Thẩm Tiện rửa nồi xong thì đi ra ngoài, vừa bước ra liền thấy nhóc con đã vui vẻ ngồi ăn trái cây, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện lúc nãy, Thẩm Tiện bĩu môi, nhóc con thật biết chọn thời điểm, cố tình chọn lúc Thanh Hàn đang ôm cô đi tìm cô.
Thẩm Tiện thò lại gần hỏi nhóc con, "Ăn ngon không?".
Nhóc con ngửa mặt lên, cười cười nhìn Thẩm Tiện, "Ăn ngon, cảm ơn mẹ, cảm ơn mommy mua đồ ăn cho Điềm Điềm".
Thẩm Tiện xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nhóc con, cười nói: "Được rồi, ăn ngon thì ăn nhiều một chút đi".
Lâm Thanh Hàn nhìn hai người, cười cười không nói chuyện.
Lâm Thanh Hàn thấy nhóc con đã ăn không ít trái cây liền không cho nhóc con ăn nữa, hệ tiêu hóa của trẻ em vốn đã yếu ớt, Lâm Thanh Hàn sợ nhóc con ăn nhiều quá buổi tối sẽ đau dạ dày.
Nhóc con ăn no rồi thì ngồi ở giữa Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn xem phim hoạt hình, lúc xem đến đoạn mình thích còn vui vẻ đung đưa hai bím tóc nhỏ, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn thì ngồi bên cạnh nhìn nhóc con xem hoạt hình, thật vất vả mới dỗ được nhóc con đi ngủ, lúc này Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn mới nhẹ nhàng thở ra, bây giờ mới hơn 9 giờ, hai người cũng không buồn ngủ, lại sợ quấy rầy giấc ngủ của nhóc con nên cả hai lại đi ra phòng khách ngồi, tiện tay tắt TV đang chiếu bộ phim hoạt hình vừa nãy.
Thẩm Tiện nhìn nhìn Lâm Thanh Hàn, phụt cười một tiếng, Lâm Thanh Hàn cũng nở nụ cười theo.
Lâm Thanh Hàn vỗ nhẹ Thẩm Tiện một cái, "Chị cười cái gì?".
"Không có gì, chỉ là cười hai đứa mình vậy mà bị nhóc con bắt tại trận".
"Tôi lại không làm gì, là một mình chị bị Điềm Điềm bắt tại trận, vừa rồi chị thẹn thùng đúng không?".
Lâm Thanh Hàn thò lại gần hỏi.
"Tôi không có, tôi sao có thể thẹn thùng".
Thẩm Tiện vội vàng phủ nhận, nói giỡn, cô đường đường là một chủ tịch công ty, sao có thể thẹn thùng?
Lâm Thanh Hàn cầm một cánh tay của Thẩm Tiện, cười nói: "Còn nói không có? Vừa rồi chị bị Điềm Điềm làm cho sợ tới mức nói lắp bắp".
"Em cũng không tốt hơn tôi là mấy nha, cuối cùng còn không phải là nhờ tôi suy nghĩ ra cách mới lừa được con mèo nhỏ ham ăn kia sao?".
Thẩm Tiện thuận thế ôm Lâm Thanh Hàn vào trong ngực.
Lâm Thanh Hàn dựa vào ngực Thẩm Tiện cũng không phản bác, nhớ tới bộ dạng của nhóc con, khẽ cười một tiếng, "Cũng đúng, Điềm Điềm đúng là một con mèo ham ăn, sau này nhất định phải mua cho con nhiều đồ ăn ngon, đỡ phải bị người khác dùng đồ ăn ngon lừa đi mất".
Lâm Thanh Hàn nghe được hương cam ngọt bên người, thoải mái nằm trong ngực Thẩm Tiện cọ nhẹ vài cái.
"Không có đâu, Điềm Điềm thông minh như vậy, em nói gì con cũng hiểu được, đúng rồi, còn biết đi mách em chuyện tôi ăn cay, bây giờ mới ba tuổi rưỡi, nếu lớn thêm một chút, nói không chừng còn thông minh đến cỡ nào đâu".
Thẩm Tiện cười nói, hoàn toàn không cảm thấy người bị mách là cô, ngược lại rất vui vẻ.
"Còn cười, sau này không được ăn món cay trước mặt Điềm Điềm, chị không phải không biết Điềm Điềm, chị ăn một lần, con nhất định nhớ mãi đến khi được ăn".
"Vâng, vâng, vâng, sau này thật sự không dám, lần sau đưa Điềm Điềm đến chỗ mẹ, hai chúng ta đi ăn".
Thẩm Tiện dịu dàng nói với Lâm Thanh Hàn.
"Vậy thì được".
Lâm Thanh Hàn dựa vào bả vai Thẩm Tiện, cười trả lời.
Thẩm Tiện cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cười nói với người trong ngực mình: "Thanh Hàn gần đây càng ngày càng thích lấy tôi làm gối dựa".
Lâm Thanh Hàn thoáng mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Thẩm Tiện hỏi: "Thì sao? Chị có ý kiến?".
"Sao vậy được? Tôi chính là gối dựa của em, tùy ý dựa".
Thẩm Tiện vội vàng cười nói.
