Cô ta mất mát mà đi đến cửa khách sạn.
Mà lúc này, một thiếu nữ diện mạo xinh đẹp từ phía đối diện đi vào.
Đối phương mặc váy màu tím khói nhẹ, làn da trắng nõn.
Trong tiết trời mùa hè nóng bức như vậy, thiếu nữ tựa như đóa hoa tử lan nở rộ, tinh xảo xinh đẹp đến mức khiến người khác tự thẹn.
Sau khi trọng sinh, Triệu Ưu Ưu vẫn luôn được người trong trường coi là hoa khôi.
Diện mạo của cô ta khi không trang điểm rất thanh lệ, dáng người tinh tế, làn da trắng, so với người vốn là hoa khôi Khương Mộng Kỳ còn muốn xinh đẹp hơn mấy phần.
Cho nên, ở phương diện dung mạo, Triệu Ưu Ưu rất tự tin với chính mình.
Nhưng hiện tại, nhìn thiếu nữ từ bên ngoài khách sạn đi vào, Triệu Ưu Ưu đồng thời kinh diễm.
Đây là lần đầu tiên cô ta phát hiện, thế nhưng còn có người có thể lớn lên xinh đẹp hoàn mỹ đến như vậy.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp đi qua từ bên cạnh, Triệu Ưu Ưu nhịn không được quay đầu lại nhìn bóng dáng đối phương.
Cô ta biết, đại đa số các cô gái như vậy đều là được gia đình có tiền nuông chiều và dùng tiền đắp lên mà nuôi lớn, khác với sự trưởng thành tự nhiên của cô ta.
Tô Từ đã sớm thấy Triệu Ưu Ưu, cô nhẹ nhàng mà nghiêng mắt liếc nhìn đối phương một cái, từ bên cạnh cô ta lướt qua.
Trước kia cô vẫn luôn không chú ý, nhưng mà vừa rồi khi liếc mắt một cái, Tô Từ thấy được cổ tay đang cầm túi xách của Triệu Ưu Ưu, giá trị sinh mệnh của đối phương thế mà lại là màu xanh lục!
Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy có người có giá trị sinh mệnh màu xanh lục.
Giá trị sinh mệnh full hết ô vuông màu lục có nghĩa là Triệu Ưu Ưu ít nhất có thể sống đến hơn trăm tuổi.
Đây là hào quang của nữ chủ sao! Ngay cả tuổi thọ cũng cách biệt rất lớn với những người khác?
Tô Từ chua chát, cô cũng muốn có được giá trị sinh mệnh màu xanh lục, cô cũng muốn được một trăm tuổi.
Trong phòng khách sạn.
Sau khi Lục Chiết trở về cũng không thấy Tô Từ trong phòng.
Nhớ tới buổi chiều cô dùng vẻ mặt hồn nhiên, nói với hắn sẽ luôn ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong phòng chờ hắn trở về, Lục Chiết cong môi.
Thật là kẻ lừa đảo nói dối không nháy mắt.
Chờ sau khi kẻ lừa đảo trở về, cô nhìn thấy Lục Chiết đang ngồi ở bàn trà bên kia, chuẩn bị ăn tối, vui mừng một trận.
"Anh đã trở lại." Cô đi qua, ở bên kia ngồi xuống, bắt đầu làm bộ dáng ác nhân trước cáo trạng: "Em đợi anh rất lâu, chờ đến quá chán, nên em ra ngoài đi dạo một chút."
Lục Chiết sâu thẳm mà nhìn cô một cái, có thể là vì bị hơi nóng chiếu tới, trên mặt trắng nõn của thiếu nữ lộ ra đỏ ửng, tươi sống lại xinh đẹp: "Đi rửa tay rồi ăn cơm."
Tô Từ thấy vài món trên bàn đều là đồ ăn phù hợp khẩu vị của cô, cô cười khanh khách mà cầm lấy một cái khăn ướt khách sạn đưa đến, nhét vào trong tay Lục Chiết: "Chân em đau, không muốn đi nữa, dùng khăn ướt lau tay cũng có thể."
Cô duỗi tay mình đến trước mặt Lục Chiết, một đôi mắt ẩm ướt chớp chớp, cô trợn tròn mắt nói dối: "Lục Chiết, anh giúp em lau đi, hai tay em đều là mồ hôi, rất bẩn."
Lục Chiết rũ mắt.
Chỉ thấy bàn tay thiếu nữ trắng nõn tinh tế, ở dưới ánh đèn, đầu ngón tay còn lộ ra màu hồng nhợt nhạt, chỗ nào có tro bụi mà cô nói tới.
Lục Chiết lạnh băng vươn bàn tay to ra, dễ dàng mà khép lại đôi tay thiếu nữ thành nắm đấm nhỏ.
Hắn đẩy tay cô trở về, tiếp theo là nhét khăn giấy ướt vào trong tay cô, thanh âm nhàn nhạt: "Tự mình lau."
Tô Từ kinh ngạc một trận.
Người đàn ông này thật sự không có tâm!
Hắn không có sắc tâm!
Ban đêm, toàn bộ thành thị chìm trong bóng tối.
Tô Từ tắm rửa xong, cô dẫm lên đôi dép lê màu trắng chỉ sử dụng một lần của khách sạn rồi đi đến mép giường, nhìn thiếu niên đang sửa sang lại chăn.
Lục Chiết thật đúng là đã tìm người phục vụ khách sạn để lấy thêm một cái chăn, hắn xếp chăn thành một đường thẳng, bày lên trên giữa giường.
Tô Từ xem như đã phát hiện,