Xuyên thành thiên kim hào môn chân chính

Chuyển nhà


trước sau

Ba tên trộm bị đánh cho chết khiếp, lại bị đâm rất nhiều nhát dao, hiện tại đã thấy hơi thở mong manh. Ba người cảm thấy đây chính là ngày thảm nhất trong đời người. Chính là dù cho có ánh đèn lấp đầy cũng vẫn khiến Tề Gia Cung như quỷ ác sống trong địa ngục âm trầm.

Loại có thể ăn thịt người!

Cậu Tề lúc này đang chuẩn bị. Tề Gia Cung liếc mắt nhìn bọn chúng, lãnh đạm nói: “Tốt nhất các ngươi làm mau cho ta, nếu không sợ rằng đi ra khỏi cổng này, các ngươi liền mất quá nhiều máu mà chết!”

Cả ba gật đầu lia lịa, không dám hé răng.

Lương y như từ mẫu, cậu Tề nhìn bộ dáng chật vật này của bọn họ có chút không đành lòng, nhưng cũng không nói gì, chỉ đem cảm xúc nhịn xuống!

Ba ông từ nhỏ đã dạy không thể lạm dụng hảo tâm nhưng ông thực hiện không được tốt lắm. Tuy thế nhưng ông cũng sẽ không gây phiền toái cho gia đình! Càng không làm mất mặt người nhà!

“Bắt đầu đi!” Cậu Tề nhanh chóng dọn bảng vẽ, tuy rằng không mở lòng tốt bụng nhưng động tác cũng nhanh hơn một chút.

Cũng kì lạ, lịch đại (lịch sử qua các triều đại) nhà họ Tề là một thương hộ, không có học giả thư hương gì, nhưng đến Tề Linh Hiền lại thập phần tài hoa, không chỉ học giỏi, y thuật cao, mà mảng hội họa cũng rất tốt.

Nhưng mặc dù là rất tốt, Tề Linh Hiền cũng hiếm khi vẽ trước mặt người ngoài.

Tranh của ông có một khuyết điểm chính là không có sáng tạo, không có phong cách riêng. Nhưng nếu nói về chép tranh thì chắc chắn tuyệt đối là cao thủ trong các cao thủ.

Mà điều này ở thời hiện tại khá không tốt.

Nhưng tốt xấu làm sao phân chia rõ ràng được. Người xem thấy không tốt, đó là không nhìn thấy thương cơ (cơ hộ kinh doanh) trong đó. Nhưng đối với một số người điều đó lại là tốt vạn lần. Vì vậy mà thời điểm mới bộc lộ thiên phú chép tranh của mình, Tề Linh Hiền đã được chủ cửa hàng đồ cổ trong thành là Trương lão gia tử nhìn trúng rồi cho cùng cháu gái trưởng của mình đính hôn.

Hai bên gia đình thường xuyên qua lại, hai người cũng thường xuyên tiếp xúc.

Nhưng ai có thể ngờ được mười năm kết giao, Tề Linh Hiền đã động tâm, thật tình yêu vị hôn thê của mình là Trương đại tiểu thư, nhưng Trương đại tiểu thư lại không như vậy. Bà ấy nói coi trọng Tề Linh Hiền như anh trai của mình và cuối cùng đã bỏ trốn cùng với người khác vào ngày kết hôn.

Dù là đối với nhà họ Tề hay nhà họ Trương thì đều bị giáng một đòn thật mạnh!

Hai nhà đều mất mặt! Mấy nữ nhi còn lại nhà họ Trương rất khó gả chồng, trong khi đó nhà họ Tề lại là thảo nguyên xanh.

Bởi vì cuộc hôn nhân là bị hủy trước mặt mọi người, để công đạo cho nhà họ Tề, cũng để giữ thể diện cho nhà họ Trương nên nhà họ Trương đã gạch tên Trương đại tiểu thư trong gia phả và thông cáo đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn không tương nhận.

Tề Linh Hiền cũng là từ khi đó mới biết được thì ra nhà họ Trương lúc đấy chọn ông làm con rể là vì khả năng vẽ tranh của ông.

Nhà họ cần người có khả năng bắt chước cao siêu như Tề Linh Hiền để làm giả. Người ngoài đều là không đáng tin bằng người nhà, nên bọn họ mới nguyện ý đem cháu gái trưởng gả cho ông.

