Thẩm Ngạn Chi vừa đi, đám quan binh còn lại cũng không còn lòng dạ nào để chiến đấu, kéo nhau bỏ chạy.
Người của Kỳ Vân Trại thu dọn tàn cuộc, thấy Sở Thừa Tắc phi ngựa đến bèn đồng loạt chào: “Quân sư.”
Họ không thừa thắng truy đuổi đám người Thẩm Ngạn Chi, điều này khiến Tần Tranh cảm thấy hơi nghi hoặc, không khỏi nghi ngờ những lời Vương Bưu nói lúc nãy e chỉ là để phô trương thanh thế.
Vậy đoàn kỵ binh đang đến là thế lực nào đây?
Rất nhanh chóng, cô đã biết được đáp án.
Tiếng vó ngựa như sấm rền đang đến rất gần, Sở Thừa Tắc mang theo cô, thúc ngựa chạy vào một con đường nhỏ, quát khẽ: “Rút!”
Người của Kỳ Vân Trại lùa đàn chiến mã không chủ trên đường lớn về phía bên này.
Lâm Chiêu cưỡi con ngựa của quan binh, lúc theo người của Kỳ Vân Trại chạy vào con đường nhỏ, nghi hoặc hỏi: “Vương Bưu ca, chẳng phải huynh nói đó là viện binh của chúng ta ư? Chúng ta trốn gì chứ?”
Vương Bưu quất roi vào ngựa, đáp: “Bà cô ơi, chúng ta đi đâu tìm cả đoàn kỵ binh làm viện quân của mình chứ? Là quân sư bảo đại ca đến cửa thành phía nam dẫn dụ quan binh đến, tạo ra thanh thế dọa tên cẩu quan kia, nếu không lần này chúng ta xuống núi chỉ có mấy chục huynh đệ làm sao đấu lại với mấy trăm lính tinh nhuệ của tên cẩu quan kia chứ.”
Rẽ qua con đường nhỏ là một khúc ngoặt, trên đường lớn sẽ không nhìn thấy họ nữa. Sợ tiếng ngựa phi tạo ra động tĩnh, họ đứng ở chỗ ngã rẽ đợi mấy người Lâm Nghiêu, cũng tiện cho việc cứu người nếu có gì bất trắc.
Dưới ánh trăng, trên đường lớn nhanh chóng xuất hiện vài người đang phóng ngựa chạy như bay, quan binh phía sau đuổi rất sát, mấy người Lâm Nghiêu không kịp thúc ngựa chạy vào đường nhỏ nên dùng dao đâm vào lưng ngựa, con chiến mã đau đớn lồng lên, điên cuồng chạy về phía trước, còn đám người Lâm Chiêu thì nhảy xuống ngựa, lăn vào trong bụi cây ven đường, nhờ cây lá che lấp để rút về phía con đường nhỏ.
Đám quan binh đuổi theo phía sau nhìn thấy thi thể của quan binh đầy đất sau trận ác chiến khi nãy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Họ dừng lại, nghe đằng trước có tiếng vó ngựa chạy trên đường.
Người dẫn đầu nghiến răng hạ lệnh: “Tiếp tục đuổi theo!”
Mấy trăm tên kỵ binh lại truy đuổi trên con đường lớn, đám người Lâm Nghiêu lúc này cũng rẽ qua khúc ngoặt. Họ bình an quay về, người của Kỳ Vân Trại đều rất vui mừng.
Hôm đó Bàn Long Câu đột ngột tập kích Kỳ Vân Trại, Lâm Chiêu coi như cửu tử nhất sinh, lúc này nhìn thấy Lâm Nghiêu sống mũi không khỏi cay cay. Nhưng nàng ta không phải người biết nũng nịu nên chỉ khẽ gọi một tiếng: “Ca!”
Lâm Nghiêu đưa tay xoa đầu tóc đã được chải búi cẩn thận của nàng ta thành cái ổ gà. “Nha đầu này, đây là lần thứ mấy bị bắt rồi hả. Sau này bớt tài lanh đi!”
Lâm Chiêu không phục, đáp: “Lần trước là tên khốn Ngô Khiếu chơi muội. Lần này chẳng phải bảo vệ được Kỳ Vân Trại sao?”