Lâm Thanh Hàn lúc này mới vừa lòng, gật gật đầu, lẩm bẩm nói: "Này còn được".
Lâm Thanh Hàn ngửi được hương cam ngọt bên cạnh, mí mắt dần nặng trĩu, dựa vào ngực Thẩm Tiện ngủ rồi, Thẩm Tiện cầm điện thoại chơi một lát, thấy đã hơn 10 giờ tối, Thanh Hàn còn không có dấu hiệu tỉnh dậy, cô dứt khoát cất điện thoại đi, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Thanh Hàn, một tay luồn xuống khớp gối Lâm Thanh Hàn, thoáng dùng sức, trực tiếp bồng người nào đó lên.
Lâm Thanh Hàn tuy bị đánh thức nhưng vừa rồi ngủ đến mơ màng nên cũng không muốn mở mắt, tiếp tục ở trong ngực Thẩm Tiện cọ cọ, sau đó mới mở mắt lên, vừa mở mắt đã bị dọa đến tỉnh ngủ, Thẩm Tiện đang ôm cô đi từ phòng khách vào phòng ngủ.
Mặt Lâm Thanh Hàn nhanh chóng bị màu đỏ xâm chiếm, một bên duỗi duỗi chân, ý bảo Thẩm Tiện để cô xuống đất, một bên mở miệng nói: "Chị làm gì vậy?".
Thẩm Tiện bật cười nói: "Ôm em về phòng ngủ chứ làm gì?".
Rõ ràng là Thanh Hàn ăn vạ trong ngực cô không chịu đứng dậy, bây giờ còn hỏi cô?
Lâm Thanh Hàn đỏ lỗ tai, vùi đầu vào ngực Thẩm Tiện, sau đó mới mở miệng nói: "Tôi tỉnh rồi, không cần chị ôm".
Thẩm Tiện dịu dàng cười nói: "Vừa rồi em đá dép lê rơi xuống đất rồi, hơn nữa cũng không có mấy bước, sắp đến rồi".
Tim Lâm Thanh Hàn thình thịch nhảy lên, cho dù là lúc kết hôn Thẩm Tiện cũng chưa từng ôm cô như bây giờ, có một loại ngọt ngào rất khó giải thích đang chậm rãi len lỏi vào lòng cô, Thẩm Tiện đối với cô tốt như vậy khiến cô cảm thấy bản thân như một bé gái mới lớn vậy.
Thẩm Tiện thấy người trong ngực mình không giãy giụa nữa thì khóe môi hơi gợi lên, tiếp tục ôm người nào đó đi đến phòng ngủ.
Lâm Thanh Hàn cũng không dám tiếp tục lộn xộn, sợ làm ra tiếng động sẽ bị con gái nhìn thấy, con gái lại hỏi lung tung gì đó cô thật sự không biết giải thích thế nào.
Thẩm Tiện nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi đến mép giường Lâm Thanh Hàn thường nằm thả người xuống, Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện vài lần, dùng nắm tay nhẹ nhàng đánh lên người Thẩm Tiện vài cái, Thẩm Tiện cười hì hì để yên cho Lâm Thanh Hàn đánh mà không chặn lại khiến cho hai má Lâm Thanh Hàn càng đỏ hơn.
Lâm Thanh Hàn nhìn bộ dạng người nào đó đang cười bản thân liền giận sôi máu, Thẩm Tiện ôm cô cũng như lúc đùa giỡn với cô, chẳng lẽ Thẩm Tiện không có cảm giác gì với cô?
Thẩm Tiện không biết Lâm Thanh Hàn suy nghĩ cái gì, thấy Lâm Thanh Hàn không để ý tới bản thân nữa mới nói một tiếng ngủ ngon, sau đó mới trở lại vị trí của mình nằm xuống, không lâu sau liền ngủ mất, nhưng Lâm Thanh Hàn lại lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Thẩm Tiện ôm cô vừa nãy.
Lâm Thanh Hàn thoáng ngồi lên nhìn về phía bên kia giường, nhóc con và Thẩm Tiện đều đang ngủ ngon lành khiến Lâm Thanh Hàn tức giận, hận không thể túm lấy Thẩm Tiện lắc lắc để chị ta cũng không ngủ được, người này cuối cùng là nghĩ như thế nào, có ý gì với cô không, nếu Thẩm Tiện không có hứng thú với cô, chị ta còn ôm cô như vậy?
Những suy nghĩ cứ ùn ùn kéo đến trong đầu Lâm Thanh Hàn, thế nên ngày hôm sau, lúc rời giường, hai mắt Lâm Thanh Hàn đều có quầng thâm, cố tình Thẩm Tiện còn không biết, thò lại gần nhìn, "Thanh Hàn, mắt của em bị sao vậy?".
Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, lẩm bẩm nói: "Chị còn dám hỏi? Còn không phải là chuyện tốt do chị làm?".
Nói xong thì đẩy Thẩm Tiện ra, dắt nhóc con đi rửa mặt, lưu lại một mình Thẩm Tiện ngồi đó ngây ngốc không hiểu.
Thanh Hàn có quầng thâm mắt sao lại liên quan đến cô? Cho đến khi ăn bữa sáng xong Thẩm Tiện vẫn còn không nghĩ ra.
Thời gian trôi quá nhanh, rất nhanh