Vẻ mặt Tề Gia Mẫn cảnh giác, gần như là giương móng vuốt ra thị uy.
Anh tư Tề lúc này cũng phản ứng lại, phóng tới phía trước chặn em gái sau lưng, hung tợn nói: “Anh muốn làm gì?!”
Cao Như Phong chỉ liếc nhìn anh tư Tề một cái rồi rời đi, thật sự quá cay mắt.
Hắn châm một điếu thuốc, theo đầu vai của anh tư Tề nhìn cô gái nhỏ phía sau, hút hai hơi rồi trực tiếp dập đi. Trước khi anh em nhà họ Tề kịp phản ứng thì anh đã giơ tay đẩy anh tư Tề ra, tiến lại nhéo cằm Tề Gia Mẫn, trầm mạc nhìn cô hỏi: “Cô không biết tôi?”
Tề Gia Mẫn khẩn trương, phản xạ có điều kiện đẩy hắn ra. Nhưng Cao Như Phong đã sớm đoán được liền gọn gàng bước sang né được động tác của cô, thuận thế theo đó mà đẩy Tề Gia Mẫn vào tường. Hơi thở của hắn phả vào mặt cô, ánh mắt như đuốc: “Tề Gia Mẫn.”
“Mẹ kiếp, tên lưu manh! Mày khi dễ em gái tao để xem tao dùng búa đập chết mày!”
Anh tư Tề cũng là loại biết đánh nhau, liền xông lên. Tuy nhiên một đấm này lại bị Cao Như Phong bắt được dễ dàng, lợi dụng đà đẩy anh tư Tề lùi lại mấy bước.
Tề Gia Mẫn lập tức phẫn nộ. Tuy rằng cô sợ Cao Như Phong nhưng không thể để hắn bắt nạt người nhà mình được.
Cô vung một quyền thật mạnh nện vào người Cao Như Phong. Mặc dù hắn có thân thủ lưu loát, thân hình cường tráng cũng không lại được thiên phú trâu bò của “cô nàng mạnh mẽ” Tề Gia Mẫn. Hắn thậm chí còn không nhận ra, bị giật mình lùi lại phía sau đập vào cửa.
Tiếng va chạm vang lên dữ dội!
Vẻ mặt Tề Gia Mẫn hung dữ: “Là lỗi của tôi, tôi làm loạn làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh. Tôi đã xin lỗi rồi. Nhưng nếu anh động tay động chân thì tôi cũng không khách khí! Tôi không sợ anh!”
Mặc dù cô bày vẻ “tôi siêu hung dữ” nhưng trong mắt Cao Như Phong cũng chẳng khác nào hư trương thanh thế.
Ánh mắt hắn mang theo ý cười, nhìn chằm chằm Tề Gia Mẫn: “Như này mới giống cô!”
Tề Gia Mẫn: “?”
Cao Như Phong chế nhạo, nhìn cô một cái thật sâu rồi xoay người ra cửa ngạo nghễ bước đi.
Tề Gia Mẫn: “???”
Là như nào?
Quả nhiên, bệnh xà tinh, không thể suy nghĩ theo lẽ thường!
Cô quay sang nhìn anh tư Tề, hai người nhìn nhau.
Rồi anh tư Tề mới chạy nhanh tới cửa, ngó hành lang đã không thấy Cao Như Phong nữa, mau tay đóng cửa lại, lau mặt một phen, nói: “Chết tiệt, gặp phải biến thái rồi!”
Sau khi suy đi nghĩ lại, hắn càng bất an: “Không, chúng ta không thể ở lại đây. Ai biết được tên biến thái kia có đến nữa hay không!”
Anh tư Tề lo lắng tới dắt em gái đi ra ngoài: “Đi, đổi phòng khác.”
Tề Gia Mẫn: “Không cần đến thế chứ?”
“Không cần là không cần thế nào? Em xinh đẹp, đáng yêu như thế rất dễ bị mấy tên xấu xa thèm muốn!”
Anh tư Tề đi đến đâu, mọi người né đi đến đó. Thấy thế, hắn đắc ý, hùng hổ nói lí lẽ: “Em xem, mọi người đều muốn tránh đi bởi vì tầng này có một tên biến thái! Em thế mà vẫn không nhận ra!”