Lâm Nghiêu tức đến bật cười. “Chạy đi tìm chết để bảo vệ Kỳ Vân Trại hả?”
Lâm Chiêu vuốt lại bím tóc bị hắn làm rối, ấm ức nói: “Muội cũng đâu thể trơ mắt nhìn A Tranh tỷ tỷ bị chúng bắt đi chứ?”
Vương Bưu cũng bênh vực nàng ta. “Đại ca, đại tiểu thư bình an trở về là được, huynh đừng mắng muội ấy nữa.”
Vương Bưu là huynh đệ thân thiết của Lâm Nghiêu, cũng xem Lâm Chiêu là muội muội.
Lâm Nghiêu nghe Lâm Chiêu nói thế thì thở dài, không mắng nàng ta nữa. “Từ trên xuống dưới Kỳ Vân Trại chúng ta đúng là đã nợ Trình phu nhân một ân tình.”
Lâm Chiêu nhớ lại mấy ngày nay mình và Tần Tranh bị nhốt trong biệt viện, tên quan lớn đó dùng mọi cách để lấy lòng cô thì không khỏi toát mổ hôi thay cho phu thê họ. Cô nhìn dáo dác xung quanh, không thấy Tần Tranh và Sở Thừa Tắc bèn hỏi: “A Tranh tỷ tỷ và tướng công của tỷ ấy đi đâu rồi?”
A Tranh tỷ tỷ và tên quan lớn kia từng đính hôn, tỷ ấy không nhớ được nhưng tướng công của tỷ ấy thì nhớ, mong sao hai người đừng có xảy ra chuyện gì.
Vương Bưu chỉ về phía gốc cây. “Kìa, bên đó kìa.”
Lâm Chiêu chột dạ nhìn về phía đó, thấy Sở Thừa Tắc ngồi trên một tảng đá, tay áo xắn lên để lộ nửa cảnh tay trần, Tần Tranh ngồi bên cạnh y, đang dùng vải băng bó vết thương trên cánh tay y. Hai người nhìn rất hài hòa ấm áp, không giống có ngăn cách gì, khi ấy nàng ta mới yên tâm hơn một chút.
——
Lúc Sở Thừa Tắc dùng cánh tay kẹp những cây mâu kia, cánh tay bị đâm vài đường.
Trên người y có mang theo thuốc trị thương. Tần Tranh đổ thuốc bột lên rồi dùng băng vải xé từ áo trong của y để băng bó cẩn thận.
Cô rơi vào tay Thẩm Ngạn Chi mấy ngày, y lại có thù với hắn, theo lý mà nói thì lẽ ra y phải có nhiều chuyện muốn hỏi cô lắm mới phải.
Nhưng từ lúc ở đường lớn đến bây giờ, Sở Thừa Tắc không nói tiếng nào, Tần Tranh không biết y vốn không có ý định hỏi hay muốn về đến nơi rồi mới hỏi tỉ mỉ sau.
Cô nghĩ ngợi rồi hỏi một câu khá an toàn. “Sao tướng công biết hôm nay thiếp sẽ được đưa ra khỏi thành?”
“Hôm nay bọn ta vào thành, đúng lúc gặp cảnh quan binh đuổi giết người đưa thư, vô tình cứu được hắn xong mới biết hắn đưa thư cho tri phủ Thanh Châu, tố cáo Thẩm Ngạn Chi che giấu nàng. Vào thành ta mới biết tri phủ bị xét nhà, chắc hẳn Thẩm Ngạn Chi cũng đã biết chuyện mật thư, ta đoán để đảm bảo an toàn, hắn sẽ sai người chuyển nàng đi ngay trong đêm, vì thế sai người theo dõi động tĩnh của biệt viện, xác định sẽ đi theo hướng thành đông thì mới dẫn người đến đó mai phục.”
Giọng Sở Thừa Tắc bình thản. Trước nay y vốn kiệm lời, có thể giải thích nhiều như thế là rất hiếm thấy.
Ban đêm trong rừng cây cối nhiều, Sở Thừa Tắc dùng kiếm chém rớt xuống đất. Sợ bại lộ hành tung không đốt đuốc, thị lực của Tần Tranh không tốt, không nhìn thấy xác muỗi dưới đất, cứ tưởng y cầm kiếm thỉnh thoảng quơ qua quơ lại là vì nhàm chán thôi.
