Hai ngày sau, Tưởng Phương và Lâm Chí Tân được đồn cảnh sát thả ra, Tưởng Phương sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên bà bị cảnh sát tạm giam, đã vậy, có thể nói là bị chính con gái mình đưa vào chỗ này, thật không còn mặt mũi gặp người khác, nếu ở trong thôn biết được bà từng bị tạm giam, không chừng bà có thể chết đuối trong nước bọt của mấy bà tám trong thôn, do đó, dù Lâm Chí Tân có nói gì nữa Tưởng Phương cũng không đi tìm Lâm Thanh Hàn đòi tiền.
"Mẹ, mẹ cũng không thể mặc kệ sống chết của con chứ, con là con trai của mẹ, cầu xin mẹ, mẹ lại cho con mượn ba mươi ngàn đi, sau đó con sẽ kiếm cách đưa lại tiền cho mẹ".
Lâm Chí Tân một mét tám đứng đó khóc đến mặt mày lấm lem.
"Mẹ cũng không có cách nào, chị hai mày đều gọi cảnh sát tới bắt mẹ, mẹ với ba chỉ còn tiền mua quan tài, ba mươi ngàn lần này mày tự nghĩ cách đi, mẹ không giúp được".
Trước đó, tiền Tưởng Phương cho Lâm Chí Tân đa phần đều là bắt Lâm Thanh Hàn đưa, mỗi tháng Lâm Thanh Hàn cũng cho bà tiền dưỡng lão nên lấy tiền đó cho Lâm Chí Tân một chút cũng không đau lòng.
Tuy nhiên, bây giờ kêu bà lấy hết vốn liếng cho nó, bà thật sự không nỡ.
Cuối cùng Lâm Chí Tân chỉ có thể mang khuôn mặt khóc tang nhìn Tưởng Phương đón xe buýt về thôn.
Nhưng dù sao Tưởng Phương vẫn đau lòng con trai, trước khi đi còn dư lại mấy trăm đồng sau khi mua vé đều đưa hết cho Lâm Chí Tân.
Lâm Chí Tân mắt nhìn mấy trăm đồng trong tay, nghĩ bao nhiêu đây làm sao đủ, còn không bằng lấy đi tắm rửa massage, ăn một bữa thoải mái đâu.
Nghĩ như vậy, Lâm Chí Tân cũng thật sự làm như vậy, bắt một chiếc xe đến chỗ bản thân thường đi, tắm xong thoải mái dễ chịu đi ra.
Lâm Chí Tân còn chưa đi ra đại sảnh mặt liền tái xanh, vừa quay đầu chạy thì bị mấy người đàn ông chặn lại.
"A, này không phải Lâm Chí Tân sao? Mày thiếu tiền của tao đã đến kỳ lâu rồi, khi nào trả?".
Người đàn ông nói chuyện vóc dáng không cao, mắt híp lại, mang một cái bụng bia lưu loát nói.
Lâm Chí Tân vừa thấy bị bốn năm người chặn đường, xoay người tươi cười lấy lòng nói: "Anh Tề, gần đây em hơi kẹt tiền chút, có thể cho em thêm nửa tháng không, đến lúc đó em nhất định kiếm đủ ba mươi ngàn trả cho anh".
Người đàn ông được gọi là anh Tề cười nhạo một tiếng: "Ba mươi ngàn? Đó là mười ngày trước, mày không biết chỗ mày mượn là cho vay nặng lãi sao? Bốn mươi ngàn, một đồng cũng không thể thiếu, hơn nữa hôm nay phải trả đủ cho tao, thằng nhóc, mày trốn tao mấy ngày rồi? Chơi trò mất tích với tao?".
Lâm Chí Tân nghe xong chảy mồ hôi lạnh, "Không phải, anh Tề, em thật sự không có trốn anh, anh đừng nói chơi với em, mới mười ngày mà lãi nhiều như vậy? Em thật sự không có nhiều tiền như vậy".
"Không có tiền? Mày hỏi thử mọi người trong khu này, ai dám lấy tiền của tao không trả? Nếu không có biết, vậy để anh giúp mày biết, sẵn tiện giúp mày nhớ lâu một chút".
Vương Tề nói, cho đàn em một ánh mắt, lập tức có hai người một trái một phải bắt Lâm Chí Tân lại.
