Như đã dự kiến, cô đẹp đến lóa mắt.
Cho dù có không ít người đã gặp Tô Từ, nhưng vẫn như cũ bị cô làm cho kinh diễm.
Một thân thiếu nữ vận lễ phục sao trời màu hồng nhạt, làn da tuyết lộ ra bên ngoài trắng như ngọc.
Khuôn mặt tuyệt mỹ và dáng người lả lướt hấp dẫn quả thực chính là vưu vật.
Càng đừng nói, đuôi mắt cô còn điểm nốt ruồi son quyến rũ câu nhân.
Giá trị nhan sắc của người Tô gia, thật là làm người khác hâm mộ và đố kỵ.
Từ khi thấy Tô Từ bước lên sân khấu, Hà Nhĩ Minh sớm đã ném Lục Chiết trước mặt ra sau đầu.
Hắn ta nhanh chóng nghênh đón, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Từ, ánh mắt ẩm ướt sáng lấp lánh: "Từ Từ, hôm nay cậu thật xinh đẹp."
"Tôi luôn luôn xinh đẹp." Tô Từ khẽ nâng cằm, cô nhìn về phía Lục Chiết đang đứng ở trong đám người.
Hôm nay hắn mặc một thân tây trang màu đen, như thể con nhà giàu kiêu ngạo.
Tô Từ chậm rãi bước qua.
"Cha, mẹ, anh trai." Tô Từ đi qua.
"Hôm nay Từ Từ thật xinh đẹp." Lễ phục là Tô mẫu chọn cho con gái.
Bà quả nhiên không chọn sai, con gái xinh đẹp đến mức khiến người không dời mắt được.
Tô Từ mím môi cười, ánh mắt cô như có như không lướt qua trên mặt Lục Chiết, mà hiển nhiên thiếu niên so với cô đạo hạnh cao hơn, căn bản một ánh mắt cũng không cho cô.
Cô có chút khó chịu.
"Từ Từ, hai vị này là cha mẹ Lục Chiết." Tô mẫu giới thiệu cho con gái mình.
Hiện tại Tô Từ không có ký ức, nên không quen biết Lục Trầm và Ôn Nhã.
"Chào chú Lục và dì Lục ạ." Đôi mắt Tô Từ cong lên, lập tức hóa thân thành tiểu hậu bối ngoan ngoãn.
Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm liếc nhìn con trai mình một cái, ông ấy mỉm cười.
Thật là, tính cách con ông ấy và ông ấy thật đúng là hoàn toàn bất đồng.
Ông ấy là [1] minh tao, mà con trai lại là [2] muộn tao.
Rõ ràng đã muốn vồ lên tiểu công chúa Tô gia, thế mà lại muốn làm bộ không quen.
Ánh mắt ông ấy dời về phía Tô phụ, đắc ý sờ cằm, cũng không nói gì nhiều, chỉ chờ đến một ngày đối phương bị tức đến dậm chân.
Ôn Nhã đã gặp qua Tô Từ vài lần, vẫn luôn hâm mộ Tô mẫu sinh được một cô con gái xinh đẹp.
Không nghĩ tới nhiều năm không gặp như vậy, thiên kim Tô gia trổ mã đến càng xinh đẹp hơn.
Chỉ sợ tìm khắp cả nước, cũng khó tìm được dung mạo thứ hai xuất sắc như vậy, khó trách Tô gia xem cô như bảo bối của Tô gia.
Cuối cùng, Tô Từ mới chào hỏi cùng Lục Chiết: "Lục Chiết."
Sắc mặt thiếu niên đối diện nhàn nhạt, hắn gật đầu.
Tô Từ híp mắt.
Tuy rằng nói là tình ngầm, nhưng đột nhiên bị hắn đối đãi lãnh đạm như vậy, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Tiểu Từ, đợi lát nữa con chuẩn bị nhảy mở màn sao?" Lần trước Tô phụ có hỏi qua con gái, nhưng con gái nói không chọn được người.
Hà Nhĩ Minh chủ động vươn tay mời: "Từ Từ, tôi có thể trở thành bạn nhảy của cậu được không?"
Một đôi mắt đen bóng của hắn ta ướŧ áŧ nhìn Tô Từ.
Khi đối mặt với tên tình địch Lục Chiết, hắn ta vẫn là chó săn hung hãn, nhưng lúc này đối diện với Tô Từ, hắn ta liền biến thành chó con, ánh mắt chờ mong mà nhìn Tô Từ.
Hắn ta kiên nhẫn chờ cô đáp lại.
Anh cả Hà biết em trai mình vẫn luôn thích thiên kim Tô gia.
Thấy bộ dáng em trai mình bị Tô Từ làm mê muội, anh ta cảm thấy buồn cười, nhưng không ra tiếng phản đối.
Tô Từ thoáng nhìn về phía Lục Chiết, khóe môi thiếu niên hơi mím lại, ánh mắt rất lạnh.
Cô lúc này mới vừa lòng cong đôi mắt lên: "Tôi không nhảy cùng cậu, tôi nhảy cùng Lục Chiết."
Tô Từ trực tiếp hỏi Lục Chiết: "Anh muốn cùng em nhảy mở màn không?"
Thiếu niên đối diện với ánh mắt lấp lánh của thiếu nữ, hắn lẳng lặng nhìn cô, thanh âm trầm thấp: "Anh không biết khiêu vũ."
Lục Chiết xuất thân từ cô nhi viện, sau đó bị người nhận nuôi, miễn cưỡng ấm no, nơi nào có cơ hội được học khiêu vũ?
"Không sao, anh nhảy theo em là được." Tô Từ vươn tay.
Tay nhỏ trắng nõn của thiếu nữ mềm mại như không xương, Lục Chiết nắm lấy, giữ chặt.
Đầu quả tim cũng mềm nhũn.
Nhìn hai người rời đi, ánh mắt Hà Nhĩ Minh trầm xuống, con ngươi hiện lên tàn khốc.
Anh cả Hà vỗ bả vai của em trai mình.
Đứa em trai này bình thường gây không ít họa, ăn chút đau khổ cũng tốt.
Để nó biết, trên thế giới này, không phải chuyện gì cũng có thể vừa lòng đẹp ý.
Tô Từ kéo Lục Chiết đi khiêu vũ bên kia, âm nhạc vang lên, ánh mắt mọi người đều dừng trên người bọn họ.
Giá trị nhan sắc của Tô Từ và Lục Chiết thật sự quá xuất sắc.
Cho dù hai người đứng yên, không làm gì, cũng đủ để khiến người khác không dời mắt được.
"Anh ôm eo em đi." Tay Tô Từ chui vào bàn tay to của Lục Chiết, mười ngón tay nắm chặt.
Một bàn tay của Lục Chiết đáp ở sau eo cô.
Tô Từ kề sát hắn: "Em đi một bước, anh đi một bước."
"Ừ."
Tiếp theo, Tô Từ mang theo Lục Chiết chậm rãi nhảy theo điệu nhạc.
"Lục Chiết, anh ôm chặt em một chút." Tô Từ yêu cầu.
Bàn tay to của Thiếu niên siết chặt.
"Lục Chiết, anh dẫm lên em rồi." Tô Từ oán giận.
Đỉnh lỗ tai của thiếu niên nóng lên: "Thực xin lỗi."
"Lục Chiết, nếu vừa rồi em không mời anh khiêu vũ cùng em, anh sẽ để em và người đàn ông khác cùng khiêu vũ sao?" Tô Từ hỏi hắn.
"Sẽ không."
Nghe vậy, Tô