Lâm Thanh Hàn nấu cơm xong, sau khi cùng nhóc con ăn cơm thì đi taxi đến công ty Thẩm Tiện, gõ cửa công ty, người mở cửa cho cô chính là Viên Trân Trân.
Hôm qua Viên Trân Trân đã gặp qua Thẩm Điềm, vì thế khi thấy một cô gái trẻ ôm Thẩm Điềm đứng ở cửa công ty, trên mặt Viên Trân Trân xẹt qua một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bị cô che dấu đi, "Điềm Điềm? Tới tìm giám đốc Thẩm sao? Mau vào đi".
Lâm Thanh Hàn cũng đang đánh giá Viên Trân Trân trước mặt, là một Omega, hơn nữa nhìn qua rất trẻ tuổi, gật gật đầu với Viên Trân Trân, sau đó ôm Thẩm Điềm đi vào.
Viên Trân Trân gõ cửa phòng Thẩm Tiện, trong phòng truyền ra giọng nói của Thẩm Tiện, "Mời vào".
Lúc này Viên Trân Trân mới mở cửa văn phòng ra, "Thẩm tổng, Điềm Điềm đến".
Thẩm Tiện nhìn thấy Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện liền vui vẻ, giọng điệu cũng vui lên, "Tiểu Thẩm tổng tới đưa cơm cho tôi nha".
Nói xong, đi qua ôm nhóc con vào lòng, sau đó lại cười nói với Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn vất vả, tới đưa cơm cho tôi".
"Chị nghĩ hay quá, là Điềm Điềm muốn tìm chị chơi nên tôi mới thuận tiện đưa cơm cho chị".
Tuy Lâm Thanh Hàn nói như vậy nhưng khóe môi lại nhịn không được hơi gợi lên.
Thẩm Tiện biết rõ nhưng không nói toạc ra, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn đang cười, cuối cùng vẫn là Lâm Thanh Hàn vỗ nhẹ Thẩm Tiện một chút, nói: "Đừng ồn ào, thả Điềm Điềm xuống, ăn cơm trước đi, hẳn là còn nóng".
Thẩm Tiện cười nói: "Được, vậy tiểu Thẩm tổng giúp tôi làm việc một chút".
Thẩm Tiện nói, ôm nhóc con ngồi vào ghế làm việc của mình, Thẩm Điềm bé xíu được thả lên chiếc ghế to tướng, có vẻ cực kì không phù hợp, nhưng cố tình nhóc con còn tỏ vẻ nghiêm trang mà ngồi ở đó, Lâm Thanh Hàn đều bị chọc cười.
Cửa phòng Thẩm Tiện vẫn chưa đóng, Viên Trân Trân còn đứng ngoài cửa, Thẩm Tiện thấy cô còn đứng đó, đi qua hỏi: "Còn có việc khác?".
"A, không có thưa giám đốc, tôi quay về làm việc".
Viên Trân Trân nói, vội vàng giúp Thẩm Tiện đóng cửa văn phòng lại.
Viên Trân Trân trở lại chỗ ngồi của mình, cảm xúc hơi hạ xuống, văn phòng đều là người trẻ tuổi, mọi người đều có chút tò mò đi đến.
"Ai ôm Điềm Điềm vậy? Có phải vợ của giám đốc Thẩm không?".
Diêm Cường thò người qua, tò mò hỏi.
"Đúng rồi, có thể ôm Điềm Điềm, vậy nhất định là vợ sếp".
Lý Tỉnh cười, đẩy Diêm Cường một chút nói.
Tống Mẫn thấy Viên Trân Trân không vui lắm, đẩy đẩy hai đồng nghiệp nam ra, "Được rồi, mấy người thật nhiều chuyện, ít bàn tán chuyện của giám đốcThẩm đi".
"Xùy, vốn dĩ chính là vợ của sếp sao, còn không cho hai bọn tôi nói".
Diêm Cường lẩm bẩm, cùng Lý Tỉnh quay về vị trí làm việc của mình.
"Trân Trân, cậu không sao chứ?".
Tống Mẫn hơi lo lắng hỏi.
"Không có việc gì đâu, tớ có thể có việc gì? Quay về làm việc đi".
