Không ai nghĩ rằng anh cả Tề thực sự dám bắn.
Không nói đến người bình thường, ngay cả trong phòng tuần tra cũng có thể không ra tay nổ súng, phần lớn thời điểm đều là làm bộ làm tịch. Còn đối với những kiểu tương tự như băng đảng thì đều là cầm dao rựa đi khắp nơi. Thế nhưng Tề Gia Cung lại đơn giản chỉ là bắn một phát, nhanh, chuẩn và tàn nhẫn đến mức kinh ngạc.
Tề Linh Hiền là người đầu tiên phản ứng. Ông ấy bước tới và nắm lấy cổ tay của Tề Gia Cung, nghiêm túc nói: “Cháu làm cái gì vậy? Cậu đã nói đừng làm bẩn tay mình vì một người phụ nữ như vậy!”
Có lẽ chính sự thay đổi đột ngột này đã khiến Tề Linh Hiền hoàn toàn bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Vương Phái Chi nói: “Chúng ta không có làm thủ tục kết hôn chính thức nên cũng không cần làm thủ tục giấy tờ. Ngày mai tôi sẽ đăng thông cáo về quan hệ của chúng ta, đồng thời cũng giải trừ hôn ước của Khang Kỳ và Gia Tài.”
“Tôi không muốn!!!” Vương Phái Chi hét lên.
Tề Linh Hiền: “Tôi chỉ đang thông báo cho cô biết chứ không phải trưng cầu ý kiến của cô.”
Vương Phái Chi nhìn vào chân của mình, dù đau không chịu nổi nhưng vẫn hướng ánh mắt trông mong tới Tề Linh Hiền khẩn cầu: “Linh Hiền, em bị hãm hại, em thực sự bị hãm hại. Khang Kỳ, chính là Khang Kỳ chung một chân với hắn! Em vô tội! Anh không thể đối xử với em như thế. Từ khi cưới anh, em vẫn luôn giữ vững bổn phận của mình, anh biết mà. Em yêu anh rất nhiều, em không thể sống thiếu anh được!”
Tề Linh Hiền còn nhớ rõ biểu tình khoái lạc vừa rồi của bà ta làm sao có thể nghe lọt một câu. Ông ấy căn bản không muốn nhiều lời cùng bà ta, chỉ nói: “Ngay bây giờ mẹ con các người thu dọn đồ đạc rồi đi đi.”
Đốn một chút, ông nói: “Các người rời đi, mọi chuyện liền kết thúc.”
“Không, Linh Hiền, em không thể rời khỏi anh, em yêu anh…”
Vương Phái Chi vẫn còn cầu xin thì liền nghe thấy ba Tề cười nhạo một tiếng: “Tôi chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy. Linh Hiền, anh thấy cậu cũng không cần cho cô ta thể diện, để Gia Cung cho cô ta một phát súng vào mặt để đỡ thấy xấu hổ. Vừa lúc tang thê còn dễ nghe hơn ly hôn.”
Vương Phái Chi thực sự hận nhà họ Tề. Bà ta muốn chửi lại nhưng chợt nghĩ đến tình cảnh hiện tại, biết kình không phải là đối thủ của những người này, hơn nữa… chân bà ta còn đang chảy máu.
“Cút!” Tề Linh Hiền xoay người rời đi, không muốn nghe Vương Phái Chi ngụy biện thêm một chút nào.
Ông nện mạnh bước chân đi xuống lầu. Tề Gia Mẫn suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo. Cô ngồi bên cạnh cậu Tề, nhỏ giọng nói: “Cậu, cậu đừng đau buồn.”
Tề Linh Hiền ngồi trên sofa, hai tay giao điệp vào nhau, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Kì thật, cậu cũng không quá thương tâm.”
Ông ngẩng đầu nhìn Tề Gia Mẫn: “Già rồi, nơi nào còn dư thừa tình cảm như tuổi trẻ các cháu.”
“Cậu không hề già!” Tề Gia Mẫn lập tức vặn lại.
Cậu Tề nở một nụ cười cũng không khá hơn là khóc, quay đầu nhìn về phía cầu thang liền thấy anh tư Tề đang ngồi uể oải trên bậc, ông nói: “Đi xem anh tư của cháu đi.”
Cậu Tề cảm thấy áy náy đối với cháu trai của mình. Nếu ông không cưới Vương Phái Chi thì cũng không có hôn ước giữa anh tư Tề và Khang Kỳ. Chính là hiện tại đã hoàn toàn đẩy thằng nhỏ vào một cái hố.
Ông nói: “Cậu thật có lỗi với nó.”
Tề Gia Mẫn nghiêm túc: “Cậu không có lỗi gì với anh tư cả, người có lỗi với anh ấy phải là Khang Kỳ.”
Cô nói to hơn một chút để cả hai cùng nghe thấy: “Đừng trừng phạt bản thân bằng lỗi của người khác. Bọn họ hư đốn, ở bên ngoài câu tam đáp tứ không đại biểu chúng ta không tốt, điều đó chỉ thuyết mình rằng bọn họ bị mù!”
Anh tư Tề nghe lời lẽ chính đáng của em gái, kêu lên một tiếng, ba bước thành hai bước đi xuống. Một người đàn ông 1m85 cao lớn như hắn ôm lấy cô em gái của mình gào lên: “Em gái, em xem anh bị đội nón xanh rồi a!”
Tề Gia Mẫn nhẹ nhàng vỗ về anh trai của mình: “Đi, anh tư, chúng ta đi dạo quanh sân viên một vòng.”
Tề Gia Mẫn có thể nhìn ra cậu Tề thực sự không cần cô an ủi, ông ấy đã trải qua rất nhiều thị phi và ông có thể vượt qua được. Nhưng anh tư của cô thì khác.
Có thể với tính cách của hắn vẫn thì chưa biết tình yêu là gì, nhưng dù sao đó cũng là vị hôn thê của mình. Anh tư Tề cũng không tiếp xúc với cô gái nào khác, hắn hết lòng vì Khang Kỳ, giờ lại xảy ra chuyện như vậy làm sao hắn có thể không cảm thấy khó chịu?
Thực ra, Tề Gia Mẫn vốn tưởng rằng ba mẹ cô sẽ dùng cách khéo léo hơn để cho anh tư biết, nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại gay gắt như vậy!
Cũng không phải không tốt, không có gì không tốt.
Chỉ là Tề Gia Mẫn sợ rằng anh tư của cô sẽ không thể chịu nổi.