Đây cũng là nguyên nhân thực sự tại sao nhà họ Tề hiển nhiên thua kém nhà họ Trương nhưng nhà họ Trương vẫn cứ thập phần muốn kết thân.

Chính là vì ông có gia thế tốt và kỹ năng hội họa tuyệt vời!

Từ ấy, Tề Linh Hiền không vẽ tranh trước mặt người ngoài nữa.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của em trai mình, nghĩ đến chuyện xưa, Tề Linh Nghi cảm thấy trong lòng khó chịu.

Bà hận nhà họ Trương, nếu như không phải vì nhà bọn họ một hai đòi phải thường xuyên tiếp xúc để bồi dưỡng tình cảm nam nữ, em trai bà cũng sẽ không sa vào sâu như vậy, tới giờ vẫn cô độc một mình.

Bà cũng hận Trương đại tiểu thư, rõ ràng có rất nhiều cơ hội thế nhưng cứ phải vào ngày kết hôn mới nói ra mình không muốn. Hủy hôn ngày đó đã hại cả đời em trai của bà.

Tề Linh Nghi nắm chặt tay, nhưng vừa mới nắm chặt liền cảm giác được tay mình được một đôi bàn tay to ôm lấy.

Tề Quang Chí nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ mình và mỉm cười.

Tề Linh Nghi bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Mình làm cái gì vậy?”

Thanh âm của bà rất thấp, mà Tề Quang Chí cũng không buông tay. Ông dùng âm lượng bình thường, hợp tình hợp lí nói: “Tôi nắm tay vợ mình thì có làm sao đâu?”

Ông cười hắc hắc khiến Tề Linh Nghi cắn môi, tức giận, trừng mắt nhìn ông.

Tề Quang Chí suy nghĩ một hồi rồi dắt vợ vào bếp. Thấy xung quanh không có ai ông mới thì thầm: “Tôi biết mình nhìn đến Linh Hiền vẽ tranh liền nghĩ về chuyện cũ. Nhưng mình cũng thấy đó, Linh Hiền đều không thèm để ý, mình cần gì phải để tâm những chuyện vụn vặt như vậy?”

Tề Linh Nghi than thở: “Ai nói Linh Hiền không thèm để ý? Nếu không để ý thì tại sao lại thành như ngày hôm nay?”

Đó chính là người em trai duy nhất của bà, người đã theo bà suốt hồi còn nhỏ kêu “chị ơi” liên hồi, người hiểu chuyện nhất và giỏi giang nhất!

“Vậy thì chúng ta sẽ giúp cậu ấy tìm một người phụ nữ tốt, tốt nhất trong những người phụ nữ tốt. Mình xem, thay vì tức giận như vậy không bằng làm chút sự tình hữu dụng đúng không? Hơn nữa mình nghĩ xem, nhà họ Trương còn không phải vì chuyện này mà bị ly tán, các phòng khác đều hận thấu đại phòng, bọn họ cũng không tính là ổn nha! Lại nói Trương Cát Tường kia cũng có sống tốt không? Chẳng phải si mê tên gia sư kia rồi không quá một ngày sau ngày lành tháng tốt liền chết đấy thôi!” Tề Quang Chí trấn an vợ mình.

Tề Linh Nghi: “Chính là vẫn thấy tức á!”

Tề Quang Chí cúi đầu hôn lên mặt Tề Linh Nghi, rốt cuộc bà ấy cũng ở nụ cười, né tránh nói: “Nháo gì vậy chứ, con cái cũng đều lớn cả rồi!”

Tề Quang Chí: “Con cái có lớn bao nhiêu thì chúng ta cũng vẫn là quan hệ vợ chồng, cũng vẫn phải ngủ a!”

Tề Linh Nghi nhéo eo chồng.

Tề Quang Chí: “Nếu là mình vẫn còn cảm thấy tức thì tôi lại tới nhà họ Trương mắng chửi!”

Tề Linh Nghi lắc đầu: “Không tức nữa.”

Sau khi được chồng xoa dịu, bà đã khá hơn, nói: “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Khi cả hai bước ra đã cơ bản phác họa ra hình dáng!

