Tô Từ nhíu mày: "Cậu ta thích gặp mưa thì cho cậu ta xối mưa.
Cuộc sống cũng không phải bộ phim thần tượng, cho dù cậu ta lâm bệnh, xối mưa chết, tôi không thích cậu ta vẫn như cũ là không thích cậu ta.
Nếu cậu ta còn không đi, trực tiếp gọi điện thoại cho anh cả của cậu ta, bảo người ép cậu ta rời đi, đừng làm phiền tôi ngủ."
"Tiểu thư.." Nghe được Tô Từ lạnh nhạt nói vậy, người hầu có chút khó tin.
"Đi đi, thất thần làm gì?" Tô Từ đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị nháo tỉnh, giọng nói của cô cũng không quá ôn hòa: "Chị đem lời nói của em, trực tiếp chuyển đạt cho Hà Nhĩ Minh, đừng lại dây dưa em."
"Được, tiểu thư." Người hầu không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng đi truyền đạt.
Mưa lớn như hạt đậu rơi trên người, khiến nhân sinh cũng đau.
Người hầu cầm ô che mưa, lặp lại những lời Tô Từ vừa nói cho Hà Nhĩ Minh một lần nữa, một chữ cũng không sót.
"Từ Từ thật đã nói vậy sao?" Trên mặt Hà Nhĩ Minh tất cả đều là nước mưa, đôi mắt màu đỏ tươi cũng bị nước mưa làm cho mơ hồ: "Tôi ở trong mắt cô ấy, sợ rằng chính là một cái chê cười đúng không?"
Người hầu không dám lên tiếng.
Lúc này, một chiếc xe ngừng ở cửa Tô gia.
Anh cả Hà cầm ô che mưa xuống xe, anh ta nhìn em trai mình nản lòng dựa vào cửa lớn, dầm mưa, anh ta đi lên trước: "A Minh, về nhà thôi."
Hai mắt men say của Hà Nhĩ Minh mờ mịt nhìn về phía anh cả mình, hắn ta ủy khuất khóc rống lên.
Hắn ta thừa nhận trước kia lúc bản thân mới gặp Tô Từ, xác thật là thấy sắc nảy lòng tham.
Nhưng lớn lên đẹp là ưu điểm của cô, có ai nói qua, thích một người không thể vì đối phương lớn lên xinh đẹp?
Dần dần, hắn ta không chỉ thích mặt cô, mà còn thích toàn bộ của cô.
Ngay cả khi cô hung dữ mắng hắn ta nhàm chán, bảo hắn ta lăn, hắn ta cũng thích.
Hà Nhĩ Minh ngồi trong xe, quần áo ướt dính vào người.
Đêm mưa làm nhiệt độ không khí có chút thấp, nhưng hắn ta như thể không cảm nhận được lạnh lẽo.
Tùy ý và kiêu ngạo trên mặt rút đi, cả người mất mát lại tịch liêu.
Bên trong ngực trống trơn.
Anh cả Hà bảo tài xế mở máy sưởi lên, anh ta nhìn em trai mình như mất hồn, cũng không nói thêm cái gì.
Từ nhỏ em trai anh ta lấy được đồ vật dễ như trở bàn tay quá nhiều, cũng nên biết, trên thế giới không phải chuyện gì cũng có thể vừa lòng đẹp ý.
Em trai anh ta, nên trưởng thành.
* * *
Tô Từ cũng không biết, sau ngày hôm đó Hà Nhĩ Minh rời đi trong đêm mưa thì sốt cao không ngừng, liên tục bị bệnh hơn một tuần mới tốt lên.
Mà thiếu niên ngày xưa kiêu ngạo kiệt ngạo như thể đã thay đổi thành một người khác.
Hà Nhĩ Minh thế nào, Tô Từ căn bản sẽ không để ý tới, thành tích thi đại học của cô và Lục Chiết đã được công bố.
Tô phụ biết thành tích của con gái trước tiên, người thứ nhất ông gọi điện thoại chính là Lục Trầm: "Hôm nay tất cả thành tích thi đại học đã được công bố, con gái tôi là Trạng Nguyên lần này."
Tô phụ khoe khoang trước mặt Lục Trầm, chưa bao giờ cần quanh co lòng vòng.
Trước kia lúc con trai Lục Trầm bị bắt cóc, mỗi lần khi nghe Tô phụ khoe khoang con mình, ông ấy đều á khẩu không trả lời được, bị chọc vào chỗ đau trong tim, nhưng hiện tại không giống như vậy.
