Buổi chiều, Thẩm Tiện hòa hoãn lại một chút, lặng lẽ mở cửa phòng Lâm Thanh Hàn thì thấy Lâm Thanh Hàn còn đang ngủ, Thẩm Tiện quyết định lấy chìa khóa xe đi đón nhóc con tan học, trước khi đi còn thông báo cho Phương Tĩnh Lan một tiếng, đỡ phải lát nữa cả hai người đều đi đón nhóc con.
Phương Tĩnh Lan nhận được cuộc gọi của Thẩm Tiện, cười hỏi: "Thẩm Tiện, sao rồi? Hôm qua đi chơi với Thanh Hàn có vui không?".
Thẩm Tiện nghĩ nghĩ, không dám nói sự thật, thuận miệng nói: "Cũng được, nhưng mà thời tiết có hơi nóng, đổ không ít mồ hôi".
Phương Tĩnh Lan một tay chà xát ống quần, châm chước một lát mới mở miệng nói: "Thẩm Tiện, con nói thật với mẹ, có phải con với Thanh Hàn làm lành rồi không?".
Thẩm Tiện thở dài, mẹ cô lại nghĩ đi chỗ nào vậy, cô với Thanh Hàn chỉ đi chơi cùng nhau mà thôi, "Mẹ, mẹ đừng nói bậy, con với Thanh Hàn chỉ đi chơi với nhau thôi, mẹ cũng biết Thanh Hàn rồi, ở đây em ấy không có bạn bè gì, ngoại trừ con chắc cũng không còn ai để kêu".
Giống như nhớ tới gì, Thẩm Tiện lại dặn dò Phương Tĩnh Lan: "Mẹ, lời này mẹ nhớ đừng nói với Thanh Hàn, nếu không em ấy nghe xong còn nghĩ con có ý gì với em ấy, vậy rất xấu hổ, đến lúc đó con làm sao ở lại đó cùng Thanh Hàn chăm sóc Điềm Điềm".
Phương Tĩnh Lan thở dài: "Haiz, mẹ biết rồi, mẹ cũng chỉ nói với con một chút, được rồi, vậy lát nữa con nhớ đi đón Điềm Điềm, hai đứa đi về nhớ lái xe chậm một chút".
Thẩm Tiện lại nói với Phương Tĩnh Lan một lát, sau đó mới lái xe đi đón nhóc con.
Nhóc con đã một ngày không thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn nên nhớ hai người chết đi được, đặc biệt còn nhớ thương mấy tấm ảnh Thẩm Tiện đăng trên vòng bạn bè, thấy Thẩm Tiện đến đón mình, nhóc con lập tức chạy lon ton về phía Thẩm Tiện, Thẩm Tiện vốn muốn ôm nhóc con lên quay một vòng nhưng cánh tay vẫn còn đau nhức khiến cô từ bỏ ý định, ngược lại sờ sờ bím tóc nhỏ của nhóc con, "Điềm Điềm có nhớ mommy với mẹ không?".
Thẩm Điềm ôm đùi Thẩm Tiện, nói: "Nhớ, mommy, hôm qua mommy với mẹ đi làm có vui không? Hôm qua Điềm Điềm thấy mommy đăng ảnh, giống như chơi rất vui, lần sau mommy dắt Điềm Điềm đi chung được không?".
Thẩm Tiện nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, cười nói: "Ừ, lần sau dắt Điềm Điềm đi chung, được rồi, chúng ta về nhà thôi".
"Dạ dạ".
Thẩm Điềm gật đầu, vui vui vẻ vẻ ngồi lên ghế của mình.
Lúc Lâm Thanh Hàn tỉnh lại Thẩm Tiện vẫn còn chưa về nhà, thấy trong nhà im ắng, Lâm Thanh Hàn quyết định dạo quanh nhà một vòng cũng không thấy Thẩm Tiện, tinh thần của cô không tốt như ngày thường, có chút uể oải, Lâm Thanh Hàn quyết định cầm điện thoại lên, không tự giác mà đi vào app đặt hàng của siêu thị, ngón tay dừng lại trên hình trái cam.
Lâm Thanh Hàn còn nhớ rõ trước kia trái cây bản thân thích nhất chính là trái cam, nhưng kể từ khi Thẩm Tiện trở nên đồi bại cô liền không ăn loại trái cây này nữa, hiện tại cô vẫn còn đang trong kỳ dễ cảm, vì trước đó Thẩm Tiện dùng tin tức tố giúp cô thư giãn nên lần này cô không thể tiêm thuốc ức chế tin tức tố, cái người kia bây giờ lại dán miếng dán cách trở làm hại cô không nghe được hương cam ngọt một tí nào, cố tình với quan hệ giữa cô và Thẩm Tiện hiện tại, loại chuyện này không có cách nào nói thẳng.
Nhưng mà không thể nói thẳng cũng có thể ám chỉ cho chị ta một chút đi, hơn nữa đã lâu rồi cô không ăn cam ngọt, mua một ít về ăn cũng không có vấn đề gì, coi như vô dụng cũng có thể trông mơ giải khát đi, Lâm Thanh Hàn nghĩ, sau đó bỏ cam ngọt vào giỏ hàng, vì để không quá đột ngột, Lâm Thanh Hàn còn cố ý chọn thêm một vài loại trái cây khác.
*Trông mơ giải khát: Câu thành ngữ có hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân, hoặc để hình dung những mong muốn không thể nào thực hiện được.
Vì thế nên khi Thẩm Tiện bước chân vào nhà liền thấy Lâm Thanh Hàn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách ăn cam, bên cạnh còn có một mâm trái cây đã gọt sẵn.
