A Tranh?
Gọi thân mật như thế, quả nhiên người này quen biết cô.
Đầu óc Tần Tranh suy nghĩ nhanh như chớp. Trong sách, nhân vật thái tử phi chỉ chính thức xuất hiện trong phần ngoại truyện, ngoại trừ đóng vai trò ngược luyến tình thâm với Thẩm Ngạn Chi thì gần như không có đất diễn cho nàng ta, quan hệ với các nhân vật khác cũng rất mong manh ít ỏi.
Tuy nhiên thái tử phi cũng còn một vị ca ca. Vì thế người trước mặt hoặc là Thẩm Ngạn Chi, hoặc là đại ca của thái tử phi – Tần Giản. Nhưng bất luận là Thẩm Ngạn Chi hay Tần Giản, với Tần Tranh mà nói đều là chuyện không hay.
Một người là trúc mã của thái tử phi, một người là huynh trưởng cùng lớn lên với nàng ta, họ đều quá hiểu biết về thái tử phi. Còn cô vừa xuyên tới, lại không có ký ức của nàng ta, rất dễ khiến họ cảm thấy nghi ngờ.
Tại thời đại kính sợ quỷ thần này, Tần Tranh không muốn bị coi là yêu nghiệt rồi mang đi thiêu chết.
Cô trấn tĩnh lại, nghi hoặc nhìn người kia, ánh mắt chứavẻ xa lạ và cảnh giác vừa đủ. “Ngươi là ai? Tại sao biết tên của ta?”
Tình hình hiện nay, cô chỉ có thể giả vờ mất ký ức mới có thể giải thích được việc cô không biết những chuyện của thái tử phi trước kia.
Không ngờ người kia nghe thấy câu hỏi của cô thì đôi mắt phượng càng đỏ hoe đến đau lòng. Nụ cười trên môi hắn trông như mếu, người như một lớp vỏ trống rỗng do tuyết nặn thành, hễ chạm vào là tan vỡ ngay.
“Không nhớ được sao…”
Mỗi tiếng thốt ra dường như rất gian nan với hắn. Hắn thấy được vẻ xa cách và cảnh giác trong mắt Tần Tranh, lòng đau như dao cắt, chỉ hít thở thôi cũng đau đớn lạ thường.
Hắn cố gắng suy trì nụ cười dịu dàng mà yếu ớt kia, vẻ đau đớn trong mắt làm người ta thấy mà nhó lòng. “Là ta đã đến trễ, khiến A Tranh chịu khổ nhiều rồi.”
Nhìn khuôn mặt lem luốc của Tần Tranh, hắn vô thức muốn dùng tay áo lau cho cô nhưng không ngờ Tần Tranh lại cảnh giác lùi ra sau một bước.
Lâm Chiêu cũng nhìn hắn với vẻ thù địch, quát: “Tự trọng chút đi!”
Thẩm Ngạn Chi thấy cổ họng đắng nghét. Người ngày nhớ đêm mong giờ ở ngay trước mắt nhưng lại không nhận ra mình, thậm chí nhìn mình với ánh mắt đề phòng.
Từ lúc chạy trốn đến nay, từ hang sơn tặc đến ổ thủy tặc, rốt cuộc nàng đã trải qua những gì?
Tim hắn như bị một bàn tay bóp nghẹt, đau đớn đến mức không thở nổi.
Hắn thu tay về giấu sau lưng, siết chặt thành nắm đấm, đến khi lòng bàn tay đầy máu mới nhọc nhằn nói: “A Tranh quên ta rồi sao. Tam lang của Thẩm gia, Thẩm Ngạn Chi, A Tranh ghi nhớ cái tên này một lần nữa được không?”
Tần Tranh nghe hắn báo tên xong thì thầm cả kinh. Cư nhiên là Thẩm Ngạn Chi!
Tại sao hắn lại ở đây? Còn mặc quần áo của bọn thủy tặc nữa?
Quá nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu Tần Tranh làm cô quên trả lời Thẩm Ngạn Chi.
Phía xa xa truyền đến tiếng đánh nhau, Tần Tranh nhìn về bên đó nhưng bóng đêm tối mịt, lại bị phòng ốc che chắn nên không nhìn được gì.