Cô đưa anh tư Tề ra sân viên. Sân viên nhà họ Tề được xử lí tốt, đầy hoa lá cỏ cây.
Tề Gia Mẫn nói: “Anh tư, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì cứ khóc đi. Mọi người đều là người một nhà, sẽ không ai cười nhạo anh cả.”
Anh tư Tề òa khóc.
Điều kiện gia đình tốt, hắn là con trai út, tuy rằng có vẻ như ai cũng có thể bắt nạt hắn nhưng trên thực tế, ngoài Tề Gia Mẫn, hắn là người được sủng ái nhất trong gia đình. Bất cứ khi nào có việc gì, ba người anh trai đều chưa bao giờ không ra tay giúp đỡ!
Phải nói, chuyện quá ủy khuất chưa bao giờ trải qua!
Nhưng không ngờ trong cuộc hôn nhân quan trọng này lại phải chịu thiệt thòi lớn như vậy!
Hắn vừa khóc vừa nói: “Em gái, anh khổ quá mà!”
Tề Gia Mẫn vỗ nhẹ vào vai hắn nói: “Em biết anh rất đau khổ, nhưng anh nghĩ xem, bây giờ anh đã nhìn ra bộ mặt thật của cô ta là điều tốt! Nếu sau khi kết hôn mới biết được cô ta là loại người như vậy, liền tính ly hôn thì anh vẫn là biến thành kết hôn hai lần. Anh hiện tại phân rõ ranh giới với cô ta còn không có tổn thất gì quá lớn! Hơn nữa…”
Tề Gia Mẫn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Anh xem cô ta lớn lên cũng đâu phải xinh đẹp gì cho lắm! Anh hoàn toàn có thể tìm thấy nhiều cô gái xinh đẹp hơn cô ta! Anh nhìn xung quanh này, mặc dù mất đi một cây lệch tán nhưng lại nhìn ra cả một khu rừng!”
Anh tư Tề thấp giọng: “Em nói xem ra cũng có lí!”
Tề Gia Mẫn: “Cái gì mà xem ra cũng có lí, phải là rất có lí. Anh của em tốt như vậy, nhất định có thể tìm được một cô gái tốt hơn cô ta rất nhiều lần.”
Anh tư Tề cô đơn lắc đầu: “Không, anh thực sự không tốt như vậy. Khang Kỳ là sinh viên đại học, cô ta nói bạn học của cô ta đều tìm tới những sinh viên học giỏi lại có gia thế. Chỉ có cô ta là niệm tình hai nhà chúng ta nên mới hạ mình đồng ý. Anh sau này cũng không thể tìm thấy ai có học vấn như vậy…”
“Xì!” Tề Gia Mẫn không biết hóa ra Khang Kỳ đã bí mật nói điều này với anh tư của mình. Này mẹ nó, thật quá không biết xấu hổ. Cuộc hôn nhân này hoàn toàn là do mẹ con bọn họ lên kế hoạch có được không? Bây giờ lại giống như là anh tư Tề đòi trèo cao.
Tề Gia Mẫn hừ hừ, nổi giận đùng đùng: “Anh nghe cô ta cái rắm ấy! Cái loại dáng người to lớn như một con gấu như cô ta, kêu tìm một người đàn ông hoàn mỹ, gia thế lại tốt cao phú soái. Ha, cho rằng cao phú soái người ta bị mù sao mà coi trọng cái thứ như cô ta? Em nói, anh đừng có nghe cô ta nói bừa. Anh cảm thấy cô ta nói đúng hay vẫn là em nói đúng?”
“Đương nhiên là em!”
Tề Gia Mẫn gật đầu: “Chính thế. Cái đại học hạng ba của cô ta có cái gì đặc biệt hơn người. Còn dám lấy ra đả kích người khác, thật nực cười! Anh trai em là người đàng hoàng, lại thật thà đáng tin cậy, mặc dù học không giỏi nhưng vẫn rất có năng lực. Hơn nữa, nhân sinh cũng không phải chỉ có một con đường học tập là duy nhất. Anh nghĩ xem nhà chúng ta rất giàu có nha! Ở bến Thượng Hải này tuy rằng không phải số một nhưng cũng là rất có nhiều tiền đi? Bằng không thì Khang Kỳ cũng không mặt dày dán lấy. Nếu không phải cô ta tính kế anh thì anh sẽ phải đính hôn sao? Thật mẹ nó nói đùa! Anh gia thế hảo, nhân phẩm tốt, anh mới chính là cao phú soái đích thực, như thế nào lại không thể tìm được một cô gái tốt? Anh tư, anh nên biết em học giỏi nhất, lớp em có rất nhiều học sinh giỏi. Nếu anh chê bạn học hiện tại của em tuổi nhỏ, không ổn định, thì chờ em nửa năm, em vào đại học rồi sẽ giới thiệu bạn học mới cho anh! Em nhất định sẽ thi đậu vào Chấn Đán! Tốt hơn nhiều đại học hạng ba của cô ta!”
Anh tư Tề: “…………..”
Hình như, cũng có lí!
Hắn thận trọng nói: “Nhưng em không phải không cho anh hai tiếp cận bạn học của mình sao?”
Tề Gia Mẫn: “Anh hai là anh hai, còn anh là anh. Anh hai đào hoa như vậy, cứ như mèo trộm cá ấy, sẽ làm hư bạn học của em. Nếu thật sự xảy ra tranh chấp ghen tuông gì đó khó xử hại con gái nhà người ta thì làm sao bây giờ? Nhưng anh tư thì khác. Em hoàn toàn tin tưởng vào nhân phẩm của anh!”
Anh tư Tề: “Em gái, em thật tốt!”
Hắn thật sự quan trọng hơn anh hai!
Còn chưa nói, Tề Gia Mẫn có chút năng lực, cơ hồ trong vài phút liền thu phục được anh tư Tề, thật sự đem hắn khuyên nhủ thật tốt.
Trên thực tế, Tề Gia Mẫn không chỉ thuyết phục được anh tư Tề mà còn cả cậu Tề nữa.
Cậu Tề thật sự muốn ra ngoài hít thở không khí. Ông không biết trong lòng mình là cái cảm xúc gì, chán nản, áp lực hoặc một thứ gì khác. Nhưng lại tình cờ nghe được những gì Tề Gia Mẫn nói. Nếu để một học giả phân biệt thì chỉ nghĩ rằng những gì cô nói là không hợp lí cho lắm và khá thô tục.
