Tiếp theo, Tô Từ thấy vài nhân viên công tác bao lấy một nam nghệ sĩ cao lớn lướt qua trước mặt mình.
Nam nghệ sĩ thấy Tô Từ đứng ở một bên, xinh đẹp đến kinh người, theo bản năng anh ta liếc nhìn nhiều thêm một cái.
"Người kia là ca sĩ đang rất nổi dạo gần đây, Trịnh Hạo, tháng sau anh ấy tổ chức buổi biểu diễn, vừa rồi ở cách vách hẳn là đang quay chụp phim tuyên truyền." Tạ Ngọc Mẫn thấy Tô Từ không nháy mắt nhìn nam nghệ sĩ, cho rằng Tô Từ cảm thấy hứng thú với Trịnh Hạo.
Thì ra nam nghệ sĩ này chính là Trịnh Hạo.
Trước kia Tô Từ nghe Hứa Đa nhắc tới, Trịnh Hạo là người trẻ tuổi đang nổi tiếng của công ty Sáng Thần, Trịnh Hạo chính là nghệ sĩ của công ty nhà cô.
Tô Từ thu hồi ánh mắt: "Tháng sau buổi biểu diễn của anh ta sẽ diễn ra vào ngày mấy?"
"Ngày tám." Trên gương mặt lạnh lùng của Tạ Ngọc Mẫn lộ ra ý cười: "Em muốn đi sao?" Tô Từ lắc đầu.
Vừa rồi cô thấy giá trị sinh mệnh của Trịnh Hạo là một đường thẳng màu đỏ, chỉ còn lại một tháng.
Hôm nay là ngày tám, cách buổi biểu diễn tháng sau của anh ta vừa lúc cũng là một tháng.
Nói cách khác, Trịnh Hạo sẽ chết trong buổi biểu diễn ngày đó của anh ta.
Này cũng quá thảm, là phát bệnh? Hay là ngoài ý muốn?
Còn một đoạn thời gian nữa, Tô Từ chỉ có thể tạm thời ấn xuống suy nghĩ, cô quay đầu nói với Tạ Ngọc Mẫn: "Đi thôi, em đưa đồ cho chị."
Trở lại phòng nghỉ, Tô Từ móc ra một phần văn kiện đưa cho Tạ Ngọc Mẫn: "Chị mở ra nhìn xem."
Phần tư liệu này là cô cho người điều tra, đã tra ra người trước kia thả ra tai tiếng của Tạ Ngọc Mẫn là ai.
Tạ Ngọc Mẫn mở túi văn kiện ra, lấy tư liệu bên trong, lúc này, mấy tấm ảnh chụp rơi xuống mặt đất.
Cô ấy nhặt ảnh chụp lên, lại bị ảnh chụp bên trong sợ tới mức tay phát run.
"Làm sao em lại có ảnh chụp này?" Tạ Ngọc Mẫn không thể tin được nhìn về phía Tô Từ.
"Chị nhìn nội dung trên văn kiện trước đi." Tô Từ ngồi xuống sofa.
Cô chậm rãi mở miệng: "Trong yến hội sinh nhật ngày đó của em, ảnh chụp này của chị vốn sẽ bị lộ ra trên mạng.
Bất quá em cho người lập tức xóa bỏ, mà người sau màn sai sử, cũng đã giúp chị tra ra."
Tạ Ngọc Mẫn nhìn hai chữ "Quan Tĩnh" trên tư liệu điều tra, cả người cô ấy rét run.
Bên trong ảnh chụp chính là trước kia cô ấy cùng một ít người đầu tư ăn cơm, uống say bị đỡ đi, đối phương muốn mang cô ấy đi, nhưng may mắn bị người đại diện của cô ấy kịp thời ngăn cản.
Cô ấy không nghĩ tới, chính mình vẫn bị chụp được ảnh.
Người đầu tư đỡ cô ấy là người đã kết hôn.
Nếu ảnh chụp thật sự bị lộ ra ngoài ánh sáng, cho dù cô ấy có phải người bị hại hay không, có làm hay không, thanh danh đều sẽ bị hao tổn, tiền đồ cũng bị hủy.
Ngày đó, cô ấy xác thật đã nói với Quan Tĩnh, cô ấy có một bữa tiệc, Quan Tĩnh cũng hỏi địa điểm.
Thì ra, Quan Tĩnh đang chờ để thiết kế hãm hại cô ấy.
Tính cách Tạ Ngọc Mẫn không phải bề ngoài lãnh khốc thì thoạt nhìn kiên cường.
Bị bạn tốt phản bội, bị bạo lực internet, hơn nữa cô ấy đã có bệnh trầm cảm, cho nên nếu cô ấy không chịu nổi, sẽ lựa chọn dùng thuốc ngủ quá liều.
Nếu không phải Tô Từ ra tay ngăn cản, Tạ Ngọc Mẫn đã không còn nữa rồi.
"Tất cả tư liệu đều cho chị, chính chị quyết định nên xử lý như thế nào đi." Tô Từ đứng dậy, chuẩn bị cho Tạ Ngọc Mẫn thời gian để tự hỏi bản thân.
Đi đến cạnh cửa, đột nhiên Tô Từ tạm dừng lại: "Một người hãm hại mình, không đáng trở thành bạn bè.
Nếu không phải bạn bè, thì không cần phải tất yếu để ở trong lòng, càng thêm không đáng vì cô ta mà làm ra việc ngu ngốc." Cô nhìn về phía Tạ Ngọc Mẫn: "Em nói đúng chứ?"
Ánh mắt mờ mịt của Tạ Ngọc Mẫn dần dần hoàn hồn.
Cô ấy nhìn về phía Tô Từ, trong lòng vô cớ có loại cảm giác được chống đỡ.
Từ tận đáy lòng Tạ Ngọc Mẫn cảm tạ Tô Từ: "Cảm ơn em."
Tô Từ cười, Tạ Ngọc Mẫn có thể nghĩ thông liền tốt.
Cô đẩy cửa ra đi ra ngoài, mà ngoài cửa, vừa lúc đứng chính là Quan Tĩnh.
Quan Tĩnh mới từ toilet thúc nôn trở về, thấy Tô Từ, cô ta ân cần và nóng bỏng nở nụ cười với Tô Từ, nhưng chỉ nhận được một cái mặt lạnh của đối phương.
Nhìn Tô Từ trực tiếp rời đi, trên mặt tĩnh mỹ của cô ta hiện lên vài phần không vui.
Quan Tĩnh xoay người, liếc mắt một cái liền đối diện với ánh mắt mang theo