Bùi Thừa Hãn đánh giá Dư Tương một cách kỳ quái.
Anh ta vẫn còn nhớ rõ sự điên cuồng của Dư Tương vì không muốn xuống nông thôn.
So sánh với cô gái ngoan ngoãn hoạt bát trước mặt này cứ như hai người vậy.Quan hệ giữa Bùi Thừa Quang và Dư Lộ rất tốt.
Cậu ta thuận tay đẩy hoa quả đã lột vỏ xong trên bàn qua cho Dư Lộ rồi cả hai nhìn nhau cười.Thời gian không còn sớm nữa nên bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi vào phòng bếp chuẩn bị.
Dư Tương cũng muốn hỗ trợ nhưng vừa chạy ra, bà nội Lâm đã chỉ chỉ hai đứa cháu trai: "Đi ra chơi với đám anh của cháu đi."Dư Tương nhún nhún vai, thuận theo bà bị đẩy ra ngoài.
Vốn dĩ cô muốn nói chuyện với mẹ và bà ngoại để tìm chút manh mối, thế nhưng cô cứ cảm thấy chỉ còn một chút nữa thôi là cô có thể suy nghĩ cẩn thận sự kỳ quái kia rồi.Trong phòng khách, Dư Lộ đang tám chuyện với hai người anh họ.
Bầu không khí giữa ba người vô cùng quen thuộc.
Bùi Thừa Hãn là người nhìn thấy Dư Tương đi ra khỏi phòng bếp trước, bèn vẫy tay với cô, để Dư Tương hòa nhập với bọn họ mà không có chướng ngại gì.
Mặc dù nói là anh em họ cùng lớn lên bên nhau nhưng ở giữa có sáu năm không gặp nên sự mới lạ là không thể tránh khỏi.
Hành động của Bùi Thừa Hãn có thể nói là rất quan tâm."Tương Tương, bọn anh muốn ra ngoài xem bóng rổ, em đi không?""Có những ai vậy?"Mặt mày Bùi Thừa Hãn vui vẻ: "Đều là thanh niên trong đại viện chúng ta thôi.
Vừa lúc bây giờ không quá nóng nên bọn anh muốn phân chia thắng bại.""Được."Bốn người nói với người lớn trong nhà một tiếng rồi đi ra ngoài.
Dư Tương và Dư Lộ đi sóng vai với nhau nhưng không nói gì.
Hai thanh niên đi hai bên hai người.Trên đường, vì để tránh buồn chán nên Dư Tương hỏi quy tắc bóng rổ.
Bùi Thừa Hãn từ từ giải thích cho cô nghe.
Thỉnh thoảng Bùi Thừa Quang cũng chen vào nói.
Dư Lộ vẫn mỉm cười không nói nhiều.Bùi Thừa Hãn liếc mắt nhìn nụ cười trong sáng của Dư Lộ một cái rồi lại nhìn Dư Tương lạnh nhạt tự nhiên, khóe môi cong lên thành một nụ cười.Dư Tương trùng hợp nhìn thấy nụ cười của anh ta: "Anh họ cả cười gì vậy?"Cảm xúc trong mắt cô không rõ ràng, trông có vẻ đã hiểu rõ, lại như chỉ đơn giản là tò mò nên hỏi.Bùi Thừa Hãn không né tránh mà thản nhiên đáp: "Anh thấy Tương Tương hoạt bát sáng sủa hơn trước kia nhiều.
Khoảng thời gian xuống nông thôn kia em không muốn gặp anh.
Tương Tương như bây giờ tốt lắm.""Vậy cảm ơn lời khích lệ của anh họ cả nhé.""Khách khí rồi."Tới sân thể dục nhỏ ở đại viện, ở đó đã có bốn năm thanh niên đang khởi động rồi.
Anh em nhà họ Bùi mang theo hai cô gái đi tới