Lục Trầm dựa vào lưng ghế, ông ấy cong mi, sắc mặt đắc ý nói với Tô phụ ở đầu bên kia điện thoại: "À, thật trùng hợp, con trai tôi cũng là Trạng Nguyên."
Giờ đã khác xưa.
Không chỉ Tô Thịnh Quốc có thể khoe khoang con gái, ông ấy cũng có thể khoe khoang con trai.
"Tôi tính đến lúc đó sẽ thay con trai tôi chúc mừng." Lục Trầm tự đắc chuyển động ghế dựa: "Đúng rồi, con gái ông ghi danh đại học nào vậy?"
Tô phụ nhớ rõ lúc điều tra, từ nhỏ đến lớn thành tích của Lục Chiết đều rất tốt.
Hừ, thật quá tiện nghi cho hoa hồ ly Lục Trầm: "Làm sao? Ông muốn lấy kinh nghiệm từ tôi hả?"
Lục Trầm cười đến mức còn giảo hoạt hơn hồ ly: "Đúng đúng đúng, tôi không phải đã rất lâu không có kinh nghiệm làm cha sao? Hiện tại con trai thi đại học, tôi đương nhiên phải chọn lựa cho nó thật tốt."
Lục Trầm hạ thấp tư thái, thay con trai tìm hiểu tình báo: "Ông nói một chút con gái ông ghi danh đại học nào, ông chọn lựa khẳng định không có vấn đề, tôi chỉ tham khảo sơ sơ thôi."
Tô phụ không hề phát hiện dụng ý của Lục Trầm, tâm tình ông tốt, thuận thế trả lời vấn đề của Lục Trầm: "Con gái của tôi ghi danh đại học B."
"Đại học B rất tốt, gần nhà, rất tiện." Trong mắt đào hoa của Lục Trầm tất cả đều là ý cười giảo hoạt.
Sau khi cắt đứt điện thoại, ông ấy gọi điện thoại cho vợ mình để tranh công: "Nhã Nhã, anh nghe được Tô Từ báo danh đại học B, con trai chúng ta cũng chọn đại học B đi.."
Tô Từ và Lục Chiết đã sớm hẹn sẽ chọn cùng trường đại học.
Sau khi cô nhìn thấy thành tích, một chút cũng không ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn chính là, cô lại liên tục nhận được chuyển khoản từ cha mẹ và anh trai, nói là khen thưởng cho cô.
Cô phát hiện, người nhà mình động một xíu là đều thích đưa tiền cho cô.
Ngay cả Tiểu Thiên Tài và Tiểu Tô Ninh cũng móc tiền riêng của bọn chúng ra, tung ta tung tăng nhét vào tay cô một đống tiền mặt đỏ tươi, còn một bên khen, chị gái thi tốt, đây là khen thưởng cho chị gái.
Hai cái củ cải nhỏ quả thực là đáng yêu quá mức thôi.
Giá trị sinh mệnh của anh trai Tô Trí Viễn còn một tháng, Tô Từ chỉ có thể chờ đợi.
Cũng trong lúc này, lần thứ hai thu hình tiết mục mỹ thực lại đến rồi.
Người trong đoàn phim đều cho rằng Tô Từ trải qua một lần bị mắng trên hot search, tâm tình cô sẽ không quá tốt.
Nhưng mà, khi thấy sắc mặt thiếu nữ hồng nhuận, mắt đen có thần xuất hiện ở đoàn làm phim, bọn họ mới biết bản thân nghĩ nhiều, hiển nhiên Tô Từ cũng không để ý những chuyện trên mạng.
Trong phòng nghỉ của khách quý.
Quan Tĩnh thấy Tô Từ tiến vào, từ trong túi xách cô ta móc ra một cái bình nước, đi đến chỗ Tô Từ.
Trên gương mặt thanh tú và đoan chính của cô ta mang theo ý cười quan tâm: "Tô Từ, gần đây thời tiết có chút khô nóng, ở nhà mình có nấu một ít nước đường tuyết lê nhân nấm tuyết.
Mình mang đến cho cậu một ít, cậu muốn uống không?"
Tô Từ thấy vẻ mặt đối phương nóng bỏng, cô trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, tôi không cần." Quan Tĩnh cười buông bình nước xuống, tiếp tục