Vì mạng nhỏ thật sự là quan trọng nhất nên tiểu tặc đã sử dụng gần như tất cả vốn tính từ của mình để mô tả. Rốt ruộc người này cũng chậm rãi hiện ra trên giấy, đại khái là cũng nhìn ra hình dáng sơ lược.

Lúc này bọn trộm cảm thấy chính mình sắp thở không nổi nữa rồi. Nhưng cho dù là vậy bọn họ vẫn gắng gượng. Không có cách nào nữa, muốn sống phải kiên trì! Kiên trì là thành công!

Sắc trời từ từ sáng dần lên, không biết đã qua mấy canh giờ, cuối cùng cũng vẽ ra tới. Tề Gia Cung nhìn một người sống động xuất hiện trên giấy, hỏi: “Là hắn sao?”

Một người trong đám trộm đã khàn giọng, môi khô khốc, gật dầu: “Phải, là hắn! Đại khái là có bảy, tám phần tương tự.”

Tề Gia Cung chậm rãi nói: “Ta còn tưởng là ai!”

Hóa ra Tề Gia Cung thực sự biết người này là ai!

Hắn đè lại bản vẽ nói: “Không cần vẽ nữa đâu!”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Hắn nói: “Ta sẽ báo nguy (báo cảnh sát).”

Báo nguy?

Ba tiểu tặc lần đầu tiên cảm thấy chính mình lại muốn nghe hai chữ này nhiều đến như thế! Thật sự đi phòng tuần bộ sẽ không phải chịu đòn đánh như vậy, càng không bị nguy hiểm đến tính mạng. Thế mà thật sự có lúc bọn họ lại cảm nhận được hai chữ “báo nguy” này đẹp đẽ và vi diệu biết bao nhiêu, điên cuồng gật đầu.

Ta thích báo nguy!

Ta thích ngồi tù!

Anh hai Tề rất biết điều, nhanh chóng đi quay số điện thoại. Anh cả Tề ném xuống ba đồng bạc, nói: “Của các ngươi.”

Đám trộm dại ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Gia Cung. Không biết có phải bởi vì một đêm không ngủ không mà hắn vốn dĩ có làn da tái nhợt nay nhìn càng thấy trắng hơn, chính là càng có vẻ âm lãnh hơn.

Ba tiểu tặc: “???”

Đây là ý gì?

Tề Gia Cung nở một nụ cười cổ quái: “Các ngươi không muốn?”

“Muốn, muốn, muốn!”

Ba người lập tức nhặt đồng bạc lên, có cái này, bọn họ sẽ không bị ở tù chịu tội, còn có thể trị thương.

Anh cả Tề: “Sau khi về, tới cửa hàng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh tìm ta, mỗi người nhận mười đồng bạc.”

Hắn lạnh đạm cười: “Tiền mua bức họa kia.”

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Lúc này người phòng tuần bộ cũng đã tới. Người nhà họ Tề đều đã trở về phòng, chỉ còn anh hai Tề ở lại xử lí.

Nhà phú quý như vậy, bọn họ đương nhiên vui lòng tới, tóm lại cũng sẽ không phải một chuyến tay không. Nói không chừng bọn họ vừa vào liền giáng cho bọn trộm một đòn ngay lập tức, rồi sẽ bắt được nhiều tiền thưởng cũng nên! Chỉ là khi tới, động tác đã chuẩn bị ban đầu đều không dùng được, chịu thôi, ai bảo ba tiểu tặc này thật quá thảm rồi mà!

Thảm không nỡ nhìn!

Đáng thương vô cùng!

Thế cho nên tuần bộ bọn họ không thể hạ thủ.

Anh hai Tề lập tức tiến lên: “Đội trưởng Vương, thì ra là anh! Vào ngồi đi.”

Đội trưởng Vương nhìn ba tên trộm cười ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Bọn trộm này cũng thật quá lớn mật! Bắt được thì phải đánh chết!”

Anh hai Tề cười: “Không phải sao! Chỉ là tôi thấy bọn họ thật ra đã biết sai rồi, nhận sai biết sửa là tốt. Chúng ta không cần phải so đo với họ!”

Đội trưởng Vương nhìn ba tên trộm ngấp ngoái, nụ cười càng thêm cứng đờ. Đây là không so đo… vậy nếu so đo thì có phải bọn họ đã chết ngay lập tức rồi hay không?

Anh hai Tề không trì hoãn: “Làm phiền mọi người đi một chuyến!”