Nhưng chính là cậu Tề lại nghĩ rằng cháu gái nhỏ của mình nói rất đúng!
Thật ra những lời Tề Gia Mẫn khuyên nhủ Tề Gia Tài chỗ nào áp dụng được với ông? Nếu Tề Linh Hiền không phải phó viện trưởng, nếu ông ấy không phải con trai duy nhất của nhà họ Tề, liệu Vương Phái Chi sẽ đối tốt với ông ấy hay không? Lúc trước hẳn là ông bị che mắt, bây giờ có thể nhìn rõ, sớm đã có thể nhìn rõ là chuyện tốt!
Nghĩ đến đây thôi cũng thấy nhẹ nhõm.
Ở bên này Tề - cố vấn tinh thần - Gia Mẫn đã thu phục được cậu và anh tư của mình thì ở bên kia Tề Gia Cung đang nhìn chằm chằm vào mẹ con Vương Phái Chi và Khang Kỳ, còn có cả tên Lam công tử mặt mũi bầm dập khó coi.
Tất cả mọi người đều cho rằng không nên buông tha cho loại này, nhưng chính là cứ thế Tề Gia Cung lại mở miệng: “Ngươi đi đi, nhà họ Tề chúng ta không truy cứu ngươi.”
Lời này vừa nói ra, anh hai Tề có điểm ngốc ra.
Anh ba Tề nói: “Hắn cho chú tư cắm sừng…”
Anh cả Tề: “Ai không biết thì không có tội. Hắn cùng Khang Kỳ vụng trộm yêu đương, cũng là không biết Khang Kỳ đã có vị hôn phu.”
Lam công tử gật đầu như giã tỏi: “Tôi thực sự không biết! Cô ấy chưa từng nói đã đính hôn, làm sao tôi biết được những chuyện như vậy!”
Anh hai Tề hơi cụp mắt xuống nhìn về phía cửa, không nói gì. Anh ba Tề tuy là một siêu cấp thẳng nam nhưng chỉ số IQ vẫn là đủ, dù sao hắn cũng là người con trai duy nhất của nhà họ Tề đã vào đại học. Lúc này, hắn cũng không nói lời nào.
Anh cả Tề nói: “Tề Gia Cung ta cũng không phải người hoàn toàn không nói đạo lí. Ngươi không rõ sự tình lại bị đánh, chúng ta chi gian coi như hòa. Tuy nhiên, nếu tương lai ngươi còn xuất hiện trước mặt gia đình ta một lần nữa, ta sẽ lấy mệnh của ngươi!”
Hắn cười lãnh đạm nói: “Ta nghĩ ngươi cũng không phải thằng ngu, nên nhìn ra được ta là cái loại người gì. Nếu làm cho ta không vui, súng của ta thế nhưng không nhận ra người đâu! Cút!”
Lam công tử chưa bao giờ nghĩ tới này mẹ nó còn có liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(1). Tuy rằng không biết sự tình là như thế nào nhưng hắn biết chính mình không có việc gì liền không nói hai lời ôm quần chạy ra ngoài. Hắn loạng choạng lảo đảo, té một cái lại ngã một cái, tóm lại là nhào lộn xông ra ngoài.
(1)liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: một câu trong bài thơ ‘Du Sơn Tây thôn’ của Lục Du.
"Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn."
Tạm dịch:
“Núi trùm khe bọc ngờ không lối
Ánh liễu hoa tươi lại một thôn.”
Giữa cảnh núi non trùng điệp, khe nước chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt lại phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu và còn có một thôn trang thanh bình, yên ả.
Ngụ ý trong câu là khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước.
Hắn không dừng lại một chút vọt ra sân rồi nhanh chóng lao ra khỏi đại môn như thể có một con chó hung ác đang đuổi theo ở phía sau, đầy sợ hãi!
Tề Gia Mẫn nhìn tên tiểu bạch kiểm chạy đi, sau đó nhìn lại về phía chú mình nói lời thấm thía: “Mọi người nhìn xem vì cái loại nữ nhân có ánh mắt này mà không vui, đáng giá sao? Bọn họ cũng chỉ có thể nhìn trúng loại đàn ông này! Hà tất vì cái loại không có mắt nhìn người này mà thương tâm?”
“Em gái, em thật định giới thiệu bạn gái cho anh sao?”
Anh tư Tề gãi đầu nói: “Bằng không em cũng giới thiệu một người cho cậu đi! Cậu già rồi, cần hơn!”
Cậu Tề: “…”
Thật là cháu ngoại ta, ta thật cảm ơn tổ tông tám đời nhà ngươi!
Tề Gia Mẫn: “Em thật không dám lo cho cậu đâu. Cậu tốt như vậy, chỉ cần nguyện ý thì có biết bao nhiêu cô gái nhỏ khóc lóc đòi gả ấy chứ!”
Khi Tề Gia Mẫn đang nói về điều này thì thấy anh hai và anh ba Tề đang túm lấy Vương Phái Chi và Khang Kỳ như túm gà, lôi ra phía cửa.
Mặc dù Vương Phái Chi bị thương ở chân nhưng bà ta vẫn nức nở cầu xin: “Linh Hiền, Linh Hiền, chúng ta là vợ chồng, anh định làm chuyện này với em sao? Linh Hiền…”
So với Vương Phái Chi van xin lòng thương hại thì Khang Kỳ vẫn hằn học nhìn chằm chằm vào Tề Gia Mẫn! Nếu không phải vì cô ta (Gia Mẫn) thì mọi chuyện sẽ không bao giờ đến nước này! Tất cả đều là lỗi của cô ta (Gia Mẫn)!
Anh hai Tề thấy Khang Kỳ nhìn chằm chằm vào em gái thì đánh một quyền vào mặt cô ta: “Mày nhìn cái gì?! Mày còn dám trừng em gái tao?! Nhà họ Tề cũng không phải không đánh phụ nữ!”
“Em gái mày là tiện nhân! Hôm nay chính là nó tính kế tao!” Khang Kỳ bất chấp tất cả mà nổi điên lên!
“Con bé tính kế cái gì, nó là một đứa nhỏ…”
Anh hai Tề chưa kịp nói xong đã nghe thấy anh cả ở phía sau nói khẽ: “Chờ một chút!”
Anh cả Tề ngăn bọn họ ném người ra ngoài, bình tĩnh nói: “Nếu bọn họ lắm lời như vậy thì làm bọn họ đừng bao giờ nói chuyện nữa, rồi hẵn ném ra ngoài.”
