần áo phụ nữ thì mặt tái xanh. “Con mẹ nó, chúng ta bị lừa rồi!”
Nhưng khi nhìn rõ mặt Tần Tranh, chúng không khỏi giật mình. Một tên trong số chúng chỉ vào cô, lắp bắp cả buổi mới nói lưu loát được. Hắn vui mừng bảo: “Đó chính là nữ nhân trên lệnh truy nã, có giá trị một trăm lượng vàng đấy!”
Nhất thời, tất cả bọn thủy tặc đều nhìn về phía Tần Tranh, ngoại trừ sững sờ vì nhan sắc của cô, trên mắt chúng còn có vẻ mừng rỡ thấy rõ.
Tần Tranh nghe chúng nói cái gì mà một trăm lượng vàng, rồi lại lệnh truy nã bèn nhớ ra trước đó Sở Thừa Tắc đã nói với cô triều đình sẽ dán lệnh truy nã họ ở vùng ven sông, trong lòng lập tức hiểu ra.
Lâm Chiêu không hiểu lắm nhưng nhìn ánh mắt đám sài lang kia đều đổ dồn vào Tần Tranh thì lập tức bước tới chắn trước mặt cô. “Ai dám nhìn thêm một cái, ta sẽ móc mắt người đó ra!”
“Mấy ngày không gặp, tính khí của đại tiểu thư vẫn không đổi chút nào.” Ngô Khiếu ung dung đi tới. Trước đó tóc gã bị Sở Thừa Tắc cắt một chỏm nên giờ phải dùng khăn che lại.
Lâm Chiêu thấy gã là muốn buồn nôn. “Cẩu tặc!”
Ngô Khiếu không quan tâm đến nàng ta, chỉ quét mắt nhìn bọn thủy tặc, nói: “Đại đương gia bị đám người Kỳ Vân Trại đánh lén chết rồi, bây giờ tất cả phải nghe ta chỉ huy.”
Đám thủy tặc nhìn vết máu đầy mặt gã, có người trung thành với tên thủ lĩnh lập tức bước lên đánh nhau với Ngô Khiếu nhưng không địch lại gã, bị gã đá một phát vào ngực, lập tức hộc máu mà chết.
Những tên còn lại hoảng sợ, không dám bước lên đánh tay đôi bèn dùng nỏ chỉa vào gã.
Ngô Khiếu chỉ nói: “Đây là Lưỡng Yến Sơn, không có ta dẫn đường các ngươi có thể ra khỏi đây sao?”
Gã chỉ vào Tần Tranh, nói: “Nữ nhân này được quan phủ ra giá một trăm lượng vàng, ai cũng có phần.”
Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, đám thủy tặc nhanh chóng thay đổi chiến tuyến, những người không phục thì bị giết ngay tại chỗ.
Lâm Chiêu định nhân lúc chúng đấu đá nhau dẫn mọi người đột phá vòng vây, nhưng chúng đông người, lại có nỏ nên sau vài lượt bắn, phía họ chỉ còn lại vài người có thể đứng vững được.
Tần Tranh thấy Lâm Chiêu bị tên bắn bị thương, vô cùng sốt ruột, lập tức nhặt một thanh đao dưới đất lên kề vào cổ mình, quát: “Dừng tay!”
Phía thủy tặc không bắn tên nữa, Tần Tranh nghe chúng xì xầm với nhau. “Đừng có để ả chết. Trên lệnh truy nã nói phải bắt sống mới có một trăm lượng vàng.”
“Chết rồi cũng được một trăm lượng bạc mà!”
“Ngươi ngốc à. Một trăm lượng bạc đáng bao nhiêu? Một trăm lượng vàng bằng một ngàn lượng bạc đó.”
Sau khi ý thức được Tần Tranh đáng giá bao nhiêu, bọn thủy tặc nhanh chóng thống nhất với nhau.
Biết mình có giá trị với chúng, Tần Tranh thoáng thả lỏng, cô lạnh lùng nói: “Ta theo các ngươi đi nhưng phải thả những người khác trong trại, nếu không các ngươi cứ việc vác một cái xác về!”
So với việc những người trong trại chết sạch sau đó mình bị bắt đi, Tần Tranh hy vọng mình có thể dùng tính mạng uy hiếp chúng để đổi lấy đường sống cho mấy người Lâm Chiêu.
Lâm Chiêu lau vết mau trên khóe miệng, đau đớn nói: “A Tranh tỷ tỷ!”