Viên Trân Trân cười với Tống Mẫn một chút, nói.
Tống Mẫn thấy Viên Trân Trân nói vậy mới quay lại vị trí của mình.
Thẩm Tiện đã mở hộp cơm Lâm Thanh Hàn đưa cho cô, hộp cơm có ba tầng, một phần là tôm bóc vỏ xào dưa chuột, một phần là thịt băm rang, còn lại là cơm.
Thẩm Tiện ăn một chút, nói với Lâm Thanh Hàn đang ngồi kế bên: "Thanh Hàn, tay nghề của em ngày càng tốt, so với cơm hộp ngon hơn nhiều".
Lâm Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, "Chị cứ nói bậy đi, ăn cơm còn không ngăn được miệng chị".
Lâm Thanh Hàn nói xong, đi vài bước qua chỗ nhóc con, thấy nhóc con đang ngồi trên ghế chơi bé rùa xanh, cô dựa vào bàn làm việc nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, "Tiểu Thẩm tổng làm gì vậy? Chơi say sưa như vậy?".
Thẩm Điềm ngẩng đầu lên, mắt to nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn, nghiêm trang giải thích: "Mẹ làm bạn với mommy, Điềm Điềm làm bạn với bé rùa xanh ~".
Lâm Thanh Hàn bị lời nói Thẩm Điềm khiến cho lỗ tai hơi phiếm hồng, "Mẹ làm bạn với mommy của con lúc nào, con nha, đồ quậy phá, mẹ chơi với con".
Thẩm Điềm mở to mắt nhìn Lâm Thanh Hàn, vui vẻ lộ ra má lúm đồng tiền, "Không cần âu, Điềm Điềm có bé rùa là được, mommy không có người chơi cùng thật đáng thương ~".
Thẩm Tiện vừa ăn cơm vừa nghe cuộc đối thoại giữa Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm, xém chút cười ra tiếng, nghẹn cười, phụ họa nhóc con nói: "Đúng vậy, một mình tôi ngồi ở đây ăn cơm, không có ai làm bạn rất đáng thương nha".
Nhóc con chơi bé rùa trong tay, tán đồng nhìn Lâm Thanh Hàn, gật gật đầu.
Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn một lớn một nhỏ, bật cười nói: "Tốt lắm, hai mẹ con mấy người sắp đặt tôi rất nhanh".
Nói xong trở về ngồi trên sô pha.
Thẩm Tiện còn đang cười trộm, Lâm Thanh Hàn dùng chân đá đá giày Thẩm Tiện, trừng mắt nhìn Thẩm Tiện nói: "Chị cười cái gì, hơn nữa, ai nói chị không có người làm bạn? Cô gái vừa rồi mở cửa cho tôi, tôi thấy là một Omega đâu".
Thẩm Tiện gật gật đầu, không get được ý của Lâm Thanh Hàn, "Người em nói là Viên Trân Trân đi, cô ấy hình như là Omega, nhưng mà có quan hệ gì với tôi, giữa chúng tôi không phải là quan hệ giữa sếp và nhân viên thôi sao?".
Lâm Thanh Hàn nhìn nhìn Thẩm Tiện, khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tốt nhất như chị nói".
Thẩm Tiện gật gật đầu, đương nhiên là vậy, nếu không còn có thể là quan hệ gì?
Buổi chiều, Thẩm Tiện một nhà ba người gọn gàng ngăn nắp cùng nhau đi về nhà, cơm chiều do Thẩm Tiện nấu, Lâm Thanh Hàn thì ở phòng khách xem phim hoạt hình cùng nhóc con.
Buổi tối, Phương Tĩnh Lan nhận được cuộc gọi từ Phương Tĩnh Bình, nói là chồng của Phương Tĩnh Bình - Triệu Kiến Nghiệp đùi phải đau không đi đường được, bác sĩ yêu cầu phẫu thuật thay thế khớp xương, Phương Tĩnh Lan gấp đến độ nói vào điện thoại: "Tĩnh Bình, vậy chuẩn bị khi nào nằm viện, chị kêu Thẩm Tiện lái xe đưa gia đình em đi".
Phương Tĩnh Bình hơi kinh ngạc hỏi: "Thẩm Tiện? Chị hai, chị lại mua xe cho nó?".