Hiện trường rơi vào im lặng.
Anh cả Tề: “Khiến em gái ta nhất thời không thoải mái, ta sẽ khiến cho ngươi không thoải mái cả đời!”
"Anh dám, tôi sẽ gọi cảnh sát, nếu anh dám làm điều này, tôi..." Khang Kỳ hét lên.
Anh cả Tề mỉm cười nói: “Giết chết các người ta còn không sợ, lại sợ không dám làm các ngươi bị câm sao? Ngươi gọi cảnh sát cũng tốt! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.”
Vương Phái Chi nghĩ đến vết thương ở chân của mình, trong lòng biết rằng nam nhân này thực sự có khả năng làm được điều đó. Nhìn hắn chỉ thấy âm trầm khủng bố.
Bà ta nắm lấy Khang Kỳ đối mặt với Tề Linh Hiền, kéo quỳ xuống: “Linh Hiền, xin anh, làm ơn, em sẽ không bao giờ nói gì. Em không nói gì là được đúng không? Em sẽ đi! Anh muốn cho em đi, em liền đi! Em sẽ đi!”
Vương Phải Chi so với Khang Kỳ còn mưu mô hơn nhiều. Bà ta đương nhiên biết sự tình bây giờ là như thế nào, nếu không rời đi e rằng sẽ mất mạng! Thế nên hiện tại chạy là thượng sách. Còn sau này, lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu(2).
(2)lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài tiêu: ở trong rừng xanh còn sợ gì không có củi đốt.
Rốt cuộc, nhà Tề Linh Nghi cũng không thể ở bên này mãi, chỉ cần bọn họ đi, bà ta sẽ có thời cơ đi tìm Tề Linh Hiền. Họ đã ở bên nhau bốn năm năm, bà ta biết Tề Linh Hiền là người mềm lòng, sau này khi ông ta ở một mình, bà ta sẽ có rất nhiều thời cơ cầu xin lòng thương xót.
“Chúng ta đi, chúng ta đi, Linh Hiền, niệm tình vợ chồng hãy để em đi đi! Chân em đau, rất đau!”
Vương Phái Chi: “Linh Hiền, anh biết mà, chân của em không nhanh xử lí sợ là sau này sẽ què mất, xin anh!”
Tề Linh Hiền là một bác sĩ, bất kể phương diện nào nói, ông ấy không muốn thấy nhất chính là thương tổn thân thể, cho dù người này nhân phẩm không tốt thì cũng thế. Ông nhắm mắt lại, trầm mặc một chút rồi nói: “Gia Cung, để họ đi đi!”
Anh cả Tề nhếch miệng, ngừng một lúc mới lại nói: “Vâng.”
Mặt mũi của cậu mình, luôn là phải nể.
Chờ đến khi mẹ con Vương Phái Chi và Khang Kỳ bị đuổi ra ngoài, anh ba Tề mới ném tất cả đồ đạc của họ ra ngoài: “Đồ vật của mấy người, chúng ta không cần, nhưng đồ của nhà họ Tề chúng ta, mấy người cũng đừng nghĩ mang đi được một phân nào!”
Tuy đã là nửa buổi chiều nhưng xung quanh cũng không phải không có ai. Nghe thấy động tĩnh mọi người liền nhanh chóng đến hóng chuyện.
Khang Kỳ nào chịu nổi ủy khuất lớn như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt chết người của Tề Gia Cung cô ta lại cảm thấy kinh hãi, không dám nói gì. Tuy nhiên cô ta cũng không muốn cứ thế này mà rời đi.
Cô ta nhìn Vương Phái Chi thì thầm: “Mẹ ơi, làm sao bây giờ a?!”
Vương Phái Chi: “Chúng ta đi trước đã!”
Khang Kỳ nhìn mẹ mình với vẻ khó tin.
Vương Phái Chi: “Chân của mẹ cần phải được xử lý. Hơn nữa, hiện tại bọn họ người đông, chúng ta không thể lợi dụng được. Sau này chúng ta sẽ nghĩ kế. Nếu mẹ đã có thể bắt được Tề Linh Hiền một lần, thì cũng có thể bắt được hắn lần thứ hai.”
Nói thế, Khang Kỳ cuối cũng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng chính là vừa mới nghĩ thế thì cô ta đã lo: “Nhưng chúng ta không có tiền…”
Vương Phái Chi mặt trắng bệch liếc nhìn con gái: “Mày cho là mẹ không có tính toán gì trước sao?”
Bà ta nói: “Mau đem thu thập đồ vật của chúng ta đi.”
Rồi thì thầm vào tai con gái: “Nhớ lấy theo rương đựng đồ trang điểm của mẹ.”
Nghe vậy Khang Kỳ liền hiểu ra, mắt sáng lên. Cô ta biết rằng tiền riêng của mẹ mình giấu trong đó.
Hai người không kiên nhẫn để người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lê chân đến bệnh viện.
Sau khi mẹ con Vương Phái Chi rời đi, nhà họ Tề liền an tĩnh trở lại. Một lúc lâu sau, Tề Linh Hiền lau mặt một phen nói: “Thật là để cho mọi người chê cười!”
Tề Linh Nghi nhướng mày: “Chê cười cái gì? Chê cười ai? Là cậu hay vẫn là thằng tư? Đều là người bị hại cả, không cần tranh nhau xem ai thảm hơn đâu. Chị thấy còn không bằng đi ra ngoài ăn một bữa no nê, đem chuyện này quên đi.”
Tề Linh Hiền dở khóc dở cười: “Chị vẫn là nhớ tật xấu từ hồi nhỏ của em.”
Khi còn bé, ông không biết nghe ai nói, không vui thì ăn uống thật nhiều, rồi đi một cái xả hết những cái không vui đó đi! Cho nên đại để là đã dưỡng thành thói quen tới bây giờ, ngay cả khi sau khi học y đã biết được ăn uống quá độ là không tốt nhưng nhiều lúc tâm tình khó chịu vẫn là sẽ làm như thế.
Tuy rằng biết nó không có nửa phân hữu dụng nhưng là trong lòng ám chỉ nó mỗi lần đều hiệu quả.
Ông cười nói: “Vậy đi thôi.”
Ba Tề bước tới ôm lấy Tề Linh Hiền và nói: “Đi, Linh Hiền, theo lên xe anh, anh sẽ khai sáng cho cậu! Anh sẽ dạy cho cậu mấy chiêu, đảm bảo sẽ sớm có thể kết hôn lần hai. Thật đấy, năm đó chị cậu chính là như vậy bị anh công hãm.”
