Hà Nhĩ Minh chờ mong mà nhìn cô.
"Trước kia tôi cùng cậu là quan hệ gì?" Tô Từ hỏi hắn.
"Cặp đôi!" Móng vuốt của Hà Nhĩ Minh một phen đã bắt được bàn tay nhỏ đặt ở trên bàn của Tô Từ, hai bàn tay to che lại tay cô.
Tay nhỏ của Từ Từ thật mềm, xúc cảm kéo dài, nắm thật là thoải mái!
Hắn kích động mà nhìn Tô Từ: "Từ Từ, tôi là bạn trai của cậu."
Tô Từ trợn trắng mắt, dùng sức rút tay mình lại: "Không có khả năng!"
Thần sắc Hà Nhĩ Minh ủy khuất: "Làm sao lại không có khả năng? Không tin cậu hỏi người xung quanh một chút, có phải tôi là bạn trai cậu hay không?"
Hắn mắt lạnh mà trừng những người xung quanh, phảng phất như ai dám phủ nhận, hắn liền sẽ hung hăng hành chết đối phương.
Mọi người nhanh chóng cúi đầu, tiểu bá vương đây là muốn thừa dịp Tô Từ mất trí nhớ mà ăn vạ làm bạn trai cô.
Quá đê tiện nha, nhưng là bọn họ không dám nói!
"Từ Từ, tôi thật sự là bạn trai cậu, trước kia cậu rất thích tôi." Hà Nhĩ Minh rải rắc lời nói dối đến mức hoàn toàn không nháy mắt.
Tô Từ lúc này càng thêm khẳng định, cô mắt lạnh liếc đối phương: "Cậu lớn lên không đủ soái khí, không có khả năng tôi sẽ thích cậu."
Lời nói của thiếu nữ quả thực như một cây đao cắm vào ngực Hà Nhĩ Minh, mọi người nhịn không được mà cười trộm.
"Từ Từ, cậu quên mất, tôi là giáo thảo, toàn trường tôi là soái nhất." Hà Nhĩ Minh nhanh chóng biện giải.
"Vậy giá trị nhan sắc của nam sinh trường chúng ta còn rất thấp." Tô Từ nhìn hắn: "Cậu là đệ nhất của năm sao?"
Lời cô nói như là thanh đao thứ hai, lại hung hăng thọc vào ngực Hà Nhĩ Minh.
Hà Nhĩ Minh hít sâu một hơi, hắn như thể cô vợ bé thẹn thùng, ngượng ngùng mà liếc nhìn Tô Từ một cái: "Tôi là đệ nhất của năm."
Tô Từ kinh ngạc mà liếc mắt nhìn hắn nhiều thêm một cái.
Hà Nhĩ Minh thẳng vòng eo, nói: "Đệ nhất của năm đếm ngược, còn Từ Từ cậu là đệ nhất của năm đếm xuôi, hai cái đệ nhất của năm đều bị chúng ta đoạt được, Từ Từ chúng ta thật là xứng đôi."
Tô Từ lần đầu tiên ý thức được, da mặt cô không phải là dày nhất.
"Cậu nhanh nhanh đi đi, đừng cản trở tôi!" Tô Từ đã xác định được cô cùng Hà Nhĩ Minh không có bất luận quan hệ gì cả.
Cho dù muốn thật sự có, cũng chỉ là đối phương đơn phương theo đuổi cô!
Xem ra ánh mắt của nguyên chủ cũng cao như cô.
Ừm, hiện tại cũng chỉ có Lục Chiết là vào mắt cô.
Đáng giận chính là, người nọ thế nhưng lại không muốn thấy cô!
"Từ Từ.." Hà Nhĩ Minh nhìn chằm chằm khuôn mắt nhỏ trắng nõn của Tô Từ, hắn phát hiện, một đoạn thời gian không gặp, hắn thấy Từ Từ càng thêm xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không mệt.
Tô Từ tức giận nói: "Cậu nhanh nhanh cút đi."
"Vậy đợi lát tôi lên lớp xong lại đến xem cậu.
Cậu muốn uống sữa bò không? Hoặc là muốn ăn chút đồ ăn vặt gì không, tôi giúp cậu đi mua." Hà Nhĩ Minh lưu luyến.
"Không có, thấy cậu đủ no rồi, cậu nhanh nhanh đi đi." Tô Từ phát hiện đối phương thật sự khó chơi.
Tiểu bá vương Hà Nhĩ Minh xấu hổ lại xấu hổ mà liếc nhìn Tô Từ một cái: "Thì ra tôi đối với Từ Từ mà nói, chính là [3] tú sắc khả xan."
Tô Từ: .
Sau khi tan học, Tô Từ lại bị Hà Nhĩ Minh quấn lấy.
"Tôi phải về nhà, chẳng lẽ cậu còn muốn đi theo?" Tô Từ khẽ nâng cằm, hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn.
Hà Nhĩ Minh hai mắt sáng ngời: "Từ Từ, cậu nguyện ý để tôi lên xe?"
Hắn vẻ mặt chờ mong mà nhìn Tô Từ, chỉ kém không có viết ra hai chữ "Liếm cẩu" ở trên mặt.
Tô Từ một phen đóng cửa lại, cô kéo cửa xe xuống, nhìn Hà Nhĩ Minh ngoài xe, nói thẳng: "Tôi không thích cậu, cậu đừng làm phiền tôi."
Ngoài xe Hà Nhĩ Minh gật đầu: "Tôi biết." Hắn không phải lần đầu tiên bị cô cự tuyệt.
"Dù sao ngoài tôi ra, không có người nào xứng đôi với Từ Từ, tôi vẫn sẽ luôn chờ Từ Từ thích tôi." Hà Nhĩ Minh một đôi mắt đen ẩm ướt mà nhìn Tô Từ, tiểu bá vương liền biến thành tiểu chó con.
Tô Từ đóng cửa sổ xe, lười tiếp tục phản ứng hắn.
Sau khi trở lại Tô gia, Tô Từ bồi tiểu Tô Ninh chơi trong chốc lát, cô liền trở về phòng.
Cô nhìn di động cả ngày đều không có động tĩnh, tức giận đến mức móc tai thỏ đã thu vào vali ném sang một bên.
Cô vốn còn tính toán, thừa dịp khoảng cách Tô phụ và Tô mẫu xảy ra chuyện còn