Lục gia đột nhiên xuất hiện, Tô Từ nhìn thiếu niên cao lớn ở phía sau Lục phụ và Lục mẫu, hai mắt buồn ngủ mông lung của cô liền trở nên sáng ngời.
Tô Từ chớp mắt vài cái với Lục Chiết.
"Chúng tôi đi nghỉ phép.
Thế nào, mấy người cũng đi chơi xa sao?" Tô phụ có vợ ở bên cạnh, tâm tình vô cùng vui sướng.
Đôi mắt Lục Trầm hơi híp lại, ông ấy cười rộ lên hệt như một con hoa hồ ly: "Tôi nghe nói sơn trang nghỉ dưỡng của nhà mấy người vừa xây xong, bắt đầu kinh doanh.
Để thuận tiện xem việc kinh doanh của ông thế nào, tôi mới mang vợ con cùng đi để ủng hộ ông.
Thế nào, cảm động không?"
Tô phụ sửng sốt: "Ông cũng đi sơn trang?"
Lục Trầm nhướng mày, cười nói: "Chẳng lẽ tôi không thể đi?"
Tô phụ cũng không nghĩ nhiều: "Khó được dịp ông nguyện ý đưa tiền tới cửa, tôi cũng không có đạo lý đẩy tiền ra ngoài không kiếm.
Chẳng qua là nhà chúng tôi cũng đi nơi đó nghỉ dưỡng."
Lục Trầm búng tay một cái: "À, vậy thật tốt quá, nhiều người náo nhiệt."
Ở một bên, Tô mẫu nghe thấy Lục gia bọn họ cũng đi sơn trang nghỉ dưỡng, bà cảm thấy quá trùng hợp.
Theo bản năng, ánh mắt bà nhìn sắc mặt thanh lãnh của Lục Chiết.
Tuy bà tin tưởng phẩm tính của thiếu niên này, nhưng hiện tại không khỏi quá trùng hợp.
Ôn Nhã chủ động đi ra phía trước bắt chuyện với Tô mẫu: "Hai người bọn họ mỗi lần gặp nhau đều là đề tài không ngừng, có đôi khi mình cũng cảm thấy có phải mình là bóng đèn của bọn họ hay không."
Suy nghĩ của Tô mẫu bị đánh gãy, bà nở nụ cười: "Cũng không phải đâu.."
Tô Từ biết Lục gia cũng đi sơn trang nghỉ dưỡng, hơn nữa bọn họ còn đi cùng một chiếc máy bay với bọn cô.
Cô trộm bắn một đôi mắt đắc ý cho Lục Chiết.
Làm sao lại có nhiều trùng hợp như vậy?
Rõ ràng chính là mưu đồ từ trước.
Dọc theo đường đi, Tô phụ và Lục Trầm ông một câu, tôi một câu, đấu võ mồm không ngừng.
Tô mẫu cũng bị Ôn Nhã lôi kéo đi ở phía trước, nhiệt liệt trò chuyện những kiểu quần áo đang nổi gần đây.
Hai đầu củ cải lùn tay nắm tay nhỏ đi ở giữa, thỉnh thoảng lại lén quay đầu nhìn chị gái và anh rể ở phía sau.
Tô Từ và Lục Chiết đi cạnh nhau, nhưng vẫn duy trì khoảng cách một mét.
Cô quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh mặt vô biểu tình, thật đúng là như thể cùng cô không thân, cô cười nói: "Không phải anh nói gần đây rất bận sao?"
Đôi mắt đen nhánh của Lục Chiết nhìn về phía cô: "Ừ, mấy ngày nay anh đi ra ngoài, phải vất vả chú Phương."
Tô Từ chớp mắt, con ngươi đen nhánh của cô tràn đầy ý cười: "Lục Chiết, thừa nhận đi, anh chính là muốn gặp em."
Mắt thiếu niên nhìn về phía trước, không để ý đến lời trêu chọc của thiếu nữ.
Chỉ là dưới mái tóc màu đen của hắn, đỉnh lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.
Tô Từ nhìn thấu lỗ tai đỏ hồng của Lục Chiết, cô nhịn xuống xúc động muốn đi qua cắn lỗ tai của hắn một cái.
Tiểu muộn tao này, muốn gặp cô cứ việc nói thẳng, tâm tình cô tốt, còn sẽ thưởng hắn một cái hôn.
Nhưng vì cố kỵ cha mẹ ở phía trước, Tô Từ không dám làm càn trêu chọc Lục Chiết.
Khi lên máy bay, Tô Từ mới biết ngay cả chỗ ngồi của một nhà Lục Chiết cũng ở trước sau bọn họ.