Tề Linh Hiền bật cười: “Không phải là chị em công hãm anh sao?”
Ba Tề lập tức nói: “Sao có thể?! Là anh chủ động đó!”
Ba người cùng nhau lên xe, anh hai Tề nói: “Chú tư cũng cùng lên xe đấy đi, còn có thể học thêm vài chiêu từ ba chúng ta.”
Anh tư Tề từ chối: “Không đâu! Em liền phải đi cùng các anh!”
Anh hai Tề còn muốn nói gì nữa thì nghe anh cả Tề lên tiếng: “Để chú ấy đi theo chúng ta đi.”
Năm anh em nhà họ Tề đều bị ép chung một xe. Vừa lên xe anh hai Tề đã nóng lòng hỏi: “Anh cả, thật sự cứ tính như vậy sao? Em thấy mẹ con bọn họ cũng không có bộ dáng thiện bãi cam hưu đâu. Nếu bọn họ đem chuyện này đổ lên đầu em gái, vậy không phải em ấy chịu oan ức sao?"
Đều không biết Vương Phái Chi và Khang Kỳ ăn phải cái c*t chó gì, đầu óc lại thối như vậy?! Tại sao bọn họ lại cho rằng em gái sẽ làm ra chuyện lớn như vậy? Cũng không nghĩ tới con bé chính là tiểu công chúa nhà họ, ai lại để công chúa làm ra loại sự tình này?!
Anh hai Tề: “Bọn họ có
thể xuống tay một lần, nhất định không thể không xuống tay lần hai!”
“Cái gì?!” Anh ba và anh tư Tề vẫn luôn không biết sự tình liền bị chấn kinh một hồi.
Anh hai Tề liếc nhìn hai tên ngốc này rồi giải thích đại khái, hắn vốn dĩ cũng không muốn gạt anh tư Tề. Xong rồi hắn lại nói: “Sự tình hôm nay là do anh trù tính. Chú tư cũng đừng trách anh tàn nhẫn. Nếu không cho chú tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của Khang Kỳ thì chú như thế nào có thể khắc sâu ấn tượng? Hơn nữa anh biết chú là cái thằng đàn ông có thể chịu đựng được.”
Anh tư Tề im lặng hồi lâu, hung ác nói: “Bọn họ thế mà dám tính kế em gái, vừa rồi em thật nên giết chết bọn họ!”
Anh cả Tề nói một cách nghiêm túc: “Em cảm thấy cậu sẽ để chúng ta giết người sao? Vốn dĩ anh cũng không nghĩ sẽ trực tiếp giết bọn họ. Giết người chưa bao giờ là con đường giải quyết vấn đề. Tuy rằng nhất lao vĩnh dật(3), nhưng là tóm lại không phải chuyện gì tốt, hà tất vì loại không biết xấu hổ này mà phải gánh mạng người trên lưng?”
(3)nhất lao vĩnh dật: lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.
“Nhưng sau đó, bọn họ một khi trở lại tìm cậu, cậu sẽ mủi lòng…”
Anh cả Tề giễu cợt: “Anh đương nhiên có hậu chiêu chờ bọn họ. Nếu không em cho rằng anh thả tên Lam công tử kia đi làm gì?”
Hắn nói: “Anh đương nhiên biết tính cách của cậu là như thế nào. Bọn họ nghĩ anh sẽ cho họ cơ hội quay lại hay là tìm em gái gây phiền toái? Đây không phải phong cách hành sự của Tề Gia Cung!”
Tề Gia Mẫn lập tức: “Cái kia, ngày hôm qua…”
Cô muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Anh cả Tề liếc nhìn em gái, dường như biết cô muốn nói điều gì, hắn cười: “Em đừng lo, nhớ rõ những lời này của anh, mặc kệ làm bất luận cái sự gì anh đều nhất định có dự tính. Nếu chỉ có thể đi một bước liền tính một bước, như vậy liền khỏi cần đi!”
Nói vậy, Tề Gia Mẫn liền yên lòng, cô gật đầu cười ngọt ngào: “Anh trai của em quả nhiên siêu lợi hại, em có thể đi ngang! Bắt đầu từ hôm nay em sẽ đổi tên thành Tề Con Cua!”
“Phốc!” Các anh lớn đều bật cười. Anh cả Tề nhìn ba người em trai của mình qua kính chiếu hậu nói: “Nghe thấy chưa, mấy đứa phải nỗ lực tiến bộ. Chỉ cần có năng lực đảm bảo nhà họ Tề chúng ta sẽ đi ngang.”
“Được!”
(Lời editor: Con cua đi ngang liên quan gì ở đây?
Trong những năm dài sau khi hình thành trái đất, cực nam và cực bắc đã bị đảo ngược nhiều lần. Sự đảo ngược hai cực từ trường của trái đất khiến rất nhiều sinh vật không biết phải làm gì, thậm chí dẫn đến sự tuyệt chủng. Cua là loài động vật di cư cổ đại. Trong tai của chúng có nam châm nhỏ định hướng nên rất nhạy cảm tới địa từ. Do sự đảo ngược của từ trường trái đất, các nam châm nhỏ này bị mất đi định hướng ban đầu. Để tồn tại, con cua đã áp dụng phương pháp “phản ứng với mọi thay đổi bằng cái không thay đổi” và chỉ đơn giản là không tiến lên hay lùi lại mà đi ngang. Mỗi người sống trên đời đều sẽ gặp những thay đổi không mong muốn và cách thích ứng với những thay đổi này là điều chỉnh bản thân. Đối với những rắc rối của cuộc sống, đừng tiến lên, đừng lùi bước mà hãy đi ngang, biết đâu sẽ thấy một thế giới hoàn toàn khác.
Ngoài ra Đi ngang cũng có ý là nghênh ngang, ngạo mạn, không cần coi ai ra gì.)
Tề Gia Mẫn vươn tay: “Vậy thì đóng dấu! Tất cả chúng ta đều nỗ lực!”
Mấy anh em cùng duỗi ngón cái ra, chồng tay lên nhau đóng một cái dấu.
Nói đến đóng dấu, Tề Gia Mẫn không hiểu sao liền nghĩ đến Cao Như Phong. Hắn ngày đó nổi điên đóng dấu trên vai của cô, không biết là muốn làm cái gì!
Xe đến tiệm cơm Tứ Phương, đây là tiệm cơm yêu thích của họ. Vốn là định ăn cơm trưa, bây giờ đã là bốn giờ chiều, lại thành ra trở thành bữa tối.