Tề Gia Mẫn: “...”
Anh tư của cô thật sự có EQ quá thấp.
Người ta đang tránh Cao Như Phong ư? Rõ ràng là người ta đang tránh một người đàn ông cường tráng trong trang phục nữ giới!
Tuy nhiên, Tề Gia Mẫn vẫn kiên quyết ngoan ngoãn theo anh tư đi đổi phòng!
Quả nhiên là thời nào thì có chân trong cũng dễ hành sự hơn.
Dựa vào việc có quan hệ, anh tư Tề còn tìm hiểu phòng bên cạnh. Ngạc nhiên là người nằm phòng này không phải Cao Như Phong mà là một người lớn tuổi. Có điều ông già này cũng không phải người lương thiện gì, chính là chủ công ti Già Hưng!
Đúng là vị này!
Tề Gia Mẫn biết ông ta là cha nuôi của nam chính Cao Như Phong, một con cáo già độc ác, thâm hiểm, là khẩu xà tâm phật hàng real chính hãng, sau này cũng chính là đối thủ một mất một còn lớn nhất của Cao Như Phong.
Tề Gia Mẫn co rụt vai lại, không chút hứng thú dây dưa với khẩu đại bác này.
Dù không phải nam chính cũng có phúc khí của nam chính, tránh xa nam chính là tránh xa nguy hiểm!
Thật ra ông trời có vẻ cũng rất chiếu cố Tề Gia Mẫn, ngày hôm sau cô đã cảm thấy mình khỏe lên nhiều. Có lẽ do chuyện xảy ra đêm hôm trước nên ba mẹ Tề không để con gái ở lại bệnh viện nữa mà đón về tận nhà.
Cũng may, Tề Gia Mẫn bệnh không có gì nghiêm trọng, ba, bốn ngày sau liền phục hồi khỏe mạnh. Khi Tiếu Hân đến thăm Tề Gia Mẫn thì cô đã khỏe, đang ở trong phòng đọc sách. Cũng không có cách nào khác, thân phận học bá sẽ không tự nhiên từ trên trời rơi xuống, phải tự thân chăm chỉ nỗ lực. Thiếu nữ Tề Gia Mẫn ham hư vinh bảo trì thân phận học bá, ít nhất vẫn phải để ý đọc sách.
Tiếu Hân cũng không đến một mình mà đi cùng với Du Khanh. Du Khanh thấy cô đang đọc sách năm ba, ngạc nhiên nói: “Em đọc nhiều như vậy sao?"
Tề Gia Mẫn: “Tiến độ của em đang theo sau anh ba! Cuối học kỳ, nhân tiện em có thể giúp anh ấy, thuận tiện rút ra sơ đồ đề thi.”
Du Khanh: “...”
Tề Gia Mẫn đứng lên: “Ngồi đi.”
Dư Khanh tò mò nhìn xung quanh, đúng là phòng của con gái, chủ yếu là màu hồng, ngọt ngào đáng yêu, tràn ngập hơi thở của một tiểu cô nương. Cô ta thở dài đầy ghen tị: “Chị luôn tưởng tượng sẽ được tự sắp xếp phòng cho riêng mình kiểu vậy. Nhưng ba luôn nói rằng điều đó là không cần thiết! Chị thực sự nên để ông ấy đến nhà của em để xem xét.”
Tiếu Hân mỉm cười: “Em cũng nghĩ vậy! Nhưng em biết ba sẽ không đồng ý ngay cả khi ông ấy nhìn thấy căn phòng này!”
Nói cho cùng, ở thời đại này, bậc cha mẹ có thể cho bọn họ học hành như nhà họ Tề đã thật sự là khai sáng gia trưởng, hiếm không thể hiếm hơn. Nhưng Tiếu Hân không cảm thấy sao cả, dù sao cũng vẫn có rất nhiều gia đình thua kém họ.
Tiểu Hân: “Bệnh thương hàn thế nào? Có sao không?”
Tề Gia Mẫn: “Tất cả đều tốt rồi! Thật ra là thân thể em có hơi yếu nhưng rất mau lại!”
Cô nhìn má Tề Gia Mẫn, thấy mặt cô tươi tỉnh, hai má hồng hào, không còn bệnh mới yên tâm.