Hắn dúi vào tay đội trưởng Vương một cái phong bì, nói: “Mấy anh em cầm đi uống trà.”

“Đa tạ Tề nhị thiếu. Chuyện này không biết…”

Đội trưởng Vương nhéo phong bì liền biết bên trong có bao nhiêu, trong lòng cảm khái nhà họ Tề thật hào phóng.

Hắn cầm tiền, mặt mày đều là ý cười: “Không biết, cái đó,…”

Rồi quét mắt về phía ba tên ngốc xui xẻo.

Anh hai Tề thật ra không bận tâm, xua tay nói: “Những người này chúng ta làm sao có thể đặt trong lòng?”

Hắn đưa tiền nhưng không công đạo cho ba tiểu tặc, điều này làm cho đội trưởng Vương rất ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy đây là đương nhiên. Mấy tên này đều mẹ nó bị đánh thành cái dạng gì rồi! Phòng tuần bộ bọn họ cũng đều không đánh người kinh như vậy!

Anh hai Tề mỉm cười: “Nói không chừng, quá chút thời gian
còn có chuyện cần nhờ anh cũng nên!”

Hắn nói đầy ẩn ý ám chỉ. Đội trưởng Vương trong lòng có nghi hoặc nhưng anh hai Tề hiện tại không nói thì hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy cần phải liên hệ lại.”

“Đương nhiên, sau này tôi nhất định còn muốn liên lạc với anh!”

Anh hai Tề tiễn đội trưởng Vương đi rồi, ngáp một cái chuẩn bị trở về phòng. Thật sự là quá mệt mỏi!

Chỉ là mới vừa đi đến lầu hai, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn liền đi tới thư phòng. Anh hai Tề cẩn thận đẩy cửa ra xem Tề Gia Mẫn phạt đứng sao rồi!

Cô đang ghé vào trên bàn ngủ đến mê man mà bên cạnh cô chính là anh cả Tề đang định đắp chăn cho em gái thì bị em trai mình bắt được!

Anh cả và anh hai Tề nhìn nhau, đều cảm thấy có chút xấu hổ!

Anh hai Tề gãi đầu.

“Thằng hai, Gia Mẫn thế nào?”

Anh hai Tề nghe hỏi liền quay đầu lại thì thấy ba mình đang ôm chăn trên tay.

Anh hai Tề: “…”

Ba Tề: “Mẹ con kêu ba bí mật đắp chăn cho Gia Mẫn. Mau vào đi, đừng để Gia Cung nhìn thấy. Nó hung lên…”

Còn chưa nói xong thì ông đã nhìn thấy mặt của thằng con trai cả!

Ba Tề: “…”

Hai ba con trong lúc nhất thời đều ngượng ngùng.

Ba Tề cẩn thận đẩy anh hai Tề vào cửa, ba người nhìn nhau, cảm giác ngượng ngùng càng thêm lan tràn…

“Két”, ba Tề đang định nói gì đó thì nghe thấy âm thanh mở cửa, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy anh ba Tề đang thăm dò. Được rồi, lại thêm một người nữa!

Ba Tề kéo con trai vào, anh ba Tề mân mê tay: “Con chỉ là không yên tâm em gái…”

Tất cả đều sợ xem trộm Tề Gia Mẫn bị anh cả Tề phát hiện, nhưng hắn lại đã ở đó.

“Kẽo kẹt…” Tới anh tư Tề… hắn trợn tròn mắt như chuông đồng.

Anh cả Tề cười nhạo: “Ồ, chúng ta đủ người chơi mạt chược rồi, thế mà lại thêm một người nữa.”

Hắn đem chăn đắp lên người em gái, nghĩ tới nghĩ lui, lại đem người ôm lên. Tề Gia Mẫn ậm ừ một tiếng, anh cả Tề nhẹ giọng: “Ngủ đi em gái.”

Hắn nhẹ nhàng ẵm cô lên, đưa về phòng ngủ. Tề Gia Mẫn mơ mơ màng màng, nhìn thấy người đó là anh cả Tề thì lẩm bẩm một câu: “Em về sau sẽ không lỗ mãng nữa…” 

Rồi chìm vào giấc ngủ yên lành.

Tề Gia Cung đặt Tề Gia Mẫn lên giường, đắp chăn cẩn thận lại cho cô.