Tần Tranh nhìn Lâm Chiêu một cái, mọi điều muốn nói đều truyền đạt qua ánh mắt.
Ngô Khiếu cười lạnh. “Được, chỉ cần Lâm đại tiểu thư nói cho bọn ta biết số tơ lụa cướp về đang cất ở đâu, bọn ta lấy được hàng rồi sẽ đi ngay. Hôm nay chết nhiều huynh đệ như vậy, phải được bồi thường chút ít chứ.”
Đánh lên Kỳ Vân Trại, cướp lại số tơ lụa là mục đích ban đầu của bọn thủy tặc.
Lâm Nghiêu nhắm mắt lại, đáp: “Tơ lụa không ở trong trại, các người không lấy được đâu.”
Ngô Khiếu chậc một tiếng, nói với Tần Tranh. “Trình phu nhân cũng thấy rồi đó, không phải Ngô mỗ không nể mặt phu nhân mà là đại tiểu thư không hợp tác thôi.”
Lâm Chiêu quát. “Ta nói thật đó! Trừ phi các ngươi có thể đến Ngô Quận cướp thuyền tơ lụa về!”
Ngô Quận xưa nay là nơi tiêu thụ tơ lụa lớn, nhất thời Ngô Khiếu cũng tức đến ngứa răng. Gã hỏi: “Tiền bán hàng đâu?”
“Còn chưa lấy về.”
Ngô Khiếu phát điên lên. Nhưng không đợi gã lên tiếng, một tên tiểu lâu la đã chạy đến nói: “Thuyền của Kỳ Vân Trại xuất hiện ở sau núi, hẳn là đám người dưới núi đã về!”
Bọn thủy tặc đánh nhau nửa ngày trời cũng mệt mỏi, tên trong túi đằng sau lưng cũng dùng quá nửa, hiện nay không thể đối kháng với người của Kỳ Vân Trại được.
Ngô Khiếu vốn còn muốn đến hang động giết Lâm Nghiêu, để bọn thủy tặc bắt đi một ít phụ nữ nhưng bây giờ đã không còn kịp nữa.
Gã đẩy Tần Tranh về phía tên lâu la đằng sau. “Mau trói người lại, dẫn đi!”
Cứu binh đã đến ngay trước mắt, làm sao Lâm Chiêu có thể để chúng mang Tần Tranh đi. Nàng ta vung roi ngăn mấy người kia lại, rút dao găm ra định cắt cổ một đứa, không ngờ một mũi tên bắn vào bả vai nàng ta, cánh tay nàng ta lập tức mất đi sức lực, không cầm nổi dao nữa.
Có một tên lâu la muốn giết Lâm Chiêu, bị Ngô Khiếu tát một cái lảo đảo. “Ngu xuẩn, đám người Kỳ Vân Trại sắp về đến rồi, bắt ả làm con tin cũng được!”
Tần Tranh và Lâm Chiêu lập tức bị trói lại, được hai tên thủy tặc cao lớn vác trên vai, đi về phía hang Yến.
Hôm nay sơn trại bị tập kích, những người trông coi hang Yến đều ra sau núi giết thủy tặc.
Ngô Khiếu biết cách điều khiển giỏ mây, gã bảo vào người ở lại thả dây thừng còn mình thì dẫn người xuống trước.
Thủy tặc trên hai chiếc thuyền đậu trên bờ sông đều bị giết sạch, hiển nhiên là người của Kỳ Vân Trại trở lại phát hiện hang Yến không có ai nên giết thủy tặc trên thuyền rồi vòng ra sau núi.
Ngô Khiếu nhớ lại hôm ấy đối đầu với Sở Thừa Tắc, đối phương rút kiếm thế nào mình cũng không hay, lòng cảm thấy lo sợ nên dù còn một nửa số thủy tặc chưa lên thuyền thì gã cũng ra lệnh lái đi.
Những tên thủy tặc trên thuyền hơi do dự nhưng Ngô Khiếu rất biết cách mê hoặc lòng người. Gã lập tức chỉ vào Tần Tranh, nói: “Ả ta trị giá một trăm lượng vàng, bớt đi một người thì chúng ta sẽ được chia thêm một ít.”
Mấy tên thủy tặc nhanh chóng lái thuyền đi.
Những tên còn trên hang Yến chưa kịp xuống bị người của Kỳ Vân Trại trở về bao vây. Có chúng đánh nhau kéo dài thời gian, chiếc thuyền lớn kịp thời rẽ ngoặt, đi vào nhánh sông chính.