Thẩm Ngạn Chi cũng đã nghe thấy, mặt thoáng biến sắc. “Quan phủ đang tiêu diệt thủy tặc, nơi này không thể ở lâu. A Tranh hãy lên thuyền với ta trước, ta sẽ tìm cho nàng một đại phu.”
Hắn nhắc đến đại phu, Tần Tranh lại nhớ đến vết thương trên người Lâm Chiêu. Vết thương của Lâm Chiêu chỉ mới được băng bó qua loa, bây giờ cơ thể đang rất yếu, phải tìm một đại phu khám.
Bây giờ họ đang ở tại sào huyệt của Bàn Long Câu, nếu không muốn rơi vào tay thủy tặc thì đi theo Thẩm Ngạn Chi là an toàn nhất.
Tần Tranh hơi do dự một chút rồi gật đầu, nhưng tay thì nắm chặt tay Lâm Chiêu. “A Chiêu và ta cùng bị thủy tặc bắt, phải dẫn muội ấy cùng đi.”
“Đương nhiên rồi, quan phủ sẽ đưa các cô nương bị thủy tặc bắt về.”
Hai binh lính ngụy trang thành thủy tặc đi trước dẫn đường, Tần Tranh đỡ Lâm Chiêu đi theo sau họ nhưng vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn sang phía phát ra tiếng đánh nhau: “Bên đó là người của quan phủ à?”
Binh lính đáp lại một cách do dự: “Chắc là vậy.”
Họ cũng không dám chắc chắn cho lắm. Theo lý mà nói, họ còn chưa về, quan binh trên thuyền sẽ không dám đường đột khai chiến mới đúng. Nhưng nếu không phải người của quan phủ thì ai có thể xuất hiện tại sào huyệt của bọn thủy tặc vào lúc này chứ?
Để an toàn, họ tránh hướng đó, đi đường vòng rời khỏi hang ổ của bọn thủy tặc.
Thẩm Ngạn Chi và tùy tùng tâm phúc của hắn đi sau cùng. Cách xa Tần Tranh, sát khí trên người hắn không áp chế được nữa, lạnh giọng nói: “Ta không muốn nhìn thấy có bất cứ tên thủy tặc nào còn sống. San bằng nơi này thành bình địa đi.”
Trên chiếc thuyền có máy bắn đá và thuốc nổ để công phá thành trì, san bằng Bàn Long Câu chỉ là chuyện nhỏ.
Trần Thanh chắp tay. “Mạt tướng tuân lệnh.”
——
Sở Thừa Tắc bước vào địa lao, thấy tình hình trong đó thì không khỏi cau mày. Không có ai trông coi cả ư?
Trên tường có cắm đuốc chiếu sáng, y lần theo đi vào trong địa lao. Khi đến trước phòng giam chỉ nhìn thấy hai tên thủy tặc ngất xỉu, áo ngoài bị lột đi.
Họ tự chạy thoát rồi à?
Sở Thừa Tắc xách bình trà trên bàn lên, giội vào một tên thủy tặc.
Tên thủy tặc mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa nhìn rõ là ai đã la lớn: “Hai nữ nhân kia chạy rồi, mau đuổi theo!”
Một thanh kiếm sắc lạnh kề vào cổ hắn, giọng của chủ nhân thanh kiếm còn lạnh hơn nhiều lần: “Chạy khi nào?”
Tên thủy tặc hoảng loạn nhìn lên, lúc này mới thấy rõ tình cảnh của mình, run rẩy nói: “Hảo hán tha mạng. Tiểu nhân thật sư không biết. Tiểu nhân vừa bước vào thì thấy nữ nhân da đen hơn đứng cạnh cửa phòng giam, huynh đệ trông coi thì nằm gục dưới đất, tiểu nhân còn chưa kịp báo tin thì đã bị đánh ngất đi…”
Đầu hắn sưng một cục thật to, qua lớp tóc mà vẫn có thể thấy rõ, chứng tỏ hắn không nói dối.
Sở Thừa Tắc nhìn ra phía sau cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy một chiếc ghế ở đó.
Đúng là phong cách của người nào đó rồi.
Y không quan tâm đến hai tên thủy tặc trong nhà lao, cầm kiếm đi thẳng ra ngoài.
Nhìn lại thi thể của mấy tên thủy tặc bên ngoài địa lao, Sở Thừa Tắc khẽ cau mày. Vết thương và chiêu thức tấn công trên người chúng không giống nhau, hiển nhiên không phải do Lâm Chiêu giết.
Có người dẫn họ đi rồi à?
Đêm nay xuất hiện tại Bàn Long Câu, ngoại trừ người của Kỳ Vân Trại thì chỉ còn người của quan phủ.
Nghĩ đến việc Ngô Khiếu bắt Tần Tranh là vì lệnh truy nã của quan phủ, mắt y tối sầm lại.
Đêm nay quan phủ xuất hiện ở Bàn Long Câu e không phải chỉ là trùng hợp.
Trong lúc y đang suy tư, đằng xa vang lên một tiếng nổ vang trời.
Sở Thừa Tắc không xa lạ gì âm thanh này. Đây là tiếng thuốc nổ dùng để công thành, trước đó trên thuyền của Kỳ Vân Trại, họ cũng dùng nó để uy hiếp bọn thủy tặc.
Chưa hết hai khắc, người bắn thuốc nổ hẳn không phải là phía Kỳ Vân Trại.
Sau âm thanh vang dội kia, trên bầu trời đêm có vô số quả cầu lửa bắn về phía sào huyệt của bọn thủy tặc, sau khi chạm đất chúng phát ra tiếng nổ inh tai.
Những tên thủy tặc còn lại đều khóc lóc la hét, tìm đường trốn chui trốn nhủi.
Bây giờ mà lần vào bờ là càng nguy hiểm. Bên đó là khu vực bị pháo tập kích nhiều nhất. Sở Thừa Tắc vận dụng khinh công, bay về phía sau núi.
Trên núi địa thế cao, nhờ có ánh trăng lờ mờ, đứng từ xa quan sát thấy hang ổ của thủy tặc đã bị lửa khói bao vây, trên sông có một chiếc thuyền lớn đang dần lướt vào bóng đêm.
Trên boong thuyền có một người đang đứng. Vì thuyền đã đi xa, Sở Thừa Tắc không nhìn rõ hình dáng của người đó thế nào nhưng bộ quan phục màu đỏ chói rất là bắt mắt.
——
Người của Kỳ Vân Trại không nghe theo lời Sở Thừa Tắc. Sau hai khắc không thấy y trở lại, nghe tiếng quan phủ oanh tạc sào huyệt của thủy tặc, ai nấy đều cảm thấy vô cùng lo lắng.
Đợi tiếng oanh tạc dừng lại, họ mới hoảng hốt chèo thuyền đến gần bờ tìm Sở Thừa Tắc.
Đầm rồng hang hổ ngày xưa giờ đã bị đốt phá thành phế tích, dưới chân toàn là đống thi thể bị cháy đen.
“Mẹ ơi, bắn phá ác liệt quá. May mà thuyền của chúng ta chạy nhanh, nếu không e là các huynh đệ đã bị bắn thành đống thịt vụn rồi!” Vương Bưu nhìn cảnh tan hoang trước mắt,
nhớ lại khi nãy bị thuyền của quan phủ truy đuổi một đoạn, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Quân sư!” Có người phát hiện Sở Thừa Tắc từ trên núi đi xuống nên vui mừng reo lên.
Vương Bưu quay đầu lại nhìn, mặt cũng vô cùng mừng rỡ. “May mà quân sư không sao. Dọa chết bọn ta rồi!”
Hắn nhìn trái nhìn phải, không thấy Tần Tranh và Lâm Chiêu đâu, nụ cười trên mặt bỗng tắt đi. “Đại tiểu thư và phu nhân đâu?”
Những người khác cũng cho là Tần Tranh và Lâm Chiêu đã gặp chuyện không may nên sắc mặt rất nặng nề.
Sở Thừa Tắc đáp: “Họ bị người của quan phủ đưa đi trước rồi.”
Nghe xong câu này, người của Kỳ Vân Trại mới thở phào một hơi.
Vương Bưu thấy trên người Sở Thừa Tắc bị cắt vài nhát nên vội nói: “Quân sư, chúng ta lên thuyền trước đi. Phải xử lý vết thương trên người huynh đã.”
“Không sao. Tìm một tấm bản đồ thành Thành Châu đến đây.” Rõ ràng Sở Thừa Tắc không hề quan tâm đến vết thương trên người mình. Bất luận là lúc nào, giọng của y đều rất vững vàng làm người ta bất giác phải tin phục.
Vương Bưu biết y muốn xem bản đồ nội thành Thanh Châu là để nắm tình hình bố trí và các tuyến đường trong thành, tiện cho việc giải cứu Tần Tranh và Lâm Chiêu. Nhìn cách đánh ác liệt của quan phủ hôm nay, không cần nghĩ cũng biết việc cướp ngục sẽ gian nan thế nào. Hắn nói:
“Trước đây nghe tên họ Thẩm kia ở trong triều giống như một con chó điên, chọc phải hắn là không có kết cục tốt. Bọn thủy tặc Bàn Long Câu này cũng thật xui xẻo, cướp binh khí của triều đình, hoàng đế phái gã họ Thẩm đến Thanh Châu diệt cướp, Bàn Long Câu xem như bị giết gà để dọa khỉ. Có điều bây giờ quan phủ đã biết số binh khí kia rơi vào tay chúng ta, e là không bao lâu nữa họ sẽ đối phó với Lưỡng Yến Sơn…”
Sở Thừa Tắc đang đi đầu bỗng dừng bước, khẽ quay qua hỏi: “Người cầm đầu quan phủ hôm nay là Thẩm Ngạn Chi à?”
Ánh trăng soi chiếu những đường nét trên nửa khuôn mặt của y, khuôn mặt anh tuấn vô song một nửa hiện dưới ánh trăng, một nửa ẩn trong bóng đêm. Có lẽ vì mặt nạ che chắn, đôi mắt kia trông u ám hơn bình thường rất nhiều.
Vương Bưu bị Sở Thừa Tắc làm giật mình, gãi đầu bảo: “Thì hồi nãy lúc né tránh quan phủ, bọn ta đấu khẩu với họ vài câu nên mới biết. Tên cẩu quan ấy tên gì ta không biết, có điều nghe những người trên thuyền đều gọi hắn là thế tử.”
Trong thiên hạ, thế tử mà họ Thẩm thì chỉ có một.
“Về sơn trại chỉnh đốn đội ngũ trước đã. Âm thầm nghe ngóng chỗ ở của tên quan họ Thẩm kia.” Sở Thừa Tắc nói xong câu này bèn tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Vương Bưu nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của y.
Lẽ nào hắn nhìn lầm rồi ư? Sao khi nghe người cầm đầu quan phủ mang họ Thẩm thì khí thế trên người quân sư trở nên lạnh toát như vậy.
——
Sau khi xuống thuyền, bến tàu cách thành Thanh Châu một đoạn, Tần Tranh và Lâm Chiêu được sắp xếp ngồi trên một chiếc xe ngựa.
Không biết cô có cảm nhận sai hay không, dường như Thẩm Ngạn Chi cố tính để họ tránh mặt bọn quan binh trên thuyền.
Chiếc xe ngựa này có lẽ vốn là của Thẩm Ngạn Chi dùng, cô và Lâm Chiêu ở trên xe còn hắn thì cưỡi ngựa đi đằng trước.
Trời đã tối, thành Thanh Châu đã đóng cửa, hộ vệ của Thẩm Ngạn Chi gọi cửa và lấy lệnh bài ra thì tướng sĩ giữ thành mới mở cổng thành.
Ra đón Thẩm Ngạn Chi, ngoài vị tướng giữ thành còn có cả tri phủ Thanh Châu.
“Hạ quan cung nghênh Thẩm đại nhân đánh thắng bọn thủy tặc trở về!” Tri phủ cười nịnh nọt. “Đại nhân quả là võ có thể bình định thiên hạ, văn có thể dẹp yên trời đất, một chốc là có thể giải quyết được nạn cướp hoành hành Thanh Châu hơn mười năm nay. Đây quả là phúc của bách tính Thanh Châu!”
Thẩm Ngạn Chi đang vội đưa Tần Tranh về phủ tìm đại phu nên không có lòng dạ nào nghe tri phủ nịnh nọt. Hắn không kiên nhẫn nói: “Sao Chu đại nhân lại ở đây?”
“Thẩm đại nhân đi vào hang ổ của bọn cướp, tuy hạ quan già nua ốm yếu nhưng dù gì cũng là quan phụ mẫu của Thanh Châu, sao có thể an giấc được chứ? Đợi được Thẩm đại nhân thắng lợi quay về, hạ quan mới có thể vững tâm được.” Nói những lời đưa đẩy này, tri phủ rất có kinh nghiệm.
Vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Thẩm Ngạn Chi càng rõ. “Vất vả cho Chu đại nhân rồi. Trời đã khuya, Chu đại nhân về nghỉ sớm đi.”
Nhưng tri phủ Thanh Châu lại không hề có ý định kết thúc cuộc trò chuyện ở đây, ông ta đưa mắt đảo qua chiếc xe ngựa phía sau Thẩm Ngạn Chi. “Không biết Thẩm đại nhân đã bắt được phạm nhân trên lệnh truy nã chưa?”
“Chưa. Chẳng qua là chiêu trò của bọn thủy tặc để lấy được tiền thưởng mà thôi. Hai nữ nhân kia bản quan đã sai người đưa tới phủ nha rồi.” Tuy nói thế nhưng ánh mắt của Thẩm Ngạn Chi đã lạnh đi nhiều.
Lúc thẩm vấn tên thủy tặc đến báo tin, hắn đã cố ý né tránh tri phủ là vì không muốn để nhiều người biết hành tung của Tần Tranh, nhưng hiển nhiên tên tri phủ này cũng là người khôn khéo, thâm sâu.
May mà đám thủy tặc kia cũng tự giở trò khôn vặt, trói hai nữ tử khác lại để lừa gạt quan phủ và một ổ cướp khác, hắn có thể nhân cơ hội này giấu chuyện đã tìm được Tần Tranh.
Dù gì quan binh trên cả chiếc thuyền đều nhìn thấy hai người giả mạo kia. Còn khi đưa Tần Tranh về, hắn đã né tránh những người khác, huống chi hai người Tần Tranh còn ngụy trang nữa.
“Đám giặc cướp này thật là to gan lớn mật!” Tuy ngoài miệng nói thế nhưng tri phủ Thanh Châu vẫn chưa chịu thôi. “Đêm khuya sương lạnh, sao Thẩm đại nhân không ngồi xe ngựa về phủ?”
Thẩm Ngạn Chi lạnh lùng liếc nhìn tri phủ, lần này cũng lười xã giao với ông ta. “Nửa đêm nửa hôm, Chu đại nhân chờ ở cửa thành là để xem thử ta có ngồi xe ngựa không à?”
Đôi mắt phượng lạnh lẽo của hắn nheo lại, không tỏ ra tức giận nhưng vẫn rất uy nghiêm.
Tri phủ Thanh Châu sợ tới mức quỳ rạp xuống. “Oan cho hạ quan quá, hạ quan chỉ quan tâm đến sức khỏe của đại nhân mà thôi.”
Thẩm Ngạn Chi hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa mà thúc ngựa đi thẳng vào thành, chiếc xe ngựa và mười mấy tên thị vệ thân cận cũng đi theo. Tri phủ Thanh Châu vẫn quỳ dưới đất, đầu chạm vào mặt đất lạnh lẽo, khi đoàn người kia đã vào thành mới được tùy tùng đỡ dậy.
Tri phủ nhìn về hướng đoàn người của Thẩm Ngạn Chi đi, hừ lạnh một tiếng. “Chắc chắn xe ngựa của hắn có gì kỳ lạ, mấy ngày nay phải trông chừng cho kỹ. Hắn đã bất nhân thì chớ trách bản quan bất nghĩa. Hắn muốn che chở thái tử phi triều trước, đợi bản quan nắm được thóp của hắn thì sẽ không sợ hắn tra ra trước đây bản quan có qua lại với thủy tặc.”