Tiếu Hân: “Em không sao là tốt rồi. Nhưng lần này cũng coi như nhắc nhở chị phải chiếu cố em nhiều hơn. Yếu không nên ra gió.”
Cô ấy nghĩ đi nghĩ lại rồi nói tiếp: “À, đúng rồi, những đứa con trai bắt nạt em lần trước đều đã ghi hình phạt theo quy định. Chị quan sát thấy bọn họ cũng thật thà, trên người còn có nhiều vết thương, chắc là về nhà bị dạy dỗ một trận rồi. Xem ra sau này không dám ngang ngược nữa!”
Du Khanh lớn tuổi hơn một chút, suy nghĩ chín
chắn hơn, bổ sung thêm: “Tiếu Hân nói đúng nhưng mà em cũng phải để ý cẩn thận hơn một chút. Nói ra thì em nhiều anh trai như vậy, ra ngoài nên để một người đi cùng. Mặc dù chị nghĩ bọn họ không muốn làm điều gì khác nhưng vẫn phải đề phòng lòng tiểu nhân. Cẩn tắc vô áy náy, phải không?"
Tiếu Hân tiếp lời: “Hội trưởng nói đúng!”
Cô ấy cũng nghĩ vậy không phải chỉ vì chuyện này, mà còn vì... công ti Già Hưng.
Không biết tại sao, cứ nghĩ đến ánh mắt ông chủ thứ ba của công ti Già Hưng nhìn Tề Gia Mẫn ngày đó, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi lo lắng.
Tề Gia Mẫn bé bỏng đáng yêu của họ, tuyệt đối không thể bị một “con quái thú ăn mặc đẹp” làm vấy bẩn!
Tiếu Hân: “Chị sẽ nói chuyện với dì Tề! Để dì ấy sắp xếp người bảo vệ em!”
Càng nghĩ về điều đó, Tiếu Hân càng lo lắng đứng dậy và đi tìm mẹ của Tề Gia Mẫn. Tề Gia Mẫn nắm lấy Tiếu Hân, dở khóc dở cười nói: “Không cần. Chị quên rồi sao? Em có sức lực rất lớn, muốn giở trò với em cũng khó!”
Tiếu Hân: “Nhưng em còn nhỏ lại gầy như vậy, cho dù có chút sức lực chung quy lại vẫn chỉ là một cô gái. Chị không yên tâm!”
Tề Gia Mẫn lôi kéo Tiếu Hân hồi lâu cuối cùng mới thuyết phục được.
Tề Gia Mẫn sợ Tiếu Hân lại nhắc tới nên đổi chủ đề, chớp chớp đôi mắt to, hỏi: “Lần này hội trưởng cùng đến chắc không phải chỉ đơn thuần là thăm em đấy chứ?”
Du Khanh bất ngờ trước sự nhạy bén của Tề Gia Mẫn, nhưng cũng là vì thật sự có mục đính khác nên cảm thấy xấu hổ. Sau khi do dự cô vẫn mở miệng nói: “Thật ra, đúng là có chút chuyện.”
Tề Gia Mẫn nghiêng đầu cười nhẹ. Điều này làm cho Du Khanh cảm thấy thoải mái không thể giải thích được, suy nghĩ một chút, không khỏi giật nảy mình, hào phóng nói: “Kỳ thực là phía Lục Minh Tuyết ủy thác có chút vấn đề.”
“Vậy thì em có thể giúp gì?” Tề Gia Mẫn hỏi.
Du Khanh: “Bạn của Lục Minh Tuyết kiên quyết chối gặp chúng ta, ngay cả Lục Minh Tuyết cũng từ chối gặp. Chị nghĩ, mặc dù cô ấy không phải bạn cùng trường nhưng chị vẫn không muốn chưa làm gì đã bỏ cuộc. Chị đã xem qua các bài khảo sát mà chị đưa Minh Tuyết làm thấy rất tốt. Có lẽ chúng ta thuyết phục nhiều hơn chút sẽ thay đổi được một người. Vì vậy, chị vẫn muốn nói chuyện kĩ lưỡng hơn với cô ấy nên định trực tiếp đi đến Bách Nhạc Môn[1]!”