Tần Tranh đã hiểu tại sao Ngô Khiếu lại lái thuyền đi nhanh như vậy. Gã vốn đã có ý định để những người đó ở lại níu chân người của Kỳ Vân Trại.
Người này quả là mưu mô thủ đoạn, một giây trước còn kề vai sát cánh với gã, một giây sau đã bị gã mang ra để chắn tên.
Tần Tranh bị trói vào cột buồm trên boong thuyền, cố gắng ngửa đầu nhìn hang Yến phía xa xa nhưng không nhìn thấy được gì cả.
Cô không hề biết, lúc này tại hang Yến, Sở Thừa Tắc đứng đó trong bộ quần áo đen, cũng đang ngóng về phía con thuyền đang chạy trên mặt sông. Cái người bình thường vốn che giấu sự lợi hại của mình dưới dáng vẻ ôn hòa nay sắc bén như một thanh kiếm cách xa chiến trường quá lâu, đang khát khao được uống máu.
“Tại sao lại bắt nàng ấy?” Y không hề nhìn tên thủy tặc đang run rẩy quỳ đằng sau mình, hỏi một câu nghe rất bình tĩnh, dường như không hề quan tâm đến người đang hỏi.
Tên thủy tặc không biết “nàng ấy” mà y nói là ai, rõ ràng người này không hề có dấu hiệu gì là tức giận nhưng hắn lại cảm thấy việc hít thở rất khó khăn, cả người run bần bật, khai hết tất cả những gì mình biết.
“Ngô Khiếu nói bắt đại tiểu thư của Kỳ Vân Trại là để làm con tin, còn nữ nhân xinh đẹp kia là vì quan phủ treo thưởng trăm lượng vàng, Ngô Khiếu muốn… đưa nàng ta đến quan phủ nhận thưởng.”
“Một trăm lượng vàng đáng để các ngươi liều mạng bắt nàng ấy à?” Giọng y vẫn rất bình tĩnh, không có gì biến động cả.
Năm ngón tay thon dài đặt trên đỉnh đầu tên thủy tặc, bấm mạnh một cái, dường như có âm thanh xương cốt vụn vỡ vang lên, không lớn nhưng nghe thôi cũng rợn tóc gáy.
Tên thủy tặc ngã gục xuống đất, máu trào ra từ các hốc mắt mũi miệng.
Vương Bưu đi đến gần, thấy tình trạng của tên thủy tặc thì không khỏi nổi da gà.
Khi Sở Thừa Tắc nhìn qua, hắn vội chắp tay nói: “Quân sư, phu nhân chí tình chí nghĩa, nếu hôm nay không có phu nhân e là những người trong trại đã bị thủy tặc giết sạch rồi.”
Sở Thừa Tắc không lên tiếng. Y đã được nghe Hỉ Thước – vừa tỉnh lại sau khi bị thương hôn mê – kể lại chuyện Tần Tranh bảo vệ những người trong sơn trại, lúc này hoàn toàn không muốn nghe những lời ca ngợi này.
Lúc nãy đặt tay lên đầu tên thủy tặc, y chạm phải mồ hôi dinh dính nên tay kia thò vào túi định lấy khăn ra lau, không ngờ lại mò trúng một cây trâm ngọc.
Hôm nay xuống núi, y mua được nó ở chợ, dùng chiếc nhẫn ngọc của mình đổi.
Triều đình đã biết họ ở Thanh Châu, y cũng không cần ẩn nấp nữa, chiếc nhẫn ngọc kia mang ra biết đâu còn có thể lẫn lộn thông tin thật giả.
Mái tóc của cô rất hợp với trâm ngọc. Trâm ngọc y đã mua về, cô thì lại bị bắt đi.
Sở Thừa Tắc đột nhiên bật cười.
Có thể là gió thổi qua hang Yến quá lạnh, Vương Bưu cảm thấy nụ cười của Sở Thừa Tắc làm lưng hắn nổi da gà.
Hắn ấp úng nói: “Quân… quân sư, chúng ta thương lượng xem làm thế nào để cứu được phu nhân và đại tiểu thư.”
Vẻ ôn hòa trong đôi mắt lạnh lùng của Sở Thừa Tắc lúc này trông thật quỷ dị, y chậm rãi nói: “Chuẩn bị thuyền, ta đi đón phu nhân về.”
Vào đầm rồng hang hổ cướp người nhưng y lại nói nhẹ nhàng như là đi dạo chơi vậy.