Thân thể của Tề Gia Mẫn vốn đã yếu, vừa rồi còn dùng không ít sức lực đánh nhau, cộng thêm việc thức khuya nên cô thật sự rất buồn ngủ, bị động vào cũng không tỉnh lại. Tuy rằng vẫn biết nhưng miễn cưỡng mở mắt nhìn thấy là anh trai của mình thì liền mặc kệ.

Tóm lại, cô biết người nhà luôn đối xử tốt nhất với mình!

Anh cả Tề nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô rồi đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại. Chỉ là vừa mới làm xong, xoay người định rời đi thì hắn chợt nghĩ tới cái gì đó, lập tức quay lại kéo bức màn ra. Trên bệ cửa sổ có dấu chân của một người đàn ông.

Tuy rằng giẫm rất nhẹ, nhưng vô cùng rõ ràng.

Vô cùng rõ ràng, đó là dấu chân của đàn ông!

Hắn đứng bên cửa sổ thật lâu không nhúc nhích. Một hồi sau, Tề Gia Mẫn trở mình kéo Tề Gia Cung bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Hắn liếc nhìn em gái mình, duỗi tay lau dấu chân, kéo rèm cửa lại rồi đi ra ngoài.

Ra đến hành lang thì mấy người vừa rồi theo sau hắn đã không còn, có lẽ đều về nghỉ ngơi cả rồi!

Cho nên, bọn họ một đám căn bản không phải là người vững tâm, chỉ đơn giản là không nỡ để Tề Gia Mẫn bị phạt!

Chính anh cả Tề cũng không nỡ!

Hắn đóng cửa lại rồi đi lên lầu. Chỉ là không giống như những người khác đều đi nghỉ, hắn lại ngồi ở bên cửa sổ châm một điếu thuốc…

******

Tề Gia Mẫn tỉnh lại cũng đã là trưa ngày hôm sau.

Cô kiểm tra thời gian là một giờ rưỡi, dụi mắt ngồi dậy. Lúc này cô mới nhận ra là mình đã ngủ say mà vốn là đêm qua bị phạt đứng nên đỏ mặt xấu hổ.

Cô đã không bị như thế kể từ khi học mẫu giáo!

Tuy nhiên, dù bị phạt, Tề Gia Mẫn không có chút tụt hứng nào mà ngược lại còn rất vui vẻ.

Ở trong lòng cô sáng rõ như gương rằng anh cả Tề là vì lo lắng cho cô nên mới như vậy.

Chuyện này, đích xác là cô là có chút không đúng. Cô cảm thấy mình sức đại, có thể làm được bất cứ điều gì nhưng trong lòng anh cả Tề cô là một người em gái yếu đuối cần được chở che. Và thực thế, cô không thật mạnh như cô tưởng!

Tề Gia Mẫn nhón chân trần định quay lại tiếp tục phạt đứng, nhưng vừa bước tới cửa liền dừng lại. Hình như… là anh cả đem cô về phòng mà?

Cho nên, chính mình là bị bắt quả tang không tuân thủ mà ngủ thiếp đi sao?

Tề Gia Mẫn: “…”

Đã thế rồi thì cô sẽ không phải đến phạt đứng nữa, đúng không?

“Cốc, cốc!” tiếng gõ cửa vang lên.

Tề Gia Mẫn đứng ở cửa nên trong giây lát đã mở ra ngay. Người bên ngoài không ai khác chính là anh trai hung mãnh của cô!

Tề Gia Mẫn lập tức ngoan ngoãn: “Anh cả!”

Anh cả Tề nhìn cô đi chân trần, khẽ cau mày, nói: “Sao em lại đi chân đất? Đi đeo dép vào, ngày mùa hè cũng không được làm bậy.”

Tề Gia Mẫn nhanh chóng gật đầu đi đeo dép rồi quay lại quẫy đuôi chó lấy lòng: “Anh cả, đừng tức giận, em sẽ không bao giờ tự chủ trương, tùy tiện nổi máu anh hùng nữa. Được không?”

Cô lay cánh tay anh cả Tề, lấy ra bài 120 chiêu thức làm nũng.

Anh cả Tề vẻ mặt ủ rũ nói: “Em còn biết mình sai? Đã quên bộ dạng khoe khoang dào dạt đắc ý rồi sao?”