"Không phải, là Thẩm Tiện tự mua, nó còn mở một công ty nhỏ, Tĩnh Bình, Thẩm Tiện thật sự thay đổi, mấy hôm trước còn chuyển cho chị ba mươi ngàn tiền sinh hoạt phí".
Phương Tĩnh Lan vội vàng giải thích.
Phương Tĩnh Bình trầm mặc trong khoảng thời gian ngắn, cuối cùng vẫn nhịn xuống lời muốn nói, "Không cần đâu chị hai, ngày mai tụi em kêu taxi đến bệnh viện là được".
"Tụi em gọi xe có tiện không? Không cần chúng tôi qua hỗ trợ sao?".
Phương Tĩnh Lan lại hỏi.
"Hẳn là không có chuyện gì, chị đừng lo lắng, ngày mai tụi em nhìn thử xem có thể nằm viện trước không".
Hai chị em lại trò chuyện một hồi mới cúp điện thoại.
Phương Tĩnh Bình hỏi con gái đang ngồi bên cạnh: "Hiểu Yến, con thấy Thẩm Tiện thật sự thay đổi sao?".
"Ai cũng hy vọng chị ấy thay đổi, chỉ sợ là lại chơi trò mới lừa dì hai thôi".
Trước đó Thẩm Tiện không ít lần tìm Phương Tĩnh Bình đòi tiền, ít thì mấy chục mấy trăm, nhiều thì hơn một ngàn, Phương Tĩnh Bình đều là nể mặt chị hai mà cho Thẩm Tiện, nhưng sau đó Phương Tĩnh Lan đa phần đều trả lại Phương Tĩnh Bình.
Thái độ khi vay tiền của nguyên thân rất là không tốt, giống như mấy dì mấy cô trong nhà đều thiếu cô ấy không bằng, lúc tới tìm Phương Tĩnh Bình, có một câu được nói nhiều nhất chính là: "Dì ba, cho con lấy chút tiền, mấy hôm sau trả dì".
Hoặc là bắt đầu bịa chuyện, hôm nay đụng trúng người ta nên cần tiền, ngay mai muốn mời người khác ăn cơm nên cần tiền, tóm lại có lý do nào có thể dùng nguyên thân đều đã dùng hết.
Số lần đi đến nhà Phương Tĩnh Bình ngày càng nhiều, nguyên thân lấy được tiền thì đi, nguyên thân vừa đi Triệu Hiểu Yến liền cùng Phương Tĩnh Bình cãi nhau, đều là gia đình bình thường, ai chịu được nguyên thân đòi tiền nhiều lần như vậy, cho đến một lần nguyên thân đến nhà Phương Tĩnh Bình vào buổi tối, vừa lúc hôm đó Phương Thừa Tiên trực ca đêm, Nhan Cần Cần lại không hề quan tâm ông ngoại, Phương Tĩnh Bình đi đến nhà ông ngoại chăm sóc ông nên không có ở nhà.
Nguyên thân không có tiền trong người nhưng vẫn kêu taxi đến nhà Phương Tĩnh Bình, bình thường nhà Phương Tĩnh Bình vốn dĩ tiết kiệm, bà và con gái đều di chuyển bằng xe bus, nhưng nguyên thân không giống vậy, kêu taxi để di chuyển là chuyện bình thường, vì thế có lần thiếu một tài xế taxi trong khu vực hơn hai ngàn đồng, cuối cùng vẫn là Phương Tĩnh Lan trả giúp cô ấy.
Cô gõ cửa, con gái Phương Tĩnh Bình - Triệu Hiểu Yến nghe được nguyên thân ở ngoài cửa liền hỏi nguyên thân có chuyện gì, nguyên thân thuận miệng nói do hết pin điện thoại, Triệu Hiểu Yến đương nhiên tin không, liền nói với nguyên thân: "Điện thoại hết pin thì về nhà chị sạc, tìm tôi có lợi ích gì".
Đến cuối cùng Triệu Hiểu Yến cũng không mở cửa cho nguyên thân vào nhà, vì cô biết, hơn 10 giờ tối nguyên thân tìm tới chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là đòi tiền, mở cửa cũng chỉ có thể cãi