Thẩm Tiện vừa đỡ Lâm Thanh Hàn vừa hỏi: "Có sao không Thanh Hàn? Em thấy chỗ nào không thoải mái?".
Lâm Thanh Hàn nghe được giọng của Thẩm Tiện, cảm thấy quen tai liền ngẩng đầu lên, cố gắng xác nhận người trước mặt là ai nhưng cô lại say đến mức không nhìn rõ được, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp hình ảnh Thẩm Tiện chồng lên nhau, đầu lại đau nhức hơn.
Người say rượu liền mạnh dạn hơn ngày thường, Lâm Thanh Hàn vừa cố thoát ra cánh tay của Hàn Nhụy vừa đi về phía Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn sắp ngã xuống mặt đường, vội vàng ôm lấy cô ấy.
Lâm Thanh Hàn một tay câu cổ Thẩm Tiện, cả người đều dựa vảo người Thẩm Tiện mới không đến mức ngã xuống, một tay nắm chặt thành quyền đánh vào bả vai Thẩm Tiện, ngửa đầu nhìn cô, ấm ức nói: "Không phải cô nói đến đón tôi sao? Tại sao bây giờ mới đến, tôi đau đầu muốn chết".
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn sắc mặt đỏ ửng, cô gái này giỏi thật, đây là uống rượu làm càn? Chị hai, không phải chị không cho tôi tới sao? Ngay cả địa chỉ cũng không cho tôi biết.
Nếu không phải cô bỏ một ngàn đồng mua vị trí của Lâm Thanh Hàn từ hệ thống, cô làm sao biết được Lâm Thanh Hàn ở đâu mà tìm?
Nhưng mà Thẩm Tiện biết rõ không thể giảng đạo lý với người say rượu, nếu không chút nữa có thể không phải chỉ bị đánh vài cái nhẹ nhàng như vừa rồi.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện không trả lời liền tức giận, duỗi tay đẩy Thẩm Tiện, không đẩy nổi Thẩm Tiện, ngược lại khiến bản thân chao đảo, cũng may Thẩm Tiện nhanh tay lẹ mắt vội vàng ôm chặt cô ấy, nhưng người được ôm cũng không chịu ngoan ngoãn, lẩm bẩm lầm bầm oán giận: "Tôi đang nói chuyện với cô, sao không trả lời?".
Thẩm Tiện lập tức dỗ dành nói: "Đúng, đúng, đúng, tôi sai rồi, đều do tôi tới trễ, Thanh Hàn đừng tức giận được không?", nói xong nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Lâm Thanh Hàn, muốn người trong ngực nhanh chóng dịu xuống.
Lúc này Lâm Thanh Hàn mới dựa vào vai Thẩm Tiện, nhưng ánh mắt vẫn chưa có tiêu điểm, nhìn không rõ mặt Thẩm Tiện, nhăn mày, không vui nói: "Đồ khốn, sao cứ lắc qua lắc lại, tôi chóng mặt, cô không đứng yên được sao?".
Thẩm Tiện tức giận lại buồn cười, là do cô sao? Rõ ràng cô ngoan ngoãn đứng một chỗ có được không, với lại, sao cô trở thành đồ khốn rồi?
Thẩm Tiện thở dài, quyết định không so đo với người say, hơn nữa, cô cảm thấy bộ dáng này của Lâm Thanh Hàn rất thú vị.
Thẩm Tiện mỉm cười nhìn Lâm Thanh Hàn, sau đó dỗ dành nói: "Ừ, là tôi không đúng, không nên lắc lư, em đừng giận được không? Chúng ta về nha, Điềm Điềm đang đợi".
Lâm Thanh Hàn duỗi tay ôm lấy hông Thẩm Tiện, cố gắng đứng vững, nghe được tên của Thẩm Điềm liền yên phận lại, "Vậy chúng ta về nhà đi, tôi còn phải dỗ Điềm Điềm đi ngủ".
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn không còn ồn ào trong ngực cô nữa mới nhẹ nhàng thở ra, hơi có lỗi gật gật đầu với Hàn Nhụy và Lục Kiến Bạch, "Ngại quá, vừa rồi làm phiền hai người chăm sóc Thanh Hàn".
