Đi dạo phố cả buổi sáng nên Thẩm Tiện cũng có hơi mệt mỏi, nằm bên cạnh nhóc con không bao lâu liền nhắm mắt ngủ, Lâm Thanh Hàn lại có chút ngủ không được, giương mắt nhìn thoáng qua Thẩm Tiện đang ngủ, cô không hiểu được Thẩm Tiện đang suy nghĩ gì.
Nói không để ý chuyện quá khứ của Thẩm Tiện và Dư Thanh Uyển là không có khả năng, bây giờ Lâm Thanh Hàn nghĩ thôi đã thấy ê ẩm trong lòng.
Hơn ba giờ chiều, nhóc con tỉnh ngủ, thấy Thẩm Tiện đang ngủ bên cạnh mình liền nở ra một nụ cười ngọt ngào, lăn vào ngực Thẩm Tiện cọ cọ, càng ngày bé càng thích mommy.
Thẩm Tiện bị nhóc con cọ vài cái, ngứa gãi gãi cổ, ngay sau đó cũng mở bừng mắt, vừa mở mắt liền thấy nhóc con đang ngửa mặt nhỏ cười với bản thân.
Thẩm Tiện nựng nựng khuôn mặt nhỏ của nhóc con, cười nói: "Tôi còn đang thắc mắc là ai quậy tôi đây? Thì ra là cái đồ quậy phá tên Điềm Điềm".
Nhóc con ôm Thẩm Tiện cười khanh khách nói: "Điềm Điềm không phải đồ quậy phá, Điềm Điềm là bé ngoan, biết kêu mommy dậy".
Thẩm Tiện dứt khoát giơ nhóc con lên không trung, sau đó lại thả vào ngực mình, chọc nhóc con vui vẻ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
"Được rồi, Điềm Điềm ngoan nhất, còn biết kêu mommy dậy".
Lâm Thanh Hàn nghe được tiếng đùa giỡn trong phòng, từ phòng khách đứng dậy, đẩy nhẹ cửa phòng liền nhìn thấy Thẩm Tiện và con gái, một lớn một nhỏ ở trong phòng đùa giỡn không ngừng, con gái đang bị Thẩm Tiện giơ lên không trung.
Lâm Thanh Hàn nhìn hai người đang đùa giỡn, khóe môi không tự giác mỉm cười, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Tôi cắt trái cây rồi, hai người ra ngoài ăn đi, đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như đứa con nít".
Lâm Thanh Hàn ghét bỏ nói, nhưng ý cười trên khóe môi lại chưa từng ngừng lại.
"Được rồi, tới liền".
Thẩm Tiện ôm nhóc con vào ngực mình, tháo dây buộc tóc lỏng lẻo trên đầu nhóc con xuống, giúp nhóc con buộc lại hai bím tóc nhỏ lần nữa, sau đó mới đặt nhóc con đứng xuống đất.
Nhóc con sau đó liền lon ton chạy đi tìm Lâm Thanh Hàn để ăn trái cây, Thẩm Tiện buồn cười nhìn nhóc con chạy ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Được lắm, đồ không lương tâm, bỏ mặc mommy ngồi đây?".
Chờ Thẩm Tiện đi đến phòng khách thì cái miệng nhỏ của Thẩm Điềm đã nhóp nhép ăn được vài miếng măng cụt, Thẩm Tiện buồn cười nhìn bộ dạng đang ăn của nhóc con, Lâm Thanh Hàn ở bên cạnh nhẹ giọng kêu Thẩm Tiện một tiếng: "Thẩm Tiện, của chị".
Nói xong thì đưa qua cho Thẩm Tiện một dĩa trái cây nhỏ.
Thẩm Tiện cười cười với Lâm Thanh Hàn, "Cảm ơn Thanh Hàn, tôi biết ngay Thanh Hàn đối với tôi tốt nhất".
Thẩm Tiện nói, còn cố ý nhích đến gần Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn không ngờ Thẩm Tiện đột nhiên nhích lại đây, ngay sau đó hương cam ngọt nồng đậm chui vào xoang mũi, Lâm Thanh Hàn vội vàng cầm muỗng múc một ít thịt cam bỏ vào trong miệng, theo động tác nhấm nháp, hương vị thơm ngon của nước cam lập tức tràn ngập trong miệng Lâm Thanh Hàn, nhưng cố tình hương vị càng tràn ngập, Lâm Thanh Hàn lại càng cảm thấy thiếu cái gì đó.
Hương cam ngọt của người nào đó càng thêm nồng đậm khiến Lâm Thanh Hàn cũng trở nên ngứa ngáy trong lòng, ăn thêm một ít cam ngọt, lúc này Lâm Thanh Hàn mới vất vả đè ép được rung động trong lòng, cố tình Thẩm Tiện bên cạnh còn giống như không có chuyện gì mà cười với cô.
Lâm Thanh Hàn có chút tức giận, rõ ràng tuyến thể của Thẩm Tiện cũng không dán miếng cách trở, chị ấy cũng phải có phản ứng giống cô mới đúng, Lâm Thanh Hàn quyết định để tin tức tố ở tuyến thể tràn ra càng nhiều, xung quanh Thẩm Tiện hương hoa quế Long Tỉnh ngày càng nồng đậm, mới đầu Thẩm Tiện còn cảm thấy rất thoải mái, sau đó lại cảm thấy cơ thể mình có chút nóng lên.