([1] Bách Nhạc Môn: ‘cổng của 100 thú vui’, là một hộp đêm và vũ trường lâu đời. Ở đây có phòng khiêu vũ lớn nhất ở Thượng Hải trước khi Quân đội Giải phóng Nhân dân thiết lập quyền kiểm soát thành phố vào năm 1949. Tra từ khóa ‘paramount shanghai’ trên google để biết địa chỉ và các thông tin khác nếu cần ^.^)
Ngừng một chút, Du Khanh nói tiếp: “Chị biết em có sức mạnh lớn nên muốn nhờ em đi cùng chị.”
Nói đến đây Du Khanh tự trào phúng chính mình! Mới nãy còn bảo người ta cẩn thận hơn khi ra ngoài, lại không nghĩ tới quay đầu một cái lại muốn dẫn người ta đến chỗ nguy hiểm.
Cô xấu hổ: “Cái đó, là chị...”
Còn chưa kịp nói gì Tề Gia Mẫn đã mở miệng: “Được chứ!”
Du Khanh ngẩng đầu nhìn Tề Gia Mẫn.
Tề Gia Mẫn nhếch miệng cười: “Được, em sẽ đi cũng chị.”
Cô nói nhanh: “Không sao đâu. Để em nói với anh hai đi cùng chúng ta. Anh hai em đi đến mấy nơi như kiểu Bách Nhạc Môn, Đại Thượng Hải[2] gì đó giống như đi qua cổng thành thôi. Với lại bạn bè anh ấy trải rộng khắp Bến Thượng Hải nên đi cùng anh ấy chúng ta chỉ cần nỗ lực một nửa, thành quả gấp đôi.”
([2] Đại Thượng Hải: một nơi tương tự Bách Nhạc Môn.)
Tiếu Hân và Du Khanh: “...”
Thực sự, không biết phải trả lời như thế nào.
Thật lâu sau, Du Khanh mở miệng: “Vậy em xem đêm nay có thể đi không?”
Tề Gia Mẫn cười nói: “OK.”
Trên thực tế, hầu hết mọi người ở Huệ Mỹ Thư sẽ không tán thành việc đi đến Bách Nhạc Môn. Nếu Du Khanh không khăng khăng, vấn đề này chắc chắn sẽ không tiếp tục.
Nếu là Tề Gia Mẫn thì cô cũng cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Mỗi người đều quyết định con đường mình muốn đi. Trong thời đại hòa bình và thịnh vượng họ cũng không thể quan tâm đến quá nhiều người như vậy, chứ chưa nói đến thời thế chưa ổn định như hiện tại. Tề Gia Mẫn không tán thành nhưng lại lo lắng về việc Tiếu Hân và Du Khanh sẽ đến Bách Nhạc Môn. Dù sao họ cũng là hai cô gái ngây thơ lại tới nơi như Bách Nhạc Môn, nếu có chuyện gì cũng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nếu đi với cô thì sẽ khác.
Chưa kể cô xuyên qua nên có nhiều kiến thức và tầm nhìn tiến bộ mà việc cô khỏe như trâu cũng đã là điểm hữu dụng.
Hơn nữa, cô cũng có ý định của riêng mình.
Cô định lôi kéo anh hai mình đi cùng rồi dốc hết công sức để Tiếu Hân biết sự đào hoa của anh hai. Chỉ cần Tiếu Hân hiểu rõ sẽ không ái mộ anh hai nữa, như vậy ít nhất, nguy hiểm cho gia đình họ sẽ giảm bớt một chút.
Tiếu Hân phải ở bên Cao Như Phong.
Mặc dù một cô gái thiện lương như Tiếu Hân sánh đôi với sự biến thái của Cao Như Phong, Tề Gia Mẫn cảm thấy thực sự chính là bông hoa nhài cắm bãi c*t trâu.
Nhưng ai bảo người ta là nữ chính và nam chính cơ chứ?!
Vì vậy, cô phải nỗ lực để Tiếu Hân biết rằng anh hai phân bò của cô không xứng đáng để trở thành mối tình đầu!
Nghĩ đến đây, Tề Gia Mẫn cảm thấy ý tưởng của mình thật quá hay!
Mình phục mình quá cơ!
Tác giả có chuyện muốn nói: Bách Nhạc Môn, chuẩn bị lên sàn!