Mấy người Tề Linh Nghi chưa tới, có lẽ dự định trở lại nhà họ Tề đón ông ngoại.
Tề Gia Mẫn: “Không biết ông ngoại có thương tâm không?!”
Anh cả Tề: “Sẽ không, tối qua anh đã nói qua với ông rồi!”
Tề Gia Mẫn: “!!!”
Tuyệt vời anh trai của ta!
Phải biết, mẹ nó, cũng không biết phải nói chuyện này với ông ngoại như thế nào!
Quả nhiên, vẫn là anh cả lợi hại!
Cả nhà đi lên lầu hai. Bọn họ vẫn thường dùng phòng bao phía nam. Thời gian này so với giờ ăn cơm tối thì vẫn còn sớm một chút, bất quá tiệm cơm Tứ Phương vẫn là có mấy phòng đã có người.
Tề Gia Mẫn cảm thán: “Tiệm cơm này kinh doanh thật tốt!”
Tiệm cơm Tứ Phương ở Thượng Hải này cũng là nổi danh, luôn là không tồi.
Anh cả Tề nói: “Đây là sản nghiệp của tam đương gia công ty Già Hưng.”
Tề Gia Mẫn: “Hả?”
Cô giật giật khóe miệng nói: “Là hắn a!”
Anh cả Tề nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn trong giọng nói của em gái mình, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhướng mày. Tề Gia Mẫn không chống lại được tầm mắt của anh cả Tề, lập tức vung tay thanh minh: “Em cùng người này không có quan hệ gì, em chỉ là nghe qua thôi.”
Anh cả Tề: “Ồ?”
Tề Gia Mẫn: “Thật đấy!”
Tầm mắt của anh cả Tề vẫn không dời đi. Tề Gia Mẫn đứng dậy, nói: “Em đi vệ sinh!”
Cô thật sự không chống nổi hỏa nhãn kim tinh của anh cả! Tề Gia Mẫn đến nhà vệ sinh. Nơi này được dọn dẹp sạch sẽ, khác hoàn toàn với Bách Nhạc Môn.
Quả nhiên, không cùng đẳng cấp!
Tề Gia Mẫn đang đứng trước gương sửa sang lại tóc, đột nhiên liền nhìn đến một người dựa vào cạnh cửa. Cô quay đầu lại. Có đôi khi đúng là… nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến!
Thế mà lại là Cao Như Phong!
Tề Gia Mẫn cảm thấy đây chính là oan gia ngõ hẹp.
Cô lập tức giả vờ không quen biết, nhanh chóng rút lui. Chỉ là cửa lớn như vậy mà hắn vẫn trực tiếp nhấc chân ngăn cô lại. Tề Gia Mẫn nhìn xuống, thấy đôi chân của hắn không chỉ dài mà còn phá lệ săn chắc, chỉ cần liếc qua cũng biết là người này có thân hình vạm vỡ.
Cô ngẩng đầu lên, nở nụ cười tiêu chuẩn hở tám chiếc răng: “Làm phiền.”
Cao Như Phong nhướng mày, ngạo nghễ cười: “Không!”
Tề Gia Mẫn: “???”
Cô nhìn người đàn ông trước mặt hít sâu một hơi, cảm thấy hắn thật phiền phức, đích xác chính là cao thủ chọc giận người khác!
Cô nắm chặt tay nói: “Nếu anh không cho tôi đi, tôi không cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Cao Như Phong cười nhạo một tiếng: “Đánh người sao?”
Tề Gia Mẫn vừa định gật đầu, liền nghe thấy người đàn ông không biết xấu hổ tiếp tục nói: “Tôi nhưng thật ra tương đối thích một phương thức đánh nhau khác!”
Mặt mày hắn đầu là kêu ngạo và ý cười ác ý. Tề Gia Mẫn hậu tri hậu giác phản ứng lại, này mẹ nó… là đang đùa giỡn cô sao?
Tề Gia Mẫn ngẩng đầu, gắt gao nhìn hắn, hỏi: “Anh không bị sao đấy chứ?”
Cao Như Phong vươn tay nhéo cằm Tề Gia Mẫn nói: “Gọi một tiếng ca, gọi bằng giọng điệu và mềm mại và ngon lành ấy.”
Tề Gia Mẫn: “???”
Đây là cái biến thái gì vậy? Mềm mại và ngon lành?
Sau khi hắn đến gần, cô mới ngờ ngợ nhận ra, người này hình như đã hơi say.
Cô nghiêm túc hỏi: “Anh nghĩ thả thính tôi?”
Cao Như Phong nhướng mày, cười như không cười, nói: “Gọi ‘ca!”
Hắn nhắc lại.
Tề Gia Mẫn nắm thành quyền, đấm một cái vào bụng hắn. Cao Như Phong cảm thấy chính mình như bị một tảng đá lớn đập đầu, con mẹ nó đau. Có điều mặt hắn chỉ vặn vẹo một chút rồi sau đó lại bật cười.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tề Gia Mẫn, chậm rãi nói: “Tuyệt!”
Tề Gia Mẫn: “???” Người này bị bệnh sao?
Hắn nhanh chóng duỗi tay. Lúc này, cả người Tề Gia Mẫn đều bị hắn ôm vào trong ngực. Thân hình hắn cao lớn, thoạt nhìn không mập chút nào, chính là vừa thấy liền biết thường xuyên rèn luyện, chỉ cần dựa gần vào là có thể cảm giác được cơ bắp cứng rắn. Hơi thở của hắn phun lên mặt cô, khí tức thô cuồng nam tính, tràn đầy tính xâm lược.
Tề Gia Mẫn đỏ mặt. Cô cảm thấy cái ý niệm không thể đắc tội nam chính là sai lầm! Mười phần sai! Loại nam chính yêu nghiệt này nên phải dùng một quyền đánh chết! Khiến hắn không thể lại đùa giỡn con gái nhà lành làm xằng làm bậy nữa!
Ngọn lửa nhỏ trong mắt Tề Gia Mẫn hừng hực cháy. Cao Như Phong thanh âm trầm thấp, lộ ra một tia thân mật ý vị khó lòng giải thích: “Em tức giận sao?”
Tề Gia Mẫn ngước mắt nhìn: “Cao Như Phong, anh cho rằng tôi không đánh chết được anh?”
Cao Như Phong cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt: “Đánh chết tôi thì phải xem bản lĩnh của em rồi.”