Nhóc con đã một ngày không thấy Lâm Thanh Hàn nên rất nhớ cô, buông tay Thẩm Tiện ra, lon ton chạy qua đòi Lâm Thanh Hàn ôm một cái, còn không quên làm nũng nói: "Mẹ ~ Điềm Điềm nhớ mẹ".
Lâm Thanh Hàn mỉm cười, bồng Thẩm Điềm ngồi lên đùi mình, dùng muỗng múc một miếng cam nhỏ đút cho Thẩm Điềm, Thẩm Điềm mở miệng ê a vài câu liền ăn sạch trái cây trong miệng.
Thẩm Tiện nhìn quả cam trên bàn trà bỗng thấy hơi buồn bực, cô nhớ rõ ràng Thanh Hàn nói ghét trái cam, trước kia cô từng mua, Thanh Hàn một chút cũng không ăn.
Thẩm Tiện đổi giày, ngồi xuống cạnh hai người, nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Thanh Hàn, trước đó không phải em nói không thích ăn cam hả?".
Lâm Thanh Hàn quay đầu, trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, nếu không phải người này dán miếng dán cách trở, cô còn cần ăn cam ngọt sao? Hiện tại xem ra Thẩm Tiện hoàn toàn không biết lý do cô mua cam ăn.
"Lâu rồi không ăn, bỗng nhiên muốn ăn, không được?".
Lâm Thanh Hàn nhướng mày nhìn Thẩm Tiện, nói.
Thẩm Tiện lập tức cười trả lời: "Được, Thanh Hàn muốn ăn cái gì đều được, hơn nữa, tôi cũng thích ăn cam".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, thấy Thẩm Tiện hoàn toàn không hiểu cô muốn nói cái gì, lập tức cảm thấy mấy trái cam trước mặt không ngon.
Lâm Thanh Hàn thậm chí nghi ngờ Thẩm Tiện đang giả vờ không hiểu, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong suốt của Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều.
Thẩm Tiện ăn một ít trái cây, hỏi Lâm Thanh Hàn đang ngồi bên cạnh: "Thanh Hàn, chiều nay em muốn ăn cái gì? Giữa trưa em đã không ăn được bao nhiêu, em muốn ăn cái gì? Cái gì tôi cũng làm được".
Ánh mắt Lâm Thanh Hàn lướt qua cổ Thẩm Tiện, có chút u oán nhìn thoáng qua nơi tuyến thể đang bị tóc Thẩm Tiện che chắn, vừa đút Điềm Điềm ăn trái cây, không mặn mà trả lời: "Không muốn ăn, chị tùy ý nấu vài món đi".
Dù sao cô muốn ăn cũng ăn không được.
Thẩm Tiện nghĩ, phỏng chừng kỳ dễ cảm của Thanh Hàn còn chưa hồi phục hoàn toàn, nhìn Lâm Thanh Hàn, nói: "Vậy được rồi, tôi làm vài món, lát nữa em ít nhiều gì cũng ăn một chút, không ăn gì hết cơ thể càng khó chịu".
Lâm Thanh Hàn bây giờ không muốn trả lời Thẩm Tiện, có lệ mà gật đầu, lúc này Thẩm Tiện mới đứng dậy đi nhà bếp nấu cơm.
Lâm Thanh Hàn lắc lắc bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu nhóc con, giống như nghĩ đến gì đó, lật người nhóc con lại, để nhóc con đối diện với mình, thấp giọng hỏi: "Tối nay Điềm Điềm có muốn ngủ chung với mẹ và mommy không?".
Thẩm Điềm nghe Lâm Thanh Hàn nói vậy thì vui vẻ lên, từ lúc bé có trí nhớ đến bây giờ, không có ngày nào bé được ngủ chung với cả mẹ và mommy, vội vàng gật đầu nói: "Điềm Điềm muốn ~".
"Vậy lát nữa Điềm Điềm nói với mommy, nói là con muốn mommy cũng ngủ chung với con, biết không?".
Thẩm Điềm ngước mặt lên, mím môi, yếu ớt nói: "Nhưng mà, nhưng mà mommy có phòng riêng mà? Mommy sẽ ngủ chung với Điềm Điềm sao?".
Lâm Thanh Hàn gật đầu nói: "Mommy thích con như vậy, nhất định sẽ đồng ý, đi thôi".
Lâm Thanh Hàn nói, sau đó đặt nhóc con xuống đất, Thẩm Điềm ngước mặt lên, cười cười với Lâm Thanh Hàn, sau đó mới lon ton chạy vào phòng bếp, Thẩm Tiện đương nhiên cũng nghe được tiếng bước chân của nhóc con, quả nhiên giây tiếp theo đã thấy nhóc con ôm đùi cô.
Thấy nhóc con lại đây, Thẩm Tiện dừng lại việc trên tay, ngồi xổm xuống hỏi: "Sao con mèo ham ăn đi vào đây? Cơm còn chưa nấu xong đâu, đi ra chơi với mẹ một lát".
Thẩm Điềm mở to mắt, tròng đen xoay chuyển, cảm thấy lời bản thân sắp nói có thể không dùng được, lại nhớ tới trước đó mommy nói mommy nghe lời mẹ nhất, nhóc con vòng tay ôm cổ Thẩm Tiện, khẽ nói với Thẩm Tiện: "Mommy, mẹ nói tối nay muốn mommy ngủ chung với con với mẹ, có được không?".
Nhóc con nói xong còn tròn xoe đôi mắt nhìn Thẩm Tiện.
Trong đầu Thẩm Tiện hiện lên một dấu chấm hỏi lớn, Thanh Hàn sao lại muốn cô ngủ chung với em ấy và Điềm Điềm? Ngay sau đó lại nhớ đến lời dặn của bác sĩ khi ở bệnh viện, Omega trong kỳ dễ cảm nếu không tiêm