Cô nhớ lại cảnh tượng y đơn thương độc mã chặn đường khi nãy, không khỏi thấy hãi hùng. “Một mình người ứng phó với quan binh, quá là mạo hiểm.”
“Chuyện nhà binh, phải gian trá.”
Giọng Sở Thừa Tắc rất bình tĩnh.
Dẫn thêm vài người cùng y xông lênh nghênh chiến, nếu họ không né được những mũi tên đó thì cũng chỉ đi chịu chết mà thôi.
Mỗi lần nghe y nói đến binh pháp, Tần Tranh luôn cảm thấy y cách mình rất xa nhưng cũng có cảm giác y đang thử để mình hiểu thêm về y.
Suy nghĩ này vừa đột ngột vừa kỳ quái, cũng giống như khi thấy y đơn thương độc mã nghênh chiến với quan binh, cô luôn cảm thấy trên người y có bóng dáng của một người khác.
Tần Tranh suy nghĩ trong đầu nên không lên tiếng. Sau khi cột chặt băng vải, Sở Thừa Tắc thả tay áo xuống, đứng dậy đi lấy bình nước trên lưng ngựa đưa cho cô.
Lúc Tần Tranh đưa tay nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào tay y. Vừa chạm vào là tách ra ngay nhưng ngón tay cũng nóng ran lên.
Cô vờ như không có gì, nhổ nút bình nước ra uống vài hớp rồi trả lại cho Sở Thừa Tắc.
Còn nửa bình nước, y nhận lấy rồi ngửa đầu uống sạch.
Hầu kết của y rất đẹp, lúc nuốt nước nó chuyển động lên xuống trông rất gợi cảm làm người ta rất muốn khẽ chạm nhẹ vào nó.
Tần Tranh nhìn cảnh này, nghĩ tới việc mình vừa uống nước trong bình, mặt bỗng nhiên nóng lên.
Cô bối rối thu mắt về, thầm nhủ trên lưng ngựa chỉ có một bình nước, trong tình cảnh này thì có gì mà để tâm đến chi tiết nhỏ nhặt.
Uống nước xong, Sở Thừa Tắc đậy nút lại rồi cất bình nước lên lưng ngựa.
Bên kia cũng vang lên tiếng Vương Bưu gọi to: “Quân sư, mọi người đã tập hợp đông đủ, có thể lên đường rồi!”
Nếu đám quan binh kia đuổi theo đến thành đông, phát hiện người chúng truy đuổi thật ra là Thẩm Ngạn Chi, ý thức được mình trúng kế chắc chắn sẽ quay lại tra xét, họ phải đi nhanh mới được.
Mấy người đi cùng Lâm Nghiêu không có ngựa nhưng người trong trại đã dắt theo mấy con ngựa từ chỗ Thẩm Ngạn Chi nên không cần hai người cưỡi một con.
Tần Tranh thì chỉ có thể đi chung với Sở Thừa Tắc.
Lúc y lên ngựa, Tần Tranh định trả áo choàng lại nhưng y chỉ nhìn cô rồi nói ba tiếng: “Nàng khoác đi.”
Tần Tranh biết y có ý tốt nhưng lúc nãy ngồi trên lưng ngựa, cô có áo choàng che gió mà còn cảm thấy hơi lạnh, y chỉ mặc một chiếc áo mỏng thì sẽ càng lạnh hơn.
Cô kiên quyết lắc đầu, nói: “Đêm lạnh lắm, tướng công mặc đi.”
Sở Thừa Tắc cụp mắt nhìn cô khá lâu, nhận lấy chiếc áo nhưng không mặc mà vươn tay về phía cô.
Tần Tranh nhận ra y có vẻ không hài lòng nên híp mắt cười lấy lòng y rồi giơ tay của mình ra.
Lúc tay Sở Thừa Tắc nắm lấy tay mình, Tần Tranh cảm thấy cả người mình bay lên rồi vững vàng ngồi lên lưng ngựa. Sở Thừa Tắc choàng chiếc áo từ phía trước của cô, che chắn thật kỹ, giọng điềm tĩnh. “Trước đó nàng mặc áo choàng, đêm xuân lạnh lẽo, đột nhiên không có đồ chống lạnh thì dễ bị cảm lắm.”