"Anh Tề, em sai rồi, em sai rồi, tha cho em lần này đi".
Vương Tề không quan tâm Lâm Chí Tân la hét, bắt cậu ta về biệt thự ở ngoại ô của hắn.
Vừa ngồi xuống, đàn em của Vương Tề đã đem một cây đoản đao đến, Lâm Chí Tân chưa từng gặp qua tình huống này, sợ tới mức té trên mặt đất, có hai người kéo Lâm Chí Tân lên, lôi cậu ta đến cái bàn đặt đoản đao.
Mặt Lâm Chí Tân đã ướt đẫm từ lâu, không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Vương Tề kêu người đặt tay Lâm Chí Tân lên bàn, bản thân cầm đoản đao quơ qua quơ lại trên đó.
Cả người Lâm Chí Tân run bần bật, ngay lập tức gào rống nói: "Anh Tề, anh đừng, anh đừng động thủ, em, em có một chị gái là Omega, Omega anh cũng biết rồi, chơi lên so với mấy đứa con gái khác hăng hái hơn nhiều, anh để chị ấy chơi với anh mấy ngày, coi như là em trả anh bốn mươi ngàn".
Vương Tề phun một ngụm nước bọt xuống mặt đất, nhìn Lâm Chí Tân, cười lạnh một tiếng nói: "Mày nghĩ tao ngu sao, lỡ như chị mày báo cảnh sát thì?".
"Không đâu anh Tề, dù chị ấy báo cảnh sát thì em giúp anh làm chứng, em nói là do chị ấy gài bẫy anh, em là em trai của chị ấy, cảnh sát nhất định tin em, hơn nữa, dựa vào bản lĩnh của anh Tề, là chị em có phúc".
Lâm Chí Tân thấy Vương Tề chần chừ, nhanh miệng nói: "Em nói đều là sự thật, từ bệnh viện về nhà chị em phải đi qua một đoạn đường rất hẻo lánh, còn không có camera, anh Tề, anh để mấy anh em buông em ra, điện thoại em có ảnh của chị gái, anh nhất định thích".
Vương Tề vẫy vẫy tay, ý bảo đàn em buông Lâm Chí Tân ra, Lâm Chí Tân run rẩy mở điện thoại, tìm ra ảnh của Lâm Thanh Hàn, cung kính đưa cho Vương Tề.
Vương Tề nhìn ảnh chụp, cười như không cười nhìn Lâm Chí Tân, "Được, nếu là mày đề xuất, mấy ngày này mày ở lại đây, chị gái mày nếu làm tao vừa lòng thì bốn mươi ngàn kia coi như cho mày".
"Cảm ơn anh Tề, cảm ơn anh Tề".
Lâm Chí Tân vội vàng nói cảm ơn, nếu Lâm Thanh Hàn không cho cậu ta tiền, vậy cũng đừng trách cậu ta trở mặt không nhận người thân, cho người khác chơi chơi chút có thể kiếm được bốn mươi ngàn, cậu ta còn thấy rất giá trị.
Thẩm Tiện gần đây để ý vài cái office building (tòa nhà văn phòng), tính toán thuê một chỗ để mở một cái công ty nhỏ, mấy phần cổ phiếu cô giúp Giang Hi đầu tư có tốc độ tăng trưởng cũng không tệ lắm, cô dự định lấy thù lao tháng này mở một công ty nhỏ, lúc đầu sẽ làm phân tích cổ phiếu, tài chính, trợ giúp khách hàng quản lý tài sản cá nhân, sau khi tích lũy đủ vốn và nhân mạch, Thẩm Tiện dự định phát triển theo hướng đầu tư tài chính, nguyên nhân rất đơn giản, một là vì ngành này kiếm tiền mau, hai là vì cô có lợi thế từ đời trước, biết ngành nào sẽ phát triển nhanh, không cần đầu tư mù quáng.
Thành phố Lâm Hải cũng không phải một thành phố rất phát triển, giá thuê nhà trung bình trong thành phố dao động khoảng mười ngàn đồng một năm, Thẩm Tiện nhìn trúng một tòa nhà cách trung tâm thành phố không xa, diện tích khoảng chừng 120 mét vuông, tiền thuê là ba mươi lăm ngàn một năm, vừa