Tề Gia Mẫn vội vàng nói: “Không phải em đã ngẫm lại lúc phạt đứng hôm qua sao? Em thật sự nhận ra lỗi lầm của mình rồi! Anh cả, anh tha thứ cho em nha? Tha thứ cho em đi mà, đi mà!”

Cô lại làm nũng.

Anh cả Tề cuối cùng cũng bị đánh bại, nói: “Về sau không được phép như thế nữa.”

“Bảo đảm!” Tề Gia Mẫn giơ tay lên thề thốt.

Anh cả Tề cười nói: “Được rồi, lát nữa để Tiểu Lan qua giúp em thu dọn đồ đạc.”

Tề Gia Mẫn: “?”

(Lời editor: Người tôi không gọi tên sau đây sẽ ngay lập tức trở về, thu dọn đồ đạc, rời khỏi ngôi nhà chung.)

Anh cả Tề: “Chúng ta thu thập một chút, hôm nay không còn kịp rồi, ngày mai đi, chúng ta dọn đến nhà cũ bên kia.”

Gia Mẫn: “???”

Anh cả Tề: “Anh định sửa sang lại một chút và làm thêm một số công tác bảo an. Hiện giờ loại người nào cũng có, hôm nay là tặc đến, không biết chừng ngày mai sẽ là cường đạo. Làm nhiều tuyến phòng thủ hơn luôn là tốt!”

Nói như vậy Tề Gia Mẫn rốt cuộc cũng đã hiểu.

Cô suy nghĩ nghĩ cũng thấy rất có lí, nói: “Vâng, vậy em đi thu dọn. Nhưng liệu chúng ta có làm phiền ông và cậu bên kia không?”

Cô không phải là khách sáo, mà là hiện tại ông ngoại Tề thân thể đã ổn, ngày thường cũng rất thích an tĩnh, gia đình bọn họ sang ồn ào này kia không biết có quấy rầy ông hay không.

“Sẽ không! Ông ngoại ở tiểu lâu hậu viện, chúng ta và cậu ở tiền viện, sẽ không ảnh hưởng.”

Hắn lại nói: “Hơn nữa, cậu rất bận, chúng ta ở đó cũng có thể ít nhiều chăm sóc ông ngoại.”

Tề Gia Mẫn gật đầu: “Cũng phải.”

Cô lại hỏi: “Vậy thì chúng ta ở đó bao lâu?”

Anh cả Tề ánh mắt lóe lên, nói: “Ít nhất cũng phải nửa năm, sửa sang làm sao mà nhanh được? Đến mùa đông cũng sẽ chậm lại tiến độ.”

Ngừng một chút hắn thấp giọng: “Ngoài ra, ở dưới nhà anh muốn đào một cái mật thất…”

Tề Gia Mẫn lập tức sáng mắt lên, gật đầu: “Em thích, em thích!”

Có một chỗ như vậy cũng gia tăng thêm sự an toàn. Cô nói: “Em nghĩ nó rất tốt, dù là để đồ hay giấu người đều được!”

Anh cả Tề mỉm cười: “Cho nên ít nhất cũng phải nửa năm, cũng có thể một năm… Với lại anh đã tính rồi, làm xong sẽ để ông và cậu ở bên này rồi mình lại tiếp tục sửa sang nhà cũ bên kia nữa. Thế đạo ngày càng loạn, chúng ta vẫn nên chuẩn bị càng nhiều càng tốt.”

Tề Gia Mẫn mạnh mẽ gật đầu: “Đại ca anh minh!”

Cho nên đôi khi cái thứ gọi là thiên phú rất khó nói. Tuy cô nổi tiếng là người thông minh, lại còn thuộc hệ xuyên không, thế nhưng thời điểm cần làm sự tình vẫn không thể cẩn thận được như anh cả Tề, thậm chí độ nhạy bén cũng không cao bằng người ta đâu!

Dù là học không nhiều cũng không thể làm ảnh hưởng đến độ trâu bò của anh cả cô!

Tề Gia Mẫn vẻ mặt đầy sùng bái: “Anh thật sự vô cùng lợi hại!”

Anh cả Tề bật cười, xoa đầu Tề Gia Mẫn và nói: “Đừng có nịnh nọt nữa, đi thu dọn đi!”

“Vâng!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện