Khi Tề Gia Mẫn và anh cả Tề về đến nhà thì nhìn thấy vài chiếc ô tô đỗ ở cổng. Cô nhìn anh cả Tề.
Tề Gia Cung: “Hẳn là Lê Nhị đương gia tới.”
Tề Gia Mẫn: “Kỳ thật hắn càng nên trực tiếp đi đến bệnh viện thăm cô Phạm.”
Anh cả Tề cười cười, nói: “Hắn sẽ đi. Tuy rằng là dựa vào ba mình mà thượng vị, thoạt nhìn không ràng sự nhưng hắn lại cũng không phải ngốc. Chẳng lẽ em còn phải lo lắng cái đó.”
Tề Gia Mẫn nghĩ nghĩ cảm thấy đúng là thế thật, nhẹ gật đầu một cái.
Hai người đi vào, quả nhiên là Lê Nhị đương gia tới. Hắn vừa nhìn thấy Tề Gia Mẫn liền lập tức gào to: “Ngũ tiểu thư a, ta thực xin lỗi! Đang êm đẹp lại gây ra cho cô rắc rối lớn như vậy!”
Tề Gia Mẫn: “Tới thư phòng nói chuyện riêng với tôi.”
Lê Nhị đương gia: “?”
Hắn hòa hoãn một chút, nói: “Được!”
Hai người cùng lên lầu, Lê Nhị đương gia lại xin lỗi lần nữa: “Sự tình lần này thật sự xin lỗi cô.”
Tề Gia Mẫn: “Tôi biết là anh cũng không muốn.”
Cô ngồi xuống, nói: “Nếu sự tình đã đã xảy ra rồi thì nói những cái đó tóm lại đều là vô dụng. Tuy rằng chuyện này là nhắm vào tôi nhưng rốt cuộc tôi cũng không phải người bị thương mà là cô giáo Phạm, cho nên Nhị đương gia vẫn nên tới thăm cô ấy nhiều một chút. Tôi cũng hi vọng Nhị đương gia về sau tự quản lí thuộc hạ của mình cho tốt, đừng tiếp tục gây rắc rối cho chúng tôi thêm lần nào nữa.”
“Phải phải phải, đây là việc ta nên làm! Cô yên tâm, bọn hỗn láo kia đã bị ta xử lí rồi. Nếu chết thì tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy phát sinh nữa.”
Tề Gia Mẫn cúi đầu rồi lại ngẩng lên nói: “Hắn chết rồi, chưa chắc đã không có người khác lại đến.”
Lê Nhị đương gia sửng sốt.
Tề Gia Mẫn không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi tôi đã đi gặp Cao Như Phong.”
Lê Nhị đương gia có điểm không hiểu tại sao đề tài lại chuyển nhanh như vậy, hơn nữa chuyện này liên quan gì đến Cao Như Phong đây? Tuy rằng mọi người đều biết tâm địa của Cao Như Phong đê tiện nhưng mà hắn lại không tranh đoạt Diêu Linh là tốt rồi.
Lê Tiệp gãi gãi đầu, chờ Tề Gia Mẫn nói tiếp.
Tề Gia Mẫn: “Tôi không hi vọng mình trở thành kẻ châm ngòi chia rẽ anh và Cao Như Phong. Lần này thủ hạ của anh xuống tay với tôi là vì thật sự hận tôi hay chỉ là tìm một lí do khơi mào mâu thuẫn giữa anh và Cao Như Phong thì khó mà nói đi? Tôi cũng không hi vọng chính mình, hoặc là người nhà của mình trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu của mấy người. Hơn nữa, Nhị đương gia à!”
Tề Gia Mẫn như có như không cười nói: “Chó cùng dứt dậu! Anh vẫn nên kiềm chế thuộc hạ của mình đi, bằng không, tôi cũng không biết mình có thể sẽ làm ra cái gì đâu!”
Lê Nhị đương gia kinh ngạc nhìn Tề Gia Mẫn.
Cô từ đầu tới cuối đều là bình tâm như vại nhưng Lê Tiệp lại cảm thấy trong nháy mắt cô chính là vô cùng tức giận.
“Tôi đã nói chuyện qua với Cao Như Phong rằng e là anh cũng bị người ta tính kế. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra so đo với anh đâu. Nói cách khác, nếu như tàn dư bị dọn sạch cũng nhất định không phải do Cao Như Phong làm.”
Tề Gia Mẫn dựa lưng vào ghế ngồi, cả người thanh lãnh và sắc bén: “Còn ai muốn làm như vậy, ai muốn khơi mào gây hấn giữa anh và Cao Như Phong, cái này thì phải làm phiền Nhị đương gia tự mình suy nghĩ cho kĩ rồi.”
Lúc này Lê Tiệp đã ngộ ra đôi chút, hắn nói: “Ý của cô là tên thủ hạ kia của ta không phải vì sự tình trước đó mới xuống tay với cô mà là vì muốn khơi mào mâu thuẫn giữa ta và Cao Như Phong?”
Tề Gia Mẫn mỉm cười, chậm rãi nói: “Đúng vậy.”
Cứ như vậy hai chữ làm Lê Tiệp lập tức nghẹn lời.
Thật lâu sau hắn mới nói: “Mẹ nó, ta thật không nên giết thằng nhãi ranh kia ngay!”
Tề Gia Mẫn buông tay: “Cũng không sao! Thua keo này ta bày keo khác! Bước tiếp theo nên giả bộ Cao Như Phong tập kích người bên anh.”
Lê Nhị đương gia: “……”
Tề Gia Mẫn: “Tôi không muốn quan tâm việc đấu đá bang phái của mấy người, cũng không muốn xem ai ở sau lưng làm ngư ông đắc lợi nhưng đã động đến Tề Gia Mẫn tôi đây thì tôi hẳn không thể mặc kệ không vạch trần hành vi bỉ ổi đó đúng không?”
Lê Nhị đương gia nghiêm túc lên: “Ý tốt của Tề ngũ tiểu thư Lê Tiệp ta ghi tạc trong lòng. Đa tạ!”
Tề Gia Mẫn cười cười: “Kỳ thật, những thứ người ta gọi là lời đồn thì căn bản đều là suy đoán vô căn cứ. Ai bảo Cao Như Phong thật sự thích tôi? Nói đến cùng chúng ta đều không phải hắn, căn bản không thể nói đó là sự thật hay không. Mà trên thực tế, tôi thấy bản thân mình với hắn hay với anh cũng đều không tính là quen thuộc. Có lẽ là người ngoài cuộc tỉnh táo đi, tôi ngược lại càng nhìn ra là có người muốn mượn chuyện này sinh sự. Nếu đã nhìn ra thì không thể không nói ra. Không phải là do quan hệ giữa chúng ta rất tốt mà là hành vi của người này động vào điểm mấu chốt của tôi. Xem đi, tôi mới vô tội làm sao? Nếu như không phải trời xui đất khiến thì hiện giờ tôi đang ở chỗ cô Phạm. Nếu không phải là cậu tôi lúc đó cũng ở đấy thì có phải hay không là tôi đã chết luôn rồi? Nhị đương gia, tôi mới mười bảy tuổi, tôi không muốn chết.”
Lời này đã chạm đến trái tim của Lê Nhị đương gia.
Người khác đều nói bọn họ không nên sợ chết như thế nào, chính là đột nhiên có người nói ‘tôi sợ chết’, ‘tôi mới mười bảy tuổi’ làm hắn bỗng chốc nghĩ tới thời kì niên thiếu của mình. Khi ấy, ba hắn đã sớm là người của công ty Già Hưng nên hắn cũng xem như lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nhưng kì thật là hắn cũng rất sợ.
Nhiều năm như vậy, hắn đã gặp thoáng qua mấy lần chết, không sợ sao? Sợ chứ! Chỉ là không thể nói ra thành lời.
“Tề ngũ tiểu thư, cô yên tâm, mặc kệ như thế nào, về sau ta nhất định sẽ quản lí tốt người của mình, tuyệt đối sẽ không thương tổn đến cô và người nhà một phân. Còn nữa, bất kể có ai khi dễ cô, cứ việc báo tên cho ta. Nhị đương gia công ty Già Hưng – Lê Tiệp ta sẽ che chở cho cô.”
Tề Gia Mẫn cười: “Cảm ơn.”
“Không, là ta nên cảm ơn cô. Hôm nay cô không nói những điều này sợ là ta và Cao Như Phong sẽ xé nát mặt nhau một phen rồi. Nói thật, người khác đều sợ ta và hắn không chịu ganh đua, chỉ có cô là người hòa giải. Ân tình này, ta nhận rồi, sau này có việc gì cô cứ tìm ta.”
Lê Tiệp vỗ vỗ ngực, nói: “Tuy rằng cô có rất nhiều anh trai nhưng cũng đừng xem ta là người ngoài. Lê Tiệp ta cũng chính là đại ca của cô, có việc gì cứ tìm!”
Tề Gia Mẫn bật cười: “Ừm.”
Cô thế mà không cự tuyệt.
Lê Tiệp: “Vậy bây giờ ta đi bệnh viện thăm Phạm tiểu thư.”
Tề Gia Mẫn: “Tôi không tiễn.”
Lê Tiệp: “Không cần khách sáo với ta! Ta đã coi cô như người một nhà rồi.”
Tè Gia Mẫn nghĩ tới mấy rương lễ vật dưới lầu, nói: “Đúng rồi, đồ đạc ở dưới lầu anh vẫn là đem về đi. Tôi bên này cũng không…”
Cô còn chưa nói xong đã bị đánh gãy, Lê Tiệp nghiêm túc: “Đây không phải là lễ vật nhận lỗi mà là lễ gặp mặt lệnh muội. Đừng xem anh trai làm người ngoài!”
Lê Tiệp nói rất lớn, mấy anh em nhà họ Tề ở dưới lầu đều yên lặng cạn lời nhìn trời cao.
Lê Tiệp đi xuống lầu, nói: “Các anh em, hôm nào chúng ta tụ hội!”
Mấy anh em nhà họ Tề yên lặng rủa thầm: Ai là “các anh em” với ngươi?
Có điều Lê Tiệp không hề coi mình là người ngoài, vẫy tay nói: “Được rồi, được rồi, em gái nhanh đi nghỉ ngơi thôi, anh sẽ tự nhiên như ở nhà. À không, anh phải đi đây!”
Tề Gia Mẫn: “……”
Lê Tiệp gấp gáp rời đi, anh tư Tề không nhịn được, nói: “Em gái, em cho hắn uống thuốc ** gì mà hắn thành như vậy?”
Anh hai Tề: “Anh cảm thấy công ty Già Hưng sớm muộn cũng đều bị lú hết. Một đám như thế nào mà đều bị em gái lừa cho không biết đông tây nam bắc gì nữa rồi?”
Tề Gia Mẫn dựa vào lan can, nói: “Em chưa bao giờ lừa dối bọn họ, đều là lời nói thật! Bởi vì chính là lời nói chân thật cho nên bọn họ mới có thể thực sự lưu tâm! Cái gì mà lừa gạt với không lừa gạt, lời này không hay đâu. Hơn nữa em tự dưng lừa bọn họ làm gì?”
Anh hai Tề cười: “Anh cùng lắm mới nói một câu thôi mà em đã bật lại nhiều như vậy.”
“Hắc hắc.”
Cô chuẩn bị trở về phòng, nhưng chợt nghĩ tới gì đó lại quay đầu lại nói: “Anh ba, anh nói chuyện với ba mẹ chưa?”
Một câu như vậy khiến mọi con mắt đều đổ dồn về phía anh ba Tề.
Hắn lập tức khẩn trương lên, nói: “Còn, còn chưa có.”
Anh ba Tề cũng không biết mình khẩn trương cái gì, nhưng cứ nghĩ đến việc thưa chuyện của hắn và Du Khanh với ba mẹ là trong lòng liền loạn như cào cào. Có lẽ do hắn quá mức khác thường nên tất cả mọi người đều nhìn hắn chằm chằm như đang rình con mồi.
Anh ba Tề: “Anh đi gặp mẹ.”
Hắn vội vội vàng vàng đứng dậy, liền nghe anh cả Tề nói: “Từ từ đã.”
Anh ba Tề quay đầu lại, có chút bối rối khó hiểu: “Có chuyện gì thế anh cả?”
Anh cả Tề bật cười: “Anh kiến nghị là chú vẫn nên chờ một thời gian nữa hẵn nói với ba mẹ.”
Hắn nhìn thoáng qua thời gian, nói: “Ba mẹ hẳn là đang nghỉ ngơi rồi.”
Tối hôm qua một đêm trắng, bây giờ tự nhiên là đang ngủ.
Anh ba Tề gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Hắn lại ngồi xuống. Tề Gia Mẫn nhìn bộ dáng mờ mịt của mấy ông anh thì cười cười: “Em đi nghỉ trước đây.”
Một giấc này, Tề Gia Mẫn mơ một giấc mộng rất kì quái. Rất nhiều thứ đan xen vào nhau làm người thấy lẫn lộn. Tề Gia Mẫn biết được mình đang nằm mơ nhưng lại không thể tỉnh lại, tựa hồ như đã hàng trăm năm trôi qua.
Lúc Tề Gia Mẫn tỉnh dậy là khi trời tờ mờ sáng. Cô xoa xoa mắt, ngồi dậy, không biết đang là tầm nào liền mở đèn đầu giường lên. Đồng hồ chỉ năm giờ rưỡi.
Mà thực hiển nhiên, cái thời tiết này, không phải là năm giờ rưỡi chiều.
Tề Gia Mẫn không nghĩ tới mình sẽ ngủ đến sáng ngày hôm sau. Cô để chân trần đi vào nhà tắm tắm táp một phen, lúc trở lại cả người liền sảng khoái hơn rất nhiều. Nhờ có một giấc ngủ dài và sâu này nên bao nhiêu mệt mỏi trước đó đều trở thành hư không.
Quả nhiên ngủ vẫn là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất.
Cô đem tóc lau khô, chải hai cái bím tóc đuôi ngựa, trông rất có cảm giác thanh xuân vườn trường. Đây chính là kiểu tóc mà nữ sinh yêu thích nhất.
Tề Gia Mẫn bước mạnh mẽ xuống lầu, liền nhìn đến dưới lầu không có ai hết. Cô hỏi: “Mọi người đều chưa dậy sao?”
Trương quản gia: “Đúng vậy.”
Ông ấy hỏi: “Tiểu thư ăn trước một chút?”
Tề Gia Mẫn gật đầu. Cô ngồi lên trên sô pha xem báo, hỏi Trương quản gia: “Ngày hôm qua còn có chuyện gì phát sinh sao?”
Hôm qua cô ngủ cả một ngày nên không biết tình huống như thế nào.
Trương quản gia: “Hôm qua bạn học của người là Tiếu Hân tiểu thư điện thoại tới tìm. Có điều người đang nghỉ ngơi nên chú không có kêu.”
Đốn một chút, lại nói: “Chiều tối hôm qua vị Phạm tiểu thư kia đã tỉnh lại. Chỉ là tỉnh một chút rồi lại ngủ. Nghe nói là không có vấn đề gì đáng lo ngại.”
Tề Gia Mẫn gật đầu nói đã biết.
Trương quản gia chần chờ một chút, nói: “Còn có một chuyện đại hỉ, nhưng mà chú cảm thấy vẫn là để người người trong cuộc nói thì tốt hơn.”
Tề Gia Mẫn nghĩ nghĩ, nói: “Anh ba?”
Trương quản gia lập tức gật đầu.
Tề Gia Mẫn mỉm cười: “Cháu đã biết rồi.”
Xem ra, anh ba Tề đã thưa chuyện.
Thật không thể tưởng tượng được anh ba Tề lại là người kết hôn đầu tiên của nhà bọn họ. Suy nghĩ kĩ thêm chút nữa cũng vẫn không thể tin được. Có điều cũng không ngoài ý muốn. Kì thật, càng là người đàn ông chân thành như vậy lại càng dễ dàng tìm được chân ái.
Này cũng không hẳn là ngoài ý muốn rồi.
Tề Gia Mẫn đi vào bàn ăn, vừa đưa cháo lên miệng húp thì đã thấy anh cả Tề vội vàng xuống lầu.
Anh cả Tề: “Gia Mẫn dậy rồi à?”
Tề Gia Mẫn gật đầu, cô nói: “Anh cả, em muốn đi tới bệnh viện.”
Anh cả Tề: “Cơm nước xong anh sẽ chở em qua.”
Hắn lại nói: “Hôm qua anh đã xin nghỉ phép ba ngày cho em nên mấy ngày này không cần đến trường đâu.”
Hắn tự ý chủ trương.
Tề Gia Mẫn gật đầu: “Vâng.”
Hai anh em cùng đi tới bệnh viện. Bọn họ vừa đến liền nhìn thấy vị Phạm đại thiếu đang dựa vào trên ghế mơ màng ngủ, thần thái mệt mỏi.
Tề Gia Mẫn tiến lên một bước, lúc này Phạm Tiểu Vi vẫn còn đang ngủ.
Tề Gia Mẫn đứng ở bên giường. Cũng không biết có phải là có cảm giác hay không mà Phạm Tiểu Vi rốt cuộc cũng tỉnh lại. Cô ấy rên nhẹ một tiếng, Tề Gia Mẫn lập tức tiến lên: “Cô Phạm có ổn không? Em đi gọi bác sĩ.”
Phạm Tiểu Vi mở mắt ra có chút mê mang, nhưng rất nhanh liền nói: “Tề, Tề Gia Mẫn.”
Tề Gia Mẫn lập tức: “Là em. Để em đi gọi bác sĩ cho cô?”
Phạm Tiểu Vi lắc đầu, nói: “Tôi, tôi muốn uống miếng nước.”
Cô ấy chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
Tề Gia Mẫn nhanh chóng đút nước cho Phạm Tiểu Vi. Lúc này anh trai Phạm Tiểu Vi cũng tỉnh, nhìn hai anh em bọn họ gật đầu xem như chào hỏi qua rồi không nói thêm chuyện gì khác. Tề Gia Mẫn cũng không đề cập tới, chỉ nhẹ nhàng giúp Phạm Tiểu Vi uống nước.
Phạm Tiểu Vi uống mấy thêm hớp rồi nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
Tề Gia Mẫn ngồi trên ghế nhỏ ở mép giường, hỏi: “Có chỗ nào khó chịu không?”
Phạm Tiểu Vi nhợt nhạt cười: “Chỗ nào cũng khó chịu.”
Nhưng cô ấy lại nói tiếp: “Có điều, nhặt được một cái mạng đã là tốt lắm rồi.”
Trong tình hình như vậy nếu không phải có cậu của Tề Gia Mẫn ở đó thì cái mạng của cô ấy sợ là không còn nữa. Cô ấy cảm khái: “Còn chưa cảm ơn cậu của em, em chuyển lời giúp tôi.”
Trước khi hôn mê, cô ấy nghe được tiếng của cậu Tề. Thanh âm của ông ấy trầm ổn nội liễm, nói: “Lập tức chuẩn bị phẫu thuật.”
Tề Gia Mẫn: “Cậu em là bác sĩ chủ trị cho cô, chờ cậu tới thì cô tự mình nói là được.”
Cô cúi đầu nhìn Phạm Tiểu Vi, nói: “Cô Phạm, thật ra tay súng kia là muốn giết em…”
Phạm Tiểu Vi không ngạc nhiên, nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”
Tề Gia Mẫn nhìn Phạm Tiểu Vi, cô ấy nói: “Hôm qua người trong nhà đã nói cho tôi biết rồi.”
Ngày hôm qua, lúc cô ấy tỉnh lại, Phạm lão thái thái đã chửi nhà họ Tề ầm lên. Cô ấy biết được mình là vì bị người ta ngộ nhận thành Tề Gia Mẫn nên mới phải hứng chịu cái nạn này, trong một khoảnh khắc cũng đã thực oán hận. Rốt cuộc, có ai muốn trải qua chuyện đáng sợ như vậy đâu!
Cô ấy cảm thấy bản thân như đã đi một vòng qua quỷ môn quan vậy.
Nhưng lúc nhìn đến Lục Minh Kỳ, trong lòng cô ấy lại có một chút vui mừng thầm kín. Bởi vì lần bị thương này mà hôn sự của cô ấy và Lục Minh Kỳ nhất định sẽ phải lùi ngày lại. Đây đúng là ý muốn của Phạm Tiểu Vi. Cô ấy vốn khó có thể nghĩ ra lí do chính đáng để trì hoãn hôn sự mà thôi.
Hiện tại như vậy đương nhiên là rất tốt rồi.
Cô ấy không thể kết hôn cùng Lục Minh Kỳ vào mùa xuân năm tới. Cũng không phải là vì không thích hắn. Từ nhỏ cô ấy và Lục Minh Kỳ đã định hôn ước, kết hôn cũng là chuyện đương nhiên. Phạm Tiểu Vi cũng vẫn luôn cảm thấy rằng mình thích Lục Minh Kỳ nhưng chính là cô ấy không thể kết hôn với hắn trong tình huống đầu óc còn mông lung. Có một số việc rất khó nói cho người ngoài hiểu, chỉ có đương sự mới rõ được cảm giác bí ẩn sâu kín ấy.
Mà hiện tại đã có cái lí do hợp lí để kéo dài hôn sự, sẽ có nhiều hơn thời gian suy ngẫm và… điều tra rõ ràng.
Nghĩ như vậy Phạm Tiểu Vi lại cảm thấy lần này bị thương thay cho Tề Gia Mẫn kì thật cũng là một chuyện tốt.
Có đôi khi chính là như vậy, cả lợi cả hại, chỉ là lợi nhiều hay hại nhiều mà thôi.
Phạm Tiểu Vi nhìn những người khác trong phòng, nói: “Em có thể nói chuyện riêng với Tề Gia Mẫn vài câu được không?”
Anh cả nhà họ Phạm hơi nhíu mày, có chút không đồng ý, hắn nói: “Thân thể của em còn rất yếu.”
Phạm Tiểu Vi cười: “Em chỉ nói chuyện chứ có vận động gì đâu. Yếu thì yếu nhưng không ảnh hướng đến việc nói được.”
Anh cả Tề nhìn Phạm Tiểu Vi một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Chờ đến khi bên trong chỉ còn hai người Tề Gia Mẫn mới nhỏ giọng hỏi: “Cô Phạm có điều gì muốn nói cùng em sao?”
Phạm Tiểu Vi: “Tôi là bởi vì em nên mới bị thương.”
Tề Gia Mẫn: “Là em không tốt.”
Phạm Tiểu Vi khẽ cười, nói: “Gia Mẫn nhất định không muốn nợ ân tình của người khác như vậy đúng không?”
Tề Gia Mẫn hiểu ý, nhẹ giọng hỏi: “Cô Phạm muốn em làm gì?”
Phạm Tiểu Vi: “Em giúp tôi một việc, chúng ta liền thanh toán xong.”
Tề Gia Mẫn: “Cô nói đi.”
Phạm Tiều Vi chớp mắt, nói: “Giúp tôi điều tra Lục Minh Kỳ. Tôi phải biết…”
Cô ấy dừng lại một chút, cơ hồ là vắt hết sức lực nói: “Tôi phải biết anh ấy có thích phụ nữ hay không.”
Tề Gia Mẫn sửng sốt, ngây dại nhìn Phạm Tiểu Vi.
Phạm Tiểu Vi cười khổ, nói: “Lời này rất khó hiểu sao?”
Cô ấy đã có một phỏng đoán như vậy, hơn nữa càng ngày càng thêm phần đáng nghi. Cô ấy cũng đã từng tự hỏi chính mình vô số lần vì sao lại hoài nghi Lục Minh Kỳ như thế. Cô ấy không muốn hoài nghi hắn, càng không nên nhớ tới những chi tiết nhỏ đáng ngờ kia.
Nhưng không phải cứ không muốn thì sẽ có thể không nhớ tới. Có đôi khi chính là như vậy, càng khống chế thì càng không kiểm soát được.
Phạm Tiểu Vi: “Tôi chỉ muốn biết xem anh ấy không thích nữ nhân hay vẫn là không thích tôi.”
Tề Gia Mẫn trước nay chưa bao giờ nghĩ tới còn có chuyện như vậy.
Cô nhẹ đáp: “Được, em sẽ giúp cô điều tra.”
Cô nhẹ nhàng kéo chăn của Phạm Tiểu Vi, nói: “Có điều, cái này đều chỉ là việc nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh với việc cô đã giúp em.”
“Có!” Phạm Tiểu Vi nghiêm túc: “Chuyện này đối với tôi mà nói thì quan trọng giống như tính mạng vậy.”
Tề Gia Mẫn muốn nói rằng tình yêu và mạng sống căn bản không thể so.
Nhưng rốt cuộc cô cũng không nói ra. Dù sao mỗi người đều có ý nghĩ khác nhau. Chuyện không đáng để trong lòng mình có lẽ lại chính là chuyện quan trọng nhất đối với người khác.
Cô nói: “Cô Phạm yên tâm, em sẽ cẩn thận điều tra.”
“Tôi không muốn để cho người khác biết.” Phạm Tiểu Vi sắc mặt tái nhợt nói.
Tề Gia Mẫn gật đầu. Có điều nghĩ nghĩ cô lại thấp giọng nói: “Nhưng mà năng lực của em có hạn,
nếu không nhờ người khác, rất khó…”
Có chút chuyện không cần nói Phạm Tiểu Vi cũng biết. Lục Minh Kỳ đã ở nước ngoài rất nhiều năm, chỉ dựa vào một mình Tề gia Mẫn căn bản rất khó làm sáng tỏ rõ ràng.
“Em có thể đảm bảo chỉ nhờ mỗi anh cả em hỗ trợ thôi, tuyệt đối sẽ không để cho ai khác biết được.”
Phạm Tiểu Vi: “Được!”
Cô ấy nhắm mắt lại, nói: “Tôi nghĩ, nếu như những tiểu cô nương ở Chấn Đán biết được tôi đang bất an như vậy chắc là sẽ hận không thể thế chỗ đi?”
Tề Gia Mẫn: “Không phải, cô suy nghĩ nhiều rồi. Kì thật mọi người đối với thầy Lục là loại sùng bái không nhất định cần có kết quả. Nhiều khi cũng giống như là thích một nhân vật trong sách hoặc là minh tinh trong phim điện ảnh mà thôi. Chỉ là đơn thuần quý mến, không hẳn là cầu đến cái gì.”
Phạm Tiều Vi: “Đúng vậy. Bởi vì mọi người đều còn trẻ a! Tràn đầy sức sống và đáng yêu! Tự nhiên không biết thứ tình cảm yêu đương này thật không phải đơn giản như tưởng tượng.”
Tề Gia Mẫn cười cười.
Phạm Tiểu Vi: “Như là em, liền không hiểu nha.”
Tề Gia Mẫn không biết vì sao rất nhiều người đều nói rằng cô không biết gì chuyện tình cảm nhưng thật ra cô cảm thấy chính mình vô cùng hiểu biết. Tình yêu rất đẹp nhưng tình yêu cũng rất mong manh. Hơn nữa làm người không thể quá tham lam, nào đâu mọi chuyện đều có thể như ý!
Cô chống cằm nói: “Thật ra em rất hiểu.”
Phạm Tiều Vi bật cười, cô ấy muốn nói gì đó nhưng mà lại thật sự mệt rồi.
Tề Gia Mẫn thấy cô ấy nói chuyện một lúc liền mệt như vậy lập tức nói: “Cô Phạm, nghỉ ngơi đi thôi.”
Phạm Tiểu Vi: “Quay lại trường đi học đi, đừng ở lại đây.”
Tề Gia Cung và Phạm đại thiếu đi vào liền nghe được Phạm Tiểu Vi nhắc nhở Tề Gia Mẫn trở lại trường học mà Tề Gia Mẫn thì nhanh chóng vâng dạ.
Phạm đại thiếu bồi bọn họ ra cửa, nói: “Em gái tôi bên này đã có người ở bệnh viện trong sóc, nhà mọi người cũng không cần tới suốt như vậy.”
Tề Gia Mẫn nhìn Phạm Tiểu Vi đã ngủ nói: “Cũng phải.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì có người tới, chính là Lục Minh Kỳ và người nhà của hắn.
Phạm đại thiếu tiến lên một bước chào hỏi: “Lục tiên sinh, Lục thái thái, mọi người đến đấy à.”
Theo sau, hắn giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay Lục Minh Kỳ xem như chào hỏi qua, còn Lục Minh Tuyết bên cạnh thì hắn đều không có phản ứng gì đặc biệt.
“Thật sự là không khéo rồi, Tiểu Vi vừa mới ngủ xong.”
Lục thái thái ôn nhu: “Không sao, không sao, chúng ta cũng chỉ thăm con bé một cái thôi.”
Bà ta lại nói tiếp: “Người bệnh luôn luôn cần nghỉ ngơi thật nhiều.”
Tầm mắt bà ta dừng trên người anh em nhà họ Tề rồi rất nhanh liền dời đi.
Thế nhưng Lục Minh Tuyết nhìn thấy Tề Gia Mẫn trải qua chuyện lớn như vậy mà thần sắc vẫn sáng láng như cũ thì trong lòng cảm thấy mất cân bằng. Cô ta cũng không biết vì sao mình lại chán ghét Tề Gia Mẫn đến thế, chỉ là vẫn luôn cảm thấy chính mình không hề kém cạnh chút nào thế nhưng tất cả mọi người đều chỉ thích Tề Gia Mẫn.
Mà hiện tại cô ta lại còn phải đối mặt với sự dây dưa của thằng em trai vô lại kia nữa.
Chỉ một người như vậy thôi mà Du tứ thiếu cũng không chịu giúp cô ta xử lí. Chính là bọn họ vốn đã là đã sớm quen biết nhưng địa vị của cô ta ở trong lòng Du tứ thiếu lại không bằng Tề Gia Mẫn kia!
Mấy ngày này Lục Minh Tuyết thật không chịu nổi, hắn suốt ngày vòi tiền quả thực khiến cô ta bực bội vô cùng.
Du tứ thiếu không chịu giúp thì cô ta liền đi tìm Lương thiếu gia hỗ trợ. Nhưng mà hắn lại đã trở về Thiên Tân đi học. Hơn nữa hình như nhà họ Lương rất chán ghét cô ta, vẫn luôn phòng bị đối với chuyện kết giao giữa hai người họ. Cho nên, đến giờ cô ta vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
“Minh Tuyết?”
Lục thái thái nhìn cô ta với vẻ mặt có chút không hài lòng, nói: “Sao lại ngẩn người ra thế?”
Lục Minh Tuyết lập tức thận trọng ngoan ngoãn trả lời: “Con chỉ là nghĩ đến vết thương của chị Tiểu Vi, trong lòng thấy khó chịu thôi. Cũng không biết khi nào chị ấy mới khỏe trở lại.”
Kì thật cô ta ước gì Phạm Tiểu Vi không khỏe lên. Tuy biết ý nghĩ này không tốt nhưng Lục Minh Tuyết thật không khống chế được bản thân nghĩ như vậy. Trong lòng cô ta hiểu rằng dựa vào lần bị thương này của Phạm Tiểu Vi thì sợ là hôn sự đầu xuân năm tới phải hoãn lại rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Minh Tuyết cao hứng lên, ánh mắt hơi lóe, càng thêm vui sướng.
Chỉ là, cô ta vẫn cố gồng mình để người khác không phát hiện ra.
Lục Minh Tuyết kìm nén lại niềm vui của mình, hỏi: “Chị Tiểu Vi bị như vậy, cũng không biết khi nào mới đỡ đây?”
Phạm đại thiếu nói: “Cái này không dám nói, đến bác sĩ cũng còn không nói trước được.”
Lục Minh Tuyết liếc Tề Gia Mẫn một cái, lời nói ẩn ý châm ngòi: “Chị Tiểu Vi chính là bị oan! Vô duyên vô cớ lại bị thương như vậy. Cũng không biết sao lại có những người vô sỉ như thế. Đã liên lụy người khác thì chớ lại còn ra vẻ vô tội.”
“Minh Tuyết!” Lục Minh Kỳ nhíu mày nhìn cô ta, nói: “Em lớn rồi, cũng không phải là một đứa trẻ con ba tuổi, nói năng hành động phải có chừng mực. Tóm lại đừng để anh mỗi một lần có chuyện lại phải dạy dỗ lại một lần đi?”
Biểu tình của hắn có chút không tốt, hận không thể rèn sắt thành thép.
Đôi mắt Lục Minh Tuyết lập tức đỏ lên, rất ấm ức. Nhưng cô ta cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu yên lặng.
Lục thái thái nhìn lướt qua Lục Minh Tuyết, nói: “Được rồi, em gái không hiểu chuyện thì về nhà dạy dỗ, ở ngoài lớn tiếng như vậy cũng không sợ mất mặt sao.”
Rồi bà ta mặc kệ hai đứa con, lôi kéo Lục tiên sinh đi vào phòng bệnh.
Ánh mắt của Tề Gia Mẫn và Lục Minh Tuyết đụng nhau. Tề Gia Mẫn cười lạnh một tiếng, không để ý tới Lục Minh Tuyết, nói: “Anh cả, chúng ta đi thôi.”
Cô rất áy náy với Phạm Tiểu Vi cho nên Phạm lão thái thái không vui cô cũng không phản bác lấy một câu, đây hẳn là thừa nhận. Nhưng Lục Minh Tuyết thì là cái thá gì? Tề Gia Mẫn sẽ không để mình phải chịu cơn thịnh nộ của cô ta.
Cô bình tĩnh và lãnh đạm: “Chúng ta đi?”
Anh cả Tề: “Đi thôi.”
Lục Minh Tuyết cắn môi, nhìn hai người bọn họ rời đi thì đột nhiên đuổi theo. Cô ta đứng ở hành lang nói: “Tề đại thiếu, tôi có thể nói chuyện với anh được không?”
Lúc này Tề Gia Cung đã đi được nửa đường, hắn quay đầu lại nhìn về phía Lục Minh Tuyết, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi tính là cọng hành gì?”
Lục Minh Tuyết bị lời này đả kích, ngập ngừng khóe miệng. Cô ta vốn là muốn nói: em là em gái của anh, A Tuyết! Nhưng mà lời đó tới họng rồi cũng đành ngậm ngùi nuốt xuống bởi vì cô ta hiểu được bản thân mình căn bản không phải.
Cô ta không phải là con gái nhà họ Tề, không phải em gái Tề Gia Cung.
Tề Gia Cung sẽ không thật sự giúp cô ta. Cho dù là tiểu yêu nữ Tề Gia Mẫn kia không tốt thì cũng vẫn có quan hệ huyết thống với bọn họ, bọn họ sẽ coi trọng cô ấy. Mà cô ta, liền tính là trăm nghìn lần tốt, cho dù có dốc hết tâm lực cũng sẽ không được bọn họ đặt trong lòng.
Ai bảo cô ta không phải là người nhà họ Tề?
Cho nên, bọn họ sẽ không giúp đâu.
Không có ai sẵn lòng ôm nợ giúp cô xử lí thằng em trai quỷ hút máu kia. Không có! Nghĩ đến đây Lục Minh Tuyết lại có chút hận người nhà họ Tề, hận sự tuyệt tình của bọn họ!
Tề Gia Cung là người làm ăn, rất biết quan sát sắc mặt người khác, mỗi một biểu tình và động tác nhỏ của Lục Minh Tuyết đều không qua được mắt hắn. Hắn trào phúng liếc mắt đánh giá trên dưới Lục Minh Tuyết, nói: “Lục tiểu thư vẫn nên dè dặt một ít mới tốt.”
Nói xong, hắn ôm lấy bả vai Tề Gia Mẫn: “Em gái, chúng ta đi.”
Lục Minh Tuyết cắn môi, suýt nữa rơi lệ. Cô ta muốn hỏi xem cô ta không dè dặt ở chỗ nào nhưng là tức đến đỏ mặt thì người ta cũng đi rồi.
Lục Minh Tuyết bực bội quay đầu lại. Chỉ là vừa quay lại thì thấy ngay Lục Minh Kỳ đứng ở cánh đó không xa đang nhìn cô ta. Trong lòng cô ta hoảng hốt, lập tức tiến lên: “Anh!”
Cô ta vươn tay muốn nắm lấy tay Lục Minh Kỳ nhưng hắn lại né tránh, chỉ nhìn Lục Minh Tuyết một cái thật sâu rồi xoay người đi vào phòng bệnh.
Cô ta vô cùng hoảng loạn, chạy nhanh theo, bộ dáng như một cô vợ nhỏ.
Phạm đại thiếu nhìn đến toàn bộ quá trình nhăn mày gắt gao không biết đang nghĩ gì.
Còn anh em nhà họ Tề cùng nhau đi xuống lầu. Lên xe, Tề Gia Mẫn dựa vào ghế, nói: “Lục Minh Tuyết…”
Lại nghĩ nghĩ rồi lắc đầu không nói nữa.
Anh cả Tề nghiêng đầu nhìn chờ cô nói tiếp, nhưng thấy cô không định nói liền chủ động mở miệng: “Cô ta không quan trọng một chút nào.”
Tề Gia Mẫn: “Em biết.”
Có quan trọng hay không không phải vấn đề!
Nhưng mà Tề Gia Mẫn cũng không nói ra, chỉ nói: “Anh chở em đi câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ đi.”
Anh cả Tề: “Ừm.
Có lẽ là bởi vì thời tiết dạo này trở lạnh, đi chơi du ngoạn gì đó đều không phù hợp nên câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ nhiều người hơn hẳn trước đây. Tề Gia Mẫn tới trường bắn, bên này có nhiều hơn mấy người.
Phải biết rằng, ban đầu ở đây không hề có một ai cả!
Tề Gia Mẫn: “Anh cả cứ trở về làm việc đi, không cần ở lại đâu, em ở đây yên tĩnh luyện bắn súng một lúc.”
Anh cả Tề: “Được.”
Tuy rằng hắn rất thương Tề Gia Mẫn nhưng sẽ không khống chế sinh hoạt của cô.
Tề Gia Mẫn đeo bịt tai lên, sau đó nhanh chóng lên nòng. Pằng pằng pằng, tiếng súng liên tiếp vang lên khiến mọi người đều đổ dồn nhìn lại phía cô. Vừa khéo nhìn thấy phát súng của cô trúng ngay hồng tâm, một số người muốn tới bắt chuyện liền im như gà mắc thóc!
Thiếu nữ hung tàn, vẫn là đừng tới gần thì hơn.
“Gia Mẫn.”
Tề Gia Mẫn vừa bỏ súng xuống nạp thêm đạn thì liền nghe thấy có người gọi.
Cô quay đầu nhìn lại, là Từ Thục Tuệ. Đã lâu rồi bọn họ không gặp nhau, nhớ lại lần cuối tựa hồ cũng không phải hình ảnh gì tốt đẹp cho lắm.
Tề Gia Mẫn nhướng mày, nói: “Thật trùng hợp.”
Sau đó quay đầu lại tiếp tục luyện tập.
Từ Thục Tuệ nhìn Tề Gia Mẫn nhanh nhẹn, cảm khái nói: “Kĩ năng bắn súng thật không tồi a!”
Chỉ là tiếng súng cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác, Tề Gia Mẫn nào có nghe được Từ Thục Tuệ nói cái gì. Từ Thục Tuệ nhìn Tề Gia Mẫn bình tĩnh và chuẩn xác, thấp giọng nói: “Cô quả nhiên lợi hại.”
Tuy rằng Tề Gia Mẫn của hiện tại có một chút khác biệt so với đời trước nhưng Từ Thục Tuệ lại cảm thấy bản chất là không có biến hóa gì. Bởi vì, mỗi lần gặp, cô ấy đều loáng thoáng cảm nhận thấy cảm giác ưu việt áp đảo những người khác.
Mà trên thực tế, cô ấy cảm thấy chính mình cũng khác thì bằng không vì sao người khác lại không có cơ hội như vậy!
Cô ấy sống lại một lần đã lợi dụng rất nhiều tin tức của mình để chiếm cứ tiên cơ. Như là đời trước, nhà cô ấy bị cửa hàng Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh chèn ép rất nhiều nhưng ở đời này, dưới sự trợ giúp của cô ấy thì dạo gần đây đã đoạt được không ít mối làm ăn của bọn họ.
Càng đừng nói, bây giờ ba Từ làm gì cũng đều ít nhiều phải hỏi cô ấy mấy câu.
Cho nên, Từ Thục Tuệ rất đắc ý.
Cô ấy dựa người vào tường, khoanh tay nhìn Tề Gia Mẫn luyện bắn. Ai ai cũng đều nói Tề Gia Mẫn là tiểu khả ái ngoan ngoãn đang yêu, nhưng Từ Thục Tuệ biết rằng hoàn toàn không phải thế. Cô ta (Mẫn) là một con rắn độc!
Cô cười khẩy, thầm nghĩ "các người biết được bao nhiêu chứ?".
Nhưng ngay sau đó, cô ấy liền cảm thấy thương hại.
Cho dù Tề Gia Mẫn lợi hại tới cỡ nào thì cũng không phải vẫn sẽ chết sớm hay sao? Nhà họ Tề đều chết, nhà bọn họ lại được lợi! Nghĩ đến đây Từ Thục Tuệ càng có cảm giác ưu việt.
Tề Gia Mẫn nghiêm túc luyện tập nhưng cũng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Từ Thục Tuệ, chỉ là cô không thèm để ý tới.
Ai biết được Từ Thục Tuệ muốn làm cái gì đâu?
Liền ở ngay lúc này, cửa phòng tập mở ra, một người đàn ông mặc quân trang tiếng vào, đứng ở cách đó không xa nhìn Tề Gia Mẫn. Có lẽ là thấy Tề Gia Mẫn có chút mất tập trung nên tiến lên cầm cổ tay cô, nhẹ nhàng di động một chút, nói: “Cô không thể tập trung tinh thần thì sẽ rất khó có thể bách phát bách trúng. Nếu những thứ nhỏ nhặt này cũng để tôi phải dạy lại thì tốt nhất là không cần học nữa.”
Tề Gia Mẫn hơi nhìn sang liền thấy Du tứ thiếu. Cô cong khóe miệng lên, ngoan ngoãn nói: “Sư phụ, anh chưa đi sao?”
Du tứ thiếu: “Nghiêm túc!”
Tề Gia Mẫn quả nhiên tập trung tinh thần trở lại, nhắm ngay hồng tâm bóp cò. Pằng pằng pằng.
Động tác của cô liên tục không thất thủ một viên nào.
Du tứ thiếu ở một bên nhìn Tề Gia Mẫn, vừa khéo có thể nhìn thấy lông mi cong dài của cô, ánh mắt hắn lóe lên: “Trả súng đi, tôi đưa cô đi chỗ này.”
Tề Gia Mẫn đáp một tiếng rồi đi theo Du tứ thiếu cùng ra cửa.
Từ Thục Tuệ lập tức gọi lại: “Tề Gia Mẫn.”
Dừng một chút, cô ấy nhìn lướt qua Du tứ thiếu nhẹ cười rồi nói: “Tôi vẫn đang đợi cô.”
Tuy rằng đã biết Du tứ thiếu sẽ chết trên chiến trường nhưng dù sao cũng là mấy năm nữa, hiện tại hắn vẫn đáng để kết giao! Ít nhất có rất nhiều thứ có thể lợi dụng được. Chưa nói đến việc hắn cao ráo đẹp trai mà ba hắn còn là Du thị trưởng cũng đủ để vênh váo ở bến Thượng Hải này rồi!
Cô ấy mím môi lộ ra vài phần thiếu nữ thẹn thùng.
Chỉ là Tề Gia Mẫn nói: “Thế à? Nhưng mà tôi còn có việc.”
Từ Thục Tuệ lại liếc nhìn Du tứ thiếu một cái, e thẹn cười: “Tôi không ngại đi cùng hai người.”
Tề Gia Mẫn suýt nữa phun ra tới. Cô nhìn Từ Thục Tuệ không hiểu sao cô ấy lại có thể phát biểu ra lời như vậy, nói: “Nhưng mà tôi ngại!”
Nụ cười của Từ Thục Tuệ cương cứng lại.
Tề Gia Mẫn cười: “Tôi nói đùa thôi. Nhưng mà có sư phụ tôi ở đây, xác thật là không tiện đâu. Hẹn gặp ngày khác.”
Từ Thục Tuệ nhìn về phía Du tứ thiếu, nhẹ giọng: “Không hỏi sao biết ý Du tứ thiếu thế nào. Du tứ thiếu, ngài có để ý không?” Cô ấy chớp chớp mắt, có chút ra vẻ cô gái nhỏ ngây thơ.
Người này nếu là da mặt dày lên hẳn là người bình thường đều không bì được.
Chỉ là, luôn có một số người không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
Du tứ thiếu vừa khéo chính là người như vậy. Hắn căn bản không để ý Từ Thục Tuệ, ngược lại duỗi tay qua vai Tề Gia Mẫn, nói: “Trả súng nhanh còn đi, đừng rề rà.”
Căn bản, không để ý tới Từ Thục Tuệ!
Từ Thục Tuệ: “Du tứ thiếu, tôi đang nói chuyện với ngài đâu…”
Du tứ thiếu lạnh nhạt liếc Từ Thục Tuệ, phun ra một chữ: “Lăn!”