Không đợi cô lên tiếng, y đã thúc vào bụng ngựa, đuổi theo người của Kỳ Vân Trại.
Người trong sơn trại thấy Tần Tranh bị Sở Thừa Tắc bao bọc thành cái bánh tét, nhét trong lòng mình thì đều cong miệng cười trộm. Có kẻ to gan còn trêu: “Nếu xét về yêu chiều nương tử thì trong trại chúng ta không ai qua được quân sư. Nhìn xem, cái này có khác gì nhét phu nhân vào túi mang theo đâu?”
Những người cưỡi ngựa đi đằng trước cũng quay đầu lại nhìn, thấy vậy cũng bật cười.
Trong những chuyện khác, Tần Tranh khá mặt dày nhưng trong chuyện tình cảm thì lại khá thẹn thùng, bị mọi người cười thì mặt đỏ lên.
Cô quay đầu nhìn Sở Thừa Tắc, đúng lúc đoạn đường phía trước không dễ đi, rất xóc nảy, mũi cô đụng vào cằm y, đau đến ứa cả nước mắt, khuôn mặt cũng theo quán tính nhào vào cổ y, đôi môi mềm mại chạm vào hầu kết của y, người Sở Thừa Tắc cứng đờ trong giây lát, bàn tay nắm dây thừng cũng bất giác siết chặt hơn.
Tần Tranh không hề phát hiện ra, còn tưởng xương hàm dưới của y bị đụng trúng nên đưa tay xoa xoa: “Đụng đau người à?”
Bàn tay
cô mềm mại như không xương, ngón tay mịn màng cứ cọ qua cọ lại dưới cằm y. Cô cố gắng quay lại nhìn y, lúc nãy bị đụng vào mũi đau đến ứa nước mắt nên lúc này đôi mắt trong trẻo nhìn rất long lanh.
Sắc mặt Sở Thừa Tắc càng thêm cứng ngắc. Y nắm bàn tay trắng muốt của cô bỏ vào trong áo, giọng hơi khàn khàn. “Không sao.”
Y nắm bàn tay cô khá mạnh, môi mím lại như đang kiềm chế điều gì, một lát sau mới thả ra, còn giúp cô xoa mũi nữa. “Đỡ hơn chưa?”
Tần Tranh không phải người nũng nịu, dù lúc ấy bị đụng rất đau, đến giờ mũi vẫn hơi ê ảm nhưng cô vẫn lắc đầu. “Đã không sao rồi.”
Sở Thừa Tắc bèn thu tay về, trên đường đi hai người không nói chuyện nữa.
Ngồi trong lòng y rất ấm, dựa vào y như là dựa vào cái lò sưởi, hơi lạnh của gió đêm tan biến không ít. Ngửi mùi hương tuyết tùng làm người ta thấy an tâm kia, Tần Tranh chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Cô cố gượng một lát nhưng mí trên vẫn sụp xuống mí dưới.
Sở Thừa Tắc cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô, nhẹ nhàng ghìm cương làm con ngựa chạy chậm lại một chút.
Đã qua vài ngọn núi, lại có bóng đêm che lấp, hẳn là quan binh không thể đuổi kịp.
Y cụp mắt nhìn khuôn mặt bình yên của Tần Tranh, khẽ thì thầm: “Mấy ngày nay không ngủ yên ư?”
Đi mười mấy dặm đường núi là phải đổi sang đi đường thủy, mấy người Lâm Nghiêu đến nơi đỗ thuyền trước, đợi chừng nửa khắc mới thấy Sở Thừa Tắc chậm rãi đi đến.
Lâm Nghiêu vốn định trêu ghẹo vài câu, hỏi họ làm gì mà đi chậm như vậy nhưng thấy Tần Tranh ngủ trên lưng ngựa thì không khỏi ngạc nhiên, nhỏ tiếng hỏi: “Ngủ trên đường à?”
Sở Thừa Tắc khẽ gật đầu, những người khác thấy vậy cũng tự động nhẹ tay nhẹ chân hơn.
Có lẽ vì ngửi được mùi hương quen thuộc, Tần Tranh ngủ rất say, Sở Thừa Tắc bế cô xuống ngựa mà cô vẫn không hay biết.
Lâm Nghiêu nhìn Sở Thừa Tắc nhẹ nhàng bế Tần Tranh lên thuyền, xoa xoa lớp da gà nổi trên cánh tay mình, nói với Vương Bưu: “Đàn ông vướng vào đàn bà thật đáng sợ. Cả đời này của ta chắc cũng không làm được như thế, tính ra một thân một mình vẫn tự do hơn.”
Lâm Chiêu đi ngang qua, lườm một cái: “Nếu đời này huynh cưới được người như A Tranh tỷ tỷ về, từ nay mỗi khi gặp mặt là muội sẽ vái huynh ba cái.”
Hai huynh muội nhà này thích đấu khẩu, người trong sơn trại đã quá quen, chỉ lục tục kéo lên thuyền.
——
Đám kỵ binh kia đuổi theo Thẩm Ngạn Chi không dứt, cuối cùng đến cửa thành phía đông, định vây bắt hai mặt thì nhờ ánh đèn sáng trưng trên cửa thành, chúng mới nhìn rõ người mình truy đuổi nãy giờ là Thẩm Ngạn Chi.
Thẩm Ngạn Chi cứ tưởng đuổi theo sau lưng mình là phỉ tặc ở các sơn trại liên minh với nhau, lúc nhìn thấy đó là kỵ binh ở thành nam suýt nữa là tức đến thổ huyết.
Hắn dẫn cả trăm người chạy trốn thảm hại như thế, thì ra là trúng kế của đối phương.
Nhớ tới bóng lưng quả quyết chạy về phía Sở Thừa Tắc, tim hắn lại đau nhói.
Nỗi đau này còn to lớn gấp trăm ngàn lần so với lúc trước nàng từ hôn, chạy khỏi Đông Cung không rõ tung tích.
Lúc đó hắn biết nàng còn đang chờ hắn, dù hắn có sống như một cái xác không hồn, chỉ cần nghĩ đến việc nàng còn đợi mình, dù đó là dầu sôi lửa bỏng hắn cũng nhảy vào.
Nhưng bây giờ, nàng quay đầu lao vào vòng tay của nam nhân khác, người đó còn là Sở Thành Cơ.
Một ngọn lửa cháy bừng bừng không lồng ngực, Thẩm Ngạn Chi không biết đó là giận hay ghen nhưng tất cả mọi thứ trước mặt như được phủ một màu máu đỏ rực. Ngực hắn nặng trịch, cả người như đeo đá, nỗi hận đen tối đang len lỏi trong huyết quản của y, lan ra khắp cơ thể.
Miệng còn dính vết máu, hắn ra sức nắm chặt vạt áo trước ngực, dường như làm thế có thể giảm bớt cơn đau từ trái tim truyền đến. Đôi mắt u ám không còn chút ánh sáng, khuôn mặt tái nhợt lại xuất hiện một nụ cười yếu ớt.
Nàng lựa chọn người khác cũng không có gì đáng ngại.
Giết là được.
Giết cái tên giống hệt Sở Thành Cơ nhưng lại không phải Sở Thành Cơ kia, nàng sẽ trở lại bên cạnh hắn.
—
Sau khi về phủ, đại phu bắt mạch cho Thẩm Ngạn Chi, bảo hắn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhưng hắn lại sai người tìm bản đồ khu vực Lưỡng Yến Sơn đến.
Trần Thanh – thị vệ thân tín của hắn bị trọng thương, không thể xuống giường, những thị vệ khác chưa rõ tính khí của hắn, khuyên nhủ: “Thế tử, đêm khuya rồi, ngài nghỉ ngơi trước đi, ngày mai hãy xem.”
Thẩm Ngạn Chi cười lạnh. “Ngày mai bản thế tử phải tấn công Lưỡng Yến Sơn.”
Thị vệ trợn tròn mắt. “Ngày mai… e là lệnh điều binh đã được đưa đến.”
Tay Thẩm Ngạn Chi siết mạnh, bẻ gãy luôn chiếc bút lông sói. “Vậy thì để lệnh điều binh đến muộn vài ngày!”
Cùng lắm thì Mẫn Châu thất thủ. Nhưng Mẫn Châu thuộc về Lý Tín hay rơi vào tay Hoài Dương Vương thì liên quan gì đến hắn?
Trong cơn thịnh nộ, đầu vô cùng đau nhức nhưng Thẩm Ngạn Chi lại cực kỳ tỉnh táo.
Ngay lúc này Lục gia ở Dĩnh Châu liên thủ với Hoài Dương Vương đánh Mẫn Châu, rõ ràng là muốn điều đi ba vạn tinh binh trong tay hắn. Hắn vừa đi, thái tử triều trước sẽ liên minh với lũ sơn tặc khu vực Thanh Châu, chiếm được thành Thanh Châu sẽ dễ như lấy đồ trong túi.
Đến lúc đó, liên tục để mất hai châu lớn là Mẫn Châu, Thanh Châu thì quả là lợi bất cập hại.
Thẩm Ngạn Chi xoa trán, gằn giọng ra lệnh. “Đi điều tra bí mật của hoàng thất triều trước, đặc biệt là những tin liên quan đến thái tử, toàn bộ không để sót cái nào, moi hết ra cho ta.”
Người tối nay xuất hiện chắc chắn không phải là thái tử.
A Tranh bị người như thế mê hoặc cũng không trách được nàng ấy, thế nhưng điều này không có nghĩa là người đó không đáng chết!
——
Lưỡng Yến Sơn.
Lúc thuyền cập bến là đã quá nửa đêm, lúc người trên thuyền bắn tín hiệu thông báo là người của mình thì Tần Tranh mới bị âm thanh bắn đạn pháo làm tỉnh giấc.
Mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trong lòng Sở Thừa Tắc, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy phần xương hàm góc cạnh của y và bầu trời đầy sao. Đây quả là cảnh tượng vô cùng hoàn mỹ làm đầu óc Tần Tranh chậm trong vài nhịp.
Sở Thừa Tắc kiên nhẫn đợi một lát, thấy cô vẫn không có ý ngồi dậy bèn ôn hòa nói: “Xuống thuyền đi, về nhà rồi ngủ.”
Ý thức đã trở về, Tần Tranh nhớ ra lúc nãy mình ngủ trên lưng ngựa, vội vàng lồm cồm bò dậy.
Cô không khỏi thầm cả kinh. Rốt cuộc mình vô tư cỡ nào mà có thể ngủ ngay trên đường được vậy? Bình thường sức cảnh giác của mình đâu có tệ chứ.
Tần Tranh cảm thấy hơi ngượng, không dám nhìn Sở Thừa Tắc, thầm nghĩ may mà y không phải người ngoài, nếu không bị bán cũng không biết.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tần Tranh lại lập tức thấy chấn kinh. Trong tiềm thức mình đã tin tưởng Sở Thừa Tắc đến vậy sao?
Sau khi lên núi, đi trên đường mòn, thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn Sở Thừa Tắc, ánh mắt kỳ lạ.
Về đến sơn trại, y không đeo mặt nạ nữa. Dưới ánh trăng mênh mang, khuôn mặt y có thể gọi là diễm tuyệt.
Trong một lần ngước mắt nhìn y, không để ý dưới chân, Tần Tranh suýt nữa vấp ngã, may mà Sở Thừa Tắc kịp thời đưa tay đỡ cô.
Y liếc cô. “Nhìn đường chứ.”
Bàn tay đang nắm cổ tay cô vẫn không buông ra, y dắt cô vững vàng đi qua đoạn đường núi này.
Tần Tranh đi bên cạnh, chậm hơn y chừng nửa bước. Nhìn y nắm cổ tay mình, không biết tại sao cô lại nghĩ đến câu y nói lúc ngồi trên ngựa. “Theo ta đi chứ?”
Cô huơ huơ cánh tay được y dắt, nói khẽ: “Vậy thiếp đi theo tướng công.”
Câu này nghe có vẻ đang trả lời câu “Nhìn đường chứ”, nhưng lại làm Sở Thừa Tắc dừng một bước, bàn tay nắm tay cô cũng siết chặt hơn.
Y từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt ấy làm tim Tần Tranh đập mạnh.