Thẩm Tiện thắc mắc nhìn Lâm Thanh Hàn, không hiểu tại sao tin tức tố của Lâm Thanh Hàn lại trở nên dày đặc, nhưng thấy Lâm Thanh Hàn còn đang ăn trái cây nên Thẩm Tiện cũng không hỏi nhiều, chỉ lầm bẩm một câu: "Thanh Hàn, em có cảm thấy hơi nóng không?".
Lâm Thanh Hàn che giấu cảm giác chột dạ, bình tĩnh nhìn Thẩm Tiện một cái, mở miệng nói: "Nóng hả? Không có, tôi cảm thấy khá mát, đúng không Điềm Điềm".
Nhóc con đang bận rộn nhai, trích thời gian gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục ăn măng cụt trong dĩa của mình, trẻ con trước khi phân hóa ở tuổi 14 sẽ không ngửi được mùi hương của tin tức tố.
Thẩm Tiện đành phải gật gật đầu, bưng ly nước lên uống ừng ực hơn phân nửa ly mới cảm thấy ngọn lửa trong lòng giảm xuống một ít.
Lâm Thanh Hàn cũng ngừng phóng thích quá nhiều tin tức tố, ăn trái cây trong dĩa của mình.
Hơn 8 giờ tối, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn cùng Thẩm Điềm ngồi ở phòng khách tập trung chơi trò ghép hình, đây là Thẩm Tiện tiện tay mua cho nhóc con trong lúc đi dạo ở trung tâm thương mại, là môt bộ xếp hình hình thú ký lân màu hồng nhạt.
Nhóc con bây giờ như lâm đại dịch nhìn chằm chằm bộ xếp hình có kích cỡ 5m x 1m, tay nhỏ cầm một mảnh ghép mà không biết đặt ở đâu.
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn mỗi người ngồi một bên chơi cùng nhóc con, hai người đều bị bộ dạng nghiêm túc của nhóc con chọc cười, Thẩm Tiện hảo tâm tìm giúp nhóc con mấy mảnh ghép ngoài rìa, cười đưa cho nhóc con, nói: "Chơi trò ghép hình thì phải đi từ bên ngoài vào, sau đó từng chút từng chút đi vào, vậy là có thể ghép thành bé kỳ lân nhỏ, giống như chúng ta làm những việc khác trong thường ngày vậy, gặp được chuyện khó không cần hoảng loạn, làm từng chút một, từ từ là có thể giải quyết".
Lâm Thanh Hàn mang theo ý cười nhìn Thẩm Tiện vừa chơi cùng con gái vừa giảng đạo lý cho con, tuy bây giờ con còn nhỏ tuổi có thể nghe không hiểu, nhưng trong vô thức có thể thay đổi tư duy đương nhiên cũng có chỗ lợi.
Thẩm Tiện đặt vào tay nhóc con một mảnh ghép phần ngoài rìa, sau đó lấy hình mẫu đưa cho nhóc con xem, "Điềm Điềm nhìn xem mảnh ghép này giống với chỗ nào trên bản vẽ".
Thẩm Điềm vừa nhìn nhìn mảnh ghép trong lòng bàn tay vừa nhìn nhìn hình mẫu, cuối cùng đánh bạo, xiêu xiêu vẹo vẹo đặt mảnh ghép trong tay xuống góc trái phía trên, sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện xoa xoa bím tóc nhỏ của nhóc con, khen ngợi: "Giỏi quá, Điềm Điềm tìm đúng rồi, chính là chỗ đó, chúng ta tiếp tục, mẹ với mommy chơi với con".
Thẩm Điềm được Thẩm Tiện khen ngợi thì có chút ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dựa vào ngực Thẩm Tiện cọ cọ, lòng Thẩm Tiện đã sắp tan chảy, cứ như vậy, Lâm Thanh Hàn một người ghép hết một nửa bộ xếp hình, Thẩm Tiện dẫn dắt nhóc con ghép một nửa còn lại.
Nhóc con tuy ghép rất chậm nhưng mỗi lần ghép đúng một mảnh ghép đều thu hoạch tràn đầy cảm giác thành tựu, hơn nữa có mẹ và mommy chơi cùng nên Thẩm Điềm cảm thấy chơi cái gì đều rất vui vẻ.
Thẩm Tiện đang cùng nhóc con chơi ghép hình, di động đột nhiên vang lên, sau đó nhìn thấy tên người gọi đến, Thẩm Tiện khẽ cau mày bắt máy.
Bên kia điện thoại là giọng của Triệu Cường: "Thẩm tỷ, mấy anh em đã lâu không thấy chị, tụi em đang ở quán bar trên phố Đông Dương chơi, chị cũng đến đây đi, yên tâm, lần này có người mời khách, chỉ kêu chị đến đây chơi một lát".
Thẩm Tiện bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên kia làm cho bực bội một chút, lạnh nhạt nói: "Không có thời