Tô Từ cùng Tô Trí Viễn thấy cha mẹ, nhanh chóng chạy qua.
Lục Chiết bảo nhân viên y tế đỡ Tô phụ trên lưng xuống, đưa đi bệnh viện.
Tô Trí Viễn thấy cha mẹ, mày gắt gao nhăn lại của anh rốt cuộc cũng buông ra: "Mẹ, mẹ không sao chứ."
"Mẹ không có việc gì, ít nhiều cũng là nhờ vị thiếu niên này đã cứu mẹ và cha con." Tô mẫu cảm kích mà nhìn Lục Chiết, bà cho rằng bà cùng chồng đã bị lửa thiêu chết.
"Là cậu?" Thần sắc Tô Trí Viễn có chút kinh ngạc, anh không nghĩ tới vị nam sinh từng chiếu cố em gái mình, hiện tại lại cứu cha mẹ anh, vị nam sinh này cùng Tô gia bọn họ thật có duyên.
"Trí Viễn, con biết cậu ấy sao?"
"Cậu ấy chính là Lục Chiết mà con đã nói với mẹ, trước kia là cậu ấy vẫn luôn chiếu cố Tiểu Từ." Tô Trí Viễn nhìn thoáng qua em gái bên cạnh, anh thu liễm ánh mắt: "Mẹ, mẹ cùng cha đến bệnh viện trước đi, em trai đã đưa về nhà, đợi lát nữa con sẽ đưa em gái đến bệnh viện thăm hai người."
Tô mẫu hít vào không ít khói đặc, thân thể có chút không thoải mái, bà cũng lo lắng thân thể Tô phụ, nên cuối cùng đi theo nhân viên y tế lên xe cứu thương.
Tô Trí Viễn gọi điện thoại an bài người đến bệnh viện chờ, để ngay lập tức sẽ có người chiếu cố Tô phụ và Tô mẫu.
Hôm nay Tô gia tổ chức yến hội ở chỗ này, lại đột nhiên xảy ra sự cố, anh còn muốn đi điều tra rõ ràng hỏa hoạn là do người làm hay là ngoài ý muốn.
"Lục Chiết." Ánh mắt Tô Từ doanh doanh mà nhìn thiếu niên thần sắc chật vật trước mặt: "Cảm ơn anh đã cứu cha mẹ em."
Thấy thiếu nữ bình yên vô sự, Lục Chiết nhẹ nhàng thở ra: "Tôi không biết bọn họ là cha mẹ em." Nhưng hắn thực may mắn bản thân có thể cứu được bọn họ.
"Dù sao thì chính là cảm ơn anh." Tô Từ dựa sát vào hắn: "Chú Phương nói anh đi vào khách sạn tìm em, anh làm sao lại ngốc như vậy, biết rõ bên trong nổi lửa, còn đi vào."
Ánh mắt Lục Chiết thật sâu.
Tiếp theo, hắn nghe thấy thiếu nữ nói: "Nhưng em rất thích anh vì em mà mất đi lý trí."
Ánh mắt Tô Từ rất sáng: "Anh khẳng định là xem em rất quan trọng, so với chính anh còn quan trọng hơn, mới có thể mạo hiểm mà đi vào cứu em."
Cô lo lắng hỏi hắn: "Anh không có bị thương chứ?"
Lục Chiết: "Không có."
Ánh mắt hắn dừng trên mặt thiếu nữ, chỉ thấy bên mặt trái của cô dính bụi bẩn, hắn giơ tay lên, duỗi đến mặt cô.
"Bang!" Một thanh âm thanh thúy vang lên.
"Ai cho mày chạm vào cô ấy?" Là Hà Nhĩ Minh hung hăng đánh bay tay của Lục Chiết, mặt mày anh đĩnh của hắn ta ngưng lệ khí, ánh mắt sắc bén mà nhìn kỹ Lục Chiết.
"Hà Nhĩ Minh, cậu điên rồi." Tô Từ dùng sức mà trừng mắt liếc nhìn Hà Nhĩ Minh một cái, cô một phen nắm lấy tay vừa rồi bị đánh bay của Lục Chiết, đặt ở trên mặt mình: "Anh ấy thích chạm vào tôi như thế nào đều được."
"Tô Từ!" Hà Nhĩ Minh khó tin mà nhìn một màn trước mặt, Tô Từ thế nhưng lại cho nam sinh này sờ mặt mình.
Tô Từ mới không muốn để ý tới Hà Nhĩ Minh, cô nhìn Lục Chiết: "Mặt em bẩn, anh giúp em lau nha."
Thiếu nữ giống như làm nũng, nghe vậy khiến ngực Hà Nhĩ Minh như thể bị mũi đao đâm vào một cái, vừa đau vừa chua.
Vừa rồi hắn ta muốn giúp cô lau mặt, cô quả quyết cự tuyệt.
Mà hiện tại, cô thế nhưng lại chủ động bảo thằng nam sinh không biết từ đâu chui ra lau mặt giúp mình!
Một đôi mắt của Hà Nhĩ Minh phiếm đỏ, sắc bén trong mắt hắn cũng rút đi, đôi mắt ẩm ướt mà nhìn Tô Từ: "Từ Từ, tôi cũng có thể giúp cậu lau mặt."
"Không cần cậu, tôi chỉ cần anh ấy!" Tô Từ cự tuyệt rõ ràng.
Lục Chiết nhìn tay mình dính bụi bẩn, hắn thu tay trở về.
Ánh mắt Tô Từ tối sầm lại, muốn nói với hắn.
Lục Chiết cọ tay mình trên quần áo mình vài cái, lau lòng bàn tay xong lại lật qua lau mu bàn tay vài cái.
Hắn lại lần nữa vươn tay, đầu ngón tay lạnh băng đụng vào mặt Tô Từ.
Lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn trên mặt cô.
Hà Nhĩ Minh nhìn đến chỉ nghĩ muốn bằm chết đối phương, hắn nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng: "Ngày đó người giúp cậu tiếp điện thoại, chính là hắn đúng hay không?"
"Là anh ấy thì thế nào." Tô Từ thấy Lục Chiết cùng Tô phụ và Tô mẫu đã bình an, tâm tình của cô liền tốt lên.
Trước kia Hà Nhĩ Minh còn nghĩ muốn phái người đi thành phố D điều tra, hiện tại xem ra là không cần.
Hắn muốn hỏi Tô Từ, có phải cô thích nam sinh này đúng không, nhưng khi thấy thái độ Tô Từ nhờ đối phương giúp đỡ, hắn nói đến bên miệng, lại dùng sức nuốt xuống.
Hắn lo sợ nghe được đáp án.
Một đôi mắt của Hà Nhĩ Minh gắt gao mà nhìn chằm chằm Lục Chiết đang đụng vào mặt Tô Từ, hắn muốn chém