Hắn ghé vào tai cô thấp giọng: “Loại sự tình như đánh nhau này, không phải chị cậy mạnh… Ngọa tào!”
Hắn chưa kịp nói hết thì đã thấy mình bay ra ngoài. “Ầm” một tiếng, hắn trực tiếp đụng phải một cái nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh rơi xuống, Cao Như Phong phải đỡ lấy vách tường mới đứng ổn định được.
Tề Gia Mẫn lạnh lùng nhìn hắn: “Tránh xa tôi ra!”
Cô múa may một chút cái nắm đấm nhỏ: “Tôi cũng không phải là người ăn chay!”
Cao Như Phong cảm giác được huyết tinh trong cổ họng, nói: “Không ăn chay? Xuy, vậy tôi đây mang em cùng nhau đi ăn chút thịt? Em muốn… ăn như thế nào, hửm?”
Âm cuối của hắn nâng cao như treo trên một cái móc.
Tề Gia Mẫn đỏ rực như ớt chỉ thiên thiên. Tên vô sỉ này thật đúng là quấy rối cô suốt ngày.
Tề Gia Mẫn tức giận: “Đồ biến thái! Cút xa một chút!”
Nói xong cô lại vung nắm đấm, lộ ra vẻ hung dữ!
Tuy rằng buông lời tàn nhẫn, cũng đã ra tay nhưng Tề Gia Mẫn biết mình không lợi gì. Cô không ham chiến, xoay người bỏ chạy!
Sau khi Tề Gia Mẫn chạy đi, Cao Như Phong nôn ra một ngụm máu mới thấy dịu đi một chút. Hắn xoa xoa bụng, nở nụ cười xán lạn: “Thật mẹ nó cay!”
Tề Gia Mẫn lướt qua vai một người đàn ông vạm vỡ xăm trổ. Cô liếc nhìn hình xăm kéo dài đến cánh tay của hắn rồi nhanh chóng bước vào phòng bao. Về sau sẽ không tới đây ăn cơm nữa!
“Lão đại, ngọa tào, lão đại bị làm sao vậy? Có người đánh lén anh?”
Người đàn ông vạm vỡ đặc biệt đi tìm Cao Như Phong. Hắn nhìn thấy Cao Như Phong như vậy liền cả giận nói: “Là bang Thanh Long? Hay là người của Đinh Diệp?"
Vừa rồi tiểu hồ ly đứng ở chỗ này rửa tay. Hắn cúi đầu vặn vòi nước rửa rửa tay mình, nói: “Đinh Diệp tới rồi sao?"
“Tới rồi.”
Cao Như Phong “à” một tiếng, vẩy vẩy nước trên tay, xoay người rời đi. Trở về phòng riêng, bên trong nghi ngút khói, mỗi một người đàn ông to lớn ở đây đều cầm một cái tẩu thuốc. Ngay khi Cao Như Phong đầy cửa vào, mọi người đều nhìn sang.
Trong đó có một lão nhân cường tráng liếc nhìn Cao Như Phong, khóe mắt và khóe miệng đều nhếch lên. Hắn nhìn chằm chằm Cao Như Phong, trào phúng cười: “Cháu trai lớn tìm ta tới, chính mình lại không có mặt, cái này thật không thích hợp đi? Hay là Già Hưng bây giờ đều đã không còn có quy củ gì nữa rồi?”
Hắn cúi đầu hút một tẩu, mặt mày hơi mê mang, tận hưởng cảm giác của thuốc lá sợi.
Cao Như Phong cong miệng đi đến bên bàn. Đinh Diệp lại phết Cao Như Phong liếc mắt một cái, nói: “Gần đây đại ca thật đúng là coi trọng ngươi, đem nhiều chuyện làm ăn như vậy đều giao cho ngươi. Chẳng qua, ta thấy, hắn có chút già rồi liền hồ đồ, lần này thật ra đã nhìn lầm. Đều nói chủy thượng vô mao, bạn sự bất lao(4), ngươi làm việc như vậy sẽ khiến nhiều người trong công ty tức giận a…”
(4)chủy thượng vô mao, bạn sự bất lao: trẻ người non dạ, không làm tốt được công việc.
Cao Như Phong bất ngờ quay đầu, đấm một cái lên mặt Đinh Diệp, thuận tay cầm lấy tẩu thuốc đâm thẳng vào miệng hắn.
Sự thay đổi đột ngột khiến tất cả mọi người đều choáng váng, nhưng chẳng mấy chốc đã có người muốn đánh lại Cao Như Phong. Cao Như Phong rất nhanh né được, rồi đột nhiên túm lấy Đinh Diệp, phất tay một cái liền nện hắn vào tường.
Hiện trường đã bắt đầu ta tay, một tên tiểu tử cầm chai rượu ném vào người Cao Như Phong, hắn liền dùng một chân đá văng tên nhóc này đi.
Ngươi tới ta đi, những trận đánh nhau liên miên. Nhưng Cao Như Phong thật sự tàn nhẫn và điên rồ, trong vài giây không ai dám bước tới.
Cao Như Phong túm cổ áo của Đinh Diệp hướng tới trên tường đập hai lần khiến hắn trong mắt xẹt đầy sao. Hắn lấy ra khẩu súng lục, quay đầu chĩa vào Cao Như Phong: “Con mẹ nó thằng súc sinh này, ta giết ngươi!”
Cao Như Phong bất ngỡ duỗi tay, động tác nhanh kinh người, không ai có thể biết hắn làm sao mà gỡ cánh tay của Đinh Diệp, chỉ chớp mắt liền thấy khẩu súng đã nằm trong tay Cao Như Phong!
Cao Như Phong thế nhưng lại không dùng, hắn dỡ bỏ băng đạn ngay khi lấy được rồi đập nó vào đầu Đinh Diệp. “Đồ khốn kiếp…”
“Ta lại nghĩ ngươi nên nhớ nội quy của công ty, bất cứ ai lén cùng người nước ngoài buôn bán thuốc phiện đều phải chết!”
“Ta muốn gặp đại ca!”
Con dao găm của Cao Như Phong ngay lập tức được cắm vào ngực Đinh Diệp.
“Gặp cái con mẹ mày!”
Cao Như Phong thật sự không có một chút lưu tình nào, hắn rút dao ra rồi lại đâm tiếp vào một nhát. Cơ thể của Đinh Diệp cứ thể trượt xuống, mắt hắn mở to, không thể tin được.