Hàn Nhụy thấy tương tác giữa Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện cũng an tâm, nhìn có vẻ như Lâm Thanh Hàn kêu Thẩm Tiện đến đây đón chị ấy, "Không có gì, đều là đồng nghiệp với nhau, việc nên làm, vậy chị chăm sóc chị Thanh Hàn cẩn thận, chúng tôi về trước".
Hàn Nhụy nhìn thoáng qua Lục Kiến Bạch, phát hiện Lục Kiến Bạch không có ý định đi về.
"Cô Thẩm, cô đưa Thanh Hàn về có vẻ như không tốt lắm đâu? Cô và em ấy đã ly hôn, tôi không có ý khác, chỉ là cảm thấy một Alpha đưa Thanh Hàn thì không tốt lắm".
Lục Kiến Bạch tận lực đè nén sự căm tức của bản thân, bảo trì phong độ nói.
Thẩm Tiện nhìn thoáng qua nam chính trong nguyên văn, cười như không cười nói: "Tôi và Thanh Hàn ở chung một chỗ, không phải tôi đưa em ấy về chẳng lẽ để anh đưa về sao bác sĩ Lục? Đừng quên, anh cũng là Alpha".
Lục Kiến Bạch bị Thẩm Tiện nói đến á khẩu, việc anh ta không ngờ đến nhất chính là Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện vẫn còn ở chung một chỗ.
Lâm Thanh Hàn trong ngực Thẩm Tiện thấy cô nãy giờ vẫn chưa đi, bất mãn hối thúc: "Đồ khốn, về nhà nhanh lên, Điềm Điềm còn đang chờ tôi đâu".
Thẩm Tiện dịu dàng nói: "Được được được, chúng ta đi về".
Nói xong, hướng về phía Hàn Nhụy và Lục Kiến Bạch nói: "Con gái còn đang ở nhà chờ chúng tôi, chúng tôi về trước".
Vừa dứt lời cũng không đợi hai người đối diện trả lời liền đỡ Lâm Thanh Hàn lảo đảo đi đón taxi.
Tuy nhiên, người trong ngực cô hoàn toàn không phối hợp, Thẩm Tiện ra một thân mồ hôi mới nhét được Lâm Thanh Hàn vào trong xe, Lâm Thanh Hàn chỉ cảm thấy nhức đầu, tiện tay bắt lấy một vật mềm mại, thực tế là vai Thẩm Tiện, dựa lên.
Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn ngã, vươn một tay ôm eo Lâm Thanh Hàn rồi nhẹ nhàng thở ra, cô thật không ngờ nữ chính uống say sẽ thành bộ dạng này.
Chờ tới lúc về đến nhà Lâm Thanh Hàn đã dựa vào vai cô ngủ rồi, Thẩm Tiện đành phải vòng tay xuống khớp gối, ôm Lâm Thanh Hàn xuống xe, cũng may Lâm Thanh Hàn không nặng, tuy nhiên từ khu vực bên ngoài về đến nhà cần đi một đoạn đường không ngắn, lúc về đến cửa nhà Thẩm Tiện chỉ cảm thấy hai cánh tay của cô tê rần.
Thẩm Tiện để Lâm Thanh Hàn dựa vào ngực mình, sau đó rút chìa khóa mở cửa rồi tiếp tục bế Lâm Thanh Hàn vào nhà, vốn dĩ nhà có ba phòng ngủ nhưng Thẩm Văn Khang và Phương Tĩnh Lan ngủ riêng với nhau nên hiện tại chỉ còn một phòng trống là phòng của Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện trực tiếp ôm Lâm Thanh Hàn vào phòng mình, cởi giày cho Lâm Thanh Hàn, đỡ cô ấy nằm xuống, xong tất cả mới ngồi bệt xuống giường thở gấp.
Sau khi nghỉ ngơi vài phút, Thẩm Tiện cất bước đi vào bếp pha thuốc giải rượu cho Lâm Thanh Hàn, chờ đến khi ly thuốc vừa đủ ấm mới nâng Lâm Thanh Hàn dậy, để