Rất nhanh, Thẩm Tiện đã thanh toán toàn bộ chi phí mua nhà, thủ tục cũng đã làm xong, cô và Lâm Thanh Hàn lục tục mua sắm thiết bị gia dụng, chỉ còn chờ bụi bẩn và mùi sơn trong không khí bay đi là có thể dọn vào ở.
Đến tết Trung Thu, Thẩm Tiện lái xe đi mua quà biếu cho trưởng bối trong nhà, trước kia chỉ cần nguyên thân không đi vay tiền thì trong họ hàng đã cảm thấy cầu mà không được, làm gì còn dám nghĩ đến việc được tặng quà?
Vì thế nên khi dì ba Phương Tĩnh Bình nhìn thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đến thì vui vẻ không khép được miệng, cũng không phải vì mấy món quà Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đưa đến mà vui vì Thẩm Tiện đã thay đổi.
"Thẩm Tiện, Thanh Hàn, nếu tới thì ở lại ăn cơm với nhà dì đi".
Phương Tĩnh Bình rót nước cho hai người.
Thẩm Tiện uống hai ngụm nước, cười nói: "Không được rồi dì ba, tụi con còn phải đi đến nhà dì út và cậu mợ bên kia, chờ đến Trung Thu chúng ta lại cùng nhau quây quần ăn một bữa".
"Ừm, cũng đúng, vậy hai đưa đi đường chậm một chút".
Phương Tĩnh Bình cười dặn dò.
"Dì ba yên tâm đi, tụi con đi đây".
Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn tiếp tục đi đến nhà dì út Phương Tĩnh Xuân biếu quà Trung Thu.
Thân thích bên nhà ngoại Thẩm Tiện không thích nhất chính là Phương Thừa Tiên và vợ Nhan Cần Cần, nhưng dù sao cũng là người một nhà, bọn họ còn đang ở chung nhà với ông ngoại của Thẩm Tiện, vì chừa mặt mũi cho nhau nên Thẩm Tiện chỉ có thể chuẩn bị luôn quà cho Phương Thừa Tiên.
Thẩm Tiện trên mặt không có dấu vết gì, vẫn vui vẻ tươi cười gõ cửa nhà ông ngoại, "Cậu hai, mợ, con mua một ít quà qua biếu".
Nhan Cần Cần từ người trong nhà nghe được chuyện Thẩm Tiện mở công ty, thái độ đối với Thẩm Tiện hoàn toàn khác trước kia, "Thẩm Tiện tới sao, mau vào, còn có Thanh Hàn, tới được rồi còn đưa quà làm gì, đều là người một nhà".
"Tụi con là con cháu, biếu quà cho người lớn trong nhà cũng là nên là, tụi con đi thăm ông ngoại".
Thẩm Tiện buông phần quà mua Phương Thừa Tiên xuống, nắm tay Lâm Thanh Hàn đi đến chỗ ông ngoại.
"Ông ngoại, đây là sữa, quà bánh, còn có trái cây tụi con mua cho ông".
Thẩm Tiện cười, đặt đồ vật xuống trước mặt ông ngoại.
"A, Thẩm Tiện tới sao, trong công ty có bận không?".
Ông ngoại cười hỏi.
"Còn ổn, vào quỹ đạo rồi thì không quá bận".
Thẩm Tiện và ông ngoại trò chuyện một hồi, sau đó chuẩn bị đi đến nhà Phương Tĩnh Lan đón Điềm Điềm, Nhan Cần Cần thấy hai người Thẩm Tiện muốn đi liền ngăn lại: "Đừng đi, ở nhà mợ ăn cơm đi, mợ kêu cậu mua cho hai đứa mấy món ngon".
Thẩm Tiện trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng đã sớm hiểu rõ Nhan Cần Cần có ý đồ gì, cười nói: "Không được, Điềm Điềm còn đang chờ tụi con, đến chậm lại khóc nhè, cậu mợ, tụi con đi trước".
Trên mặt Nhan Cần Cần lộ ra biểu tình tiếc nuối, "Haiz, vậy hai đứa chậm một chút, khi nào có thời gian? Hay là mai đi? Ngày mai lại đi để cậu hai làm mấy món ngon cho mấy đứa ăn".
"Không được đâu mợ, gần đây rất bận, sau này có thời gian đi".
Thẩm Tiện nói chuyện với Nhan Cần Cần một lát, sau đó mới cùng Lâm Thanh Hàn thoát thân thành công.
"Thẩm Tiện, mợ của chị sao vậy?".
Lâm Thanh Hàn bị nhiệt tình của Nhan Cần Cần làm cho choáng váng.
"Còn có thể làm sao, đơn giản là cảm thấy tôi xài được nên muốn nịnh bợ thôi, người một nhà nhưng gặp nhau lại làm như hẹn đối tác không bằng, mất hứng, thôi, không nghĩ mấy người này, chúng ta đi đón Điềm Điềm về, ngày mai là Trung Thu, đi qua nhà mẹ ăn cơm".
"Không phải hôm nay chị cũng ở nhà mẹ ăn sao?".
Lâm Thanh Hàn đánh nhẹ vào vai Thẩm Tiện một cái, cười nói.
"Cũng đúng, chỉ cần người một nhà ở bên nhau, mỗi ngày đều là Tết Trung Thu".
Thẩm Tiện cười trả lời.
Trên đường về nhà, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn thuận tiện đi siêu thị một chuyến, mua không ít trái cây và tôm cá, nhóc con thấy hai người mua nhiều đồ ăn như vậy liền chạy qua ôm, "Mẹ với mommy mua gì vậy".
Thẩm Tiện buồn cười, cong người xuống, mở túi ra nói với nhóc con: "Tiểu Thẩm tổng nhìn thử đi, có