Những người dưới trướng Đinh Diệp như thế nào cũng không nghĩ tới con chó điên Cao Như Phong này thật sự dám giết người. Phải biết rằng, Đinh Diệp chính là nguyên lão từ thế hệ trước của công ty Già Hưng! Chỉ là hiện tại nói nhiều cũng vô dụng, người ta đã triệt chết rồi.
Sự thật chứng minh, hắn thật sự dám làm!
Cao Như Phong không quan tâm đến vết máu trên người, chỉ lau tay, nói: “Tất cả những người liên quan đến chuyện này, tự mình đến công ty nhận hình phạt, bất kể lớn hay nhỏ, lãnh rồi thì quên chuyện này đi! Sau này hãy an phận thủ thường! Còn nếu muốn chạy hay tưởng làm sự tình gì đó, tốt hơn hết nên về nhà xem lịch tự chọn cho mình một ngày hoàng đạo thích hợp để chết đi! Đương nhiên, nếu muốn báo thù cho Đinh Diệp, có thể tìm đến ta!”
Hắn chế nhạo nói: “Ngươi trung thành, ta cũng không ngại làm người tốt, để Đinh Diệp có thêm hàng xóm tốt trung thành!”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả đều… túng!
Cao Như Phong như có như không trào phúng cười xòa một tiếng. Hắn châm thuốc, nhìn chằm chằm cánh cửa đối diện, cửa phòng bao đóng chặt. Một hồi hắn mới nhấp một ngụm, nói: “Đi!”
******
Phía đối diện ầm ĩ tựa hồ an tĩnh lại. Tề Gia Mẫn và anh ba, anh tư Tề cuối cùng cũng trở về vị trí của mình.
Tề Gia Mẫn vụng trộm nói: “Giống như đã kết thúc!”
Mẹ Tề nói: “Con nha, chính là quá hiếu kỳ. Về sau chuyện như vậy tránh xa một chút, miễn cho bị liên lụy."
Tề Gia Mẫn ngoan ngoãn: “Con biết rồi. Chẳng phải mọi người đều ở đây sao?”
Anh tư Tề lúc này đều không để tâm chính mình hôm nay bị đội nón xanh, biểu cảm hoàn toàn đối lập, hắn kích động nhỏ giọng nói: “Xem ra là chuyện của công ty Già Hưng!”
Nói đến đây nhịn không được liếc Tề Gia Mẫn một cái.
Liền như vậy một cái liếc mắt lại bị anh cả Tề bắt gặp. Ánh mắt anh cả Tề lóe lên, đặt đũa xuống, cười hỏi: “Chú tư, tại sao lại nhìn Gia Mẫn thế? Gia Mẫn cùng công ty Già Hưng có liên quan gì sao?”
Tề Gia Mẫn lập tức nói: “Em không có! Em làm sao có liên quan gì đến bọn họ được!”
“Anh không có hỏi em cái con bé lanh lợi này ạ, anh hỏi anh tư của em mà. Chú tư, nói!”
Anh tư Tề nói ngay: “Đương nhiên không có quan hệ gì a!”
Anh cả Tề ha hả cười.
Anh tư Tề liền lúng túng: “Chính là, mấy ngày hôm trước Gia Mẫn nằm viện, bọn em ở phòng bệnh gây ồn ào, sảo đến người của công ty Già Hưng, nhưng mà cũng không có gì nghiêm trọng!”
Anh tư Tề cụp mắt xuống.
Tề Linh Hiền nói: “Bệnh viện là nơi tĩnh dưỡng, thực sự không thích hợp gây ồn ào.”
Tề Gia Mẫn lập tức vung tay lên: “Đảm bảo sau này sẽ không ảnh hưởng đến người khác!”
Tề Linh Hiền cười: “Gia Mẫn thật ngoan!”
Tề Gia Mẫn thành khẩn, nghiêm túc nói với anh cả Tề: “Anh cả, bệnh đa nghi của anh hơi nặng rồi, em thật sự không liên quan gì đến công ty Già Hưng cả!”
Tề Gia Mẫn so một cái dấu ‘X’ trước ngực, nói: “Thật sự không có, hoàn toàn không có!”
“Phốc”. Động tác đáng yêu này khiến mấy trưởng bối đều bật cười.
Tề Gia Mẫn còn đang bán manh(5) thì nghe thấy tiếng động từ dưới lầu truyền đến. Cô lập tức chạy tới bên cửa sổ xem náo nhiệt. Thật hết thuốc chữa với cái tính này.
(5) bán manh: tỏ vẻ đáng yêu
Tề Gia Mẫn nhìn xuống lầu, thấy dưới lầu vẫn còn rất nhiều người, tất cả đều mặc áo khoác đen và đội mũ đen, trông không giống loại người đứng đắn.
Tề Gia Mẫn lập tức vẫy tay: “Anh ba, anh tư, mau đến xem náo nhiệt!”
Một tổ ba người hóng hớt một giây lén đến bên cửa sổ, lấy ra tư thế quần chúng ăn dưa.
Những người mặc áo đen tự giác xếp thành hai hàng. Cao Như Phong ngậm điếu thuốc lá đi ra khỏi cửa, phải nói trông rất có máu mặt. Vừa rồi còn nói cô là Tề Con Cua! Cô là cái loại cua gì cơ chứ?! Người ta đây mới đúng chuẩn là ‘con cua’ nha!
Đi ngang(6)!
(6) Đi ngang: loại đi ngang ở đây của Cao Như Phong hoàn toàn là ý sau, nghênh ngang, ngạo mạn, không coi ai ra gì.
Bất quá, thật sự, không giống người tốt!
Cao Như Phong một tay đáp ở trên xe, dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng lại nhìn lên lầu. Quả nhiên, trên lầu có một con tiểu hồ ly đang nhìn lén.
Tầm mắt của hắn và Tề Gia Mẫn chạm nhau. Cô phản xạ định trốn những nghĩ nghĩ lại thấy trốn cái rắm gì?!
Cô không sợ!
Cái sinh vật không biết xấu hổ này khinh bạc cô, cô mới không sợ đâu!
Loại người như thế này, càng sợ càng tốn sức!
Cô nâng cằm lên, thổi không khí từ lỗ mũi!
Sợ cái quần què!
Cao Như Phong nhìn thấy vẻ mặt mang theo hỏa khí của Tề Gia Mẫn thì đột nhiên bật cười.
Có lẽ vì hắn không hay cười nên mọi người đều bị sốc. Thật là lạnh! Lại có ai muốn gặp xui xẻo?