Ôn Nhã khóc đến thút thít.
Lục Trầm nhìn vợ mình khóc đến thương tâm như vậy không chịu được, ông ấy nhanh chóng tiến lên đỡ lấy vợ mình: "Được rồi, con trai đã tìm được, chúng ta cần phải từ từ nói chuyện, em như vậy ngược lại sẽ dọa đến con trai chúng ta."
Lúc này Ôn Nhã mới buông Lục Chiết ra, bà ấy đỏ mắt giải thích với Lục Chiết: "Mẹ chỉ là quá nhớ con thôi."
Hai tay Lục Chiết rũ ở hai bên hông tê dại, hắn thấp thấp lên tiếng: "Vâng."
Trong phòng khách.
Ôn Nhã đã điều chỉnh lại cảm xúc.
Bà ấy nhìn qua tư liệu mà Lục Trầm điều tra, biết được tình huống của con trai ở cô nhi viện.
Nghĩ đến con trai ngoan được bà ấy nâng trong lòng bàn tay phải chịu nhiều khổ cực như vậy, cái mũi bà ấy đau xót, lại muốn rơi lệ.
"Con trai, thật xin lỗi, mẹ với cha con lâu như vậy mới tìm được con." Ôn Nhã gắt gao nhìn Lục Chiết, chỉ chớp mắt, con trai của bà ấy đã lớn như vậy, còn đẹp trai như vậy, bà ấy cũng chưa từng ở bên cạnh bồi hắn thật tốt.
Cổ họng Lục Chiết phát khô.
Hắn ngước mắt nhìn đôi vợ chồng trước mặt, cho dù hắn không thừa nhận, thì sự liên kết giữa quan hệ huyết thống cũng không như vậy.
"Mẹ biết đối với con mà nói thật sự rất đột ngột, nhưng con xác thật là con trai của chúng ta.
Là chúng ta trước kia đã không bảo vệ con thật tốt, làm đánh mất con.
Mẹ thật sự rất xin lỗi con." Trước khi Ôn Nhã gả cho Lục Trầm, bà ấy là thiên kim Ôn gia, tính tình cũng cao ngạo, không ai có thể làm bà ấy cúi đầu, chỉ duy nhất ở trước mặt con trai mình.
"Con có thể gọi chúng ta một tiếng được không?" Ôn Nhã nhìn hắn đầy khát cầu.
Lục Chiết đứng lên, hắn liếc nhìn Ôn Nhã và Lục Trầm một cái, trở về phòng.
Ôn Nhã sợ hãi hỏi chồng mình: "Có phải con trai không muốn nhận chúng ta hay không?"
Lục Trầm gắt gao nắm lấy tay đang run rẩy của vợ mình: "Nó chỉ là trong lúc nhất thời không thể tiếp thu."
Lúc này, Lục Chiết đi ra, hắn ngồi lại chỗ cũ, vươn tay.
Trong lòng bàn tay hắn là một huy chương vàng nhỏ.
Thấy được huy chương, Ôn Nhã che miệng, lại khóc rống lên.
Trong phòng, toàn thân Tô Từ vô lực mà nằm, tai thỏ của cô bị Lục Chiết chơi đã lâu, một chút sức lực cô cũng không có.
Cô dựng tai thỏ, tinh tường nghe được đoạn đối thoại bên ngoài.
Người tới sáng nay thật sự là cha của Lục Chiết? Hiện tại ngay cả mẹ của Lục Chiết cũng tìm tới rồi sao?
Nghe được mẹ của Lục Chiết khóc đến thương tâm như vậy, hiển nhiên Lục Chiết cũng không phải đứa con bọn họ không cần nên mới vứt bỏ, trong đó nhất định có nguyên nhân.
Tô Từ nghe bọn họ đối thoại, cô cảm thấy, hiện tại nhiều thêm hai người yêu thương Lục Chiết, thật tốt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Chiết mở cửa đi vào, lại nhanh chóng đóng cửa lại.
Tô Từ chớp mắt, cô nhìn thiếu niên đi đến mép giường.
"Có thể đứng lên sao?" Lục Chiết hỏi cô.
Tô Từ lắc đầu, đôi mắt nhỏ của cô oán oán mà nhìn hắn: "Đều tại anh!"
Khoé môi Lục Chiết cong lên, thanh lãnh trên mặt lập tức tan biến, càng thêm thanh tuấn đẹp trai.
"Em nghe thấy chúng ta nói chuyện?" Hắn hỏi thiếu nữ.
"Nghe được." Đôi mắt Tô Từ có ý cười lan tràn: "Lục Chiết, anh có cha mẹ."
Lục Chiết khẽ lên tiếng: "Hiện tại anh phải theo chân bọn họ trở về một chuyến, buổi tối mới về lại."
"Anh đi đi, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh." Tô Từ giờ này khắc này rất là tri kỷ.
Lục Chiết cười cười, hắn duỗi tay lại nhéo tai thỏ nhòn nhọn của thiếu nữ.
Tô Từ muốn khóc: "A, Lục Chiết anh thật đáng ghét."
Lúc chạng vạng.
Tô Từ phát hiện lỗ tai của mình đã thu hồi, cũng không biết có phải bởi vì buổi chiều bị Lục Chiết trêu đùa đến ra một thân toàn là mồ hôi hay không, cảm mạo nhỏ thế nhưng lại khỏi rồi.
Mà lúc này Lục Chiết cũng vừa lúc trở về, cô trực tiếp từ sofa xuống dưới, đi về phía hắn: "Anh và người nhà của anh nhận lại nhau xong rồi sao?"
"Ừ." Lục Chiết vốn không tính toán nhận thân, nhưng cha mẹ thân sinh đã tìm tới cửa, biết hắn tồn tại, cho dù hắn đơn phương không thừa nhận cũng vô dụng.
"Nhà anh