Tô mẫu và Tô phụ mỗi người mang theo một đứa bé ngồi ở phía trước, Lục Trầm và Ôn Nhã ngồi ở lối đi nhỏ bên kia.
Tô Từ nhìn Lục Chiết ngồi bên cạnh mình, mày cô cong lên, nhỏ giọng hỏi thiếu niên: "Anh cố ý mua vé máy bay ngồi bên cạnh em sao?"
Lục Chiết lắc đầu: "Là cha anh cho người an bài."
Ở phương diện tình cảm, Lục Trầm có nhiều kinh nghiệm phong phú hơn đứa con trai Lục Chiết.
Biết cả nhà Tô gia ra ngoài du lịch, ông ấy liền tích cực báo cáo vợ mình, sau đó còn cho người điều tra chuyến bay Tô gia sẽ đi, hơn nữa còn ôm luôn vị trí còn thừa ở khoang hạng nhất.
Hiện tại trong khoang hạng nhất, ngoại trừ Tô gia và Lục gia, căn bản không có hành khách nào khác.
Tô Từ có chút kinh ngạc.
Cô phát hiện Lục Chiết và cha hắn, ngoại trừ mặt mày có vài phần giống nhau, tính cách hoàn toàn tương phản.
Cô cảm thấy may mắn tính tình Lục Chiết tương đối cao lãnh, trầm mặc, mà không phải giống cha hắn phóng điện như vậy.
Thời gian bay từ thành phố B đến sơn trang bên kia là hai tiếng.
Tô Từ ngồi đến nhàm chán, nhưng vì cha mẹ ngồi ở phía trước, cô không có can đảm trực tiếp dựa sát người Lục Chiết.
Dứt khoát, cô duỗi tay qua, cố ý dùng đầu ngón tay đáp trên tay Lục Chiết đang đặt trên tay vịn.
Thiếu nữ cực kỳ xấu xa, đầu ngón tay như con sâu nhỏ, nhắm thẳng lòng bàn tay của hắn mà chui vào, một chút lại một chút trêu chọc trái tim trong lòng bàn tay.
Cọ đến khiến người ngứa tâm.
Tay Lục Chiết siết chặt, cầm lấy tay đang tác loạn của thiếu nữ, hắn bất đắc dĩ nhìn cô một cái, trong thanh âm đè thấp nhiều thêm vài phần dung túng: "Đừng nháo."
Tô Từ nơi nào sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn nói?
Cô tiếp tục dùng đầu ngón tay trêu chọc hắn, chính là muốn nhìn bộ dáng Lục Chiết mất khống chế nhưng lại không thể làm gì.
Mà lúc này, Tô mẫu ở phía trước đột nhiên quay đầu, vẻ mặt Tô Từ đứng đắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mà tay vẫn như cũ bị Lục Chiết nắm chặt.
May mà có ghế dựa che đậy, Tô mẫu căn bản không nhìn thấy.
Thời điểm Tô mẫu thu hồi ánh mắt, Tô Từ quay đầu lại, cô đối diện với Lục Chiết cười như tiểu hồ ly trộm cá thành công.
Dưới ánh sáng sung túc, đôi mắt khi cười khanh khách của Tô Từ nhiễm đầy vụn sao trời.
Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người như vậy, nhưng bụng lại đầy ý nghĩ xấu xa, quả thực làm người tức đến ngứa răng, rồi lại không thể làm gì.
Lục Chiết nắm chặt tay nhỏ của cô, nhéo đầu ngón tay đang tác loạn của cô đưa tới bên môi.
Nhìn đôi mắt trợn tròn của thiếu nữ, Lục Chiết há miệng, trực tiếp cắn đầu ngón tay của cô một cái.
Lúc xuống máy bay, khuôn mặt nhỏ của Tô Từ ửng hồng, cô ngoan ngoãn đi theo sau cha mẹ, không trêu đùa Lục Chiết nữa.
Nghĩ đến ngón tay mình bị cắn một cái, còn bị ngậm một cái, đôi mắt đen của cô sáng lên, gương mặt nóng bừng.
Cô phát hiện Lục Chiết học hư, so với cô còn xấu xa hơn!
Ngoài sân bay, đã có xe đang đợi.
Tô gia lên xe của mình, mà Lục gia bên kia, Lục Trầm hiển nhiên cũng đã chuẩn bị xe tới đưa đón.
Trong xe, Tô mẫu hỏi chồng mình: "Tại sao đột nhiên Lục gia cũng đi sơn trang nghỉ dưỡng vậy? Hơn nữa còn trùng hợp lại cùng một ngày với chúng ta?"
Cùng một ngày thì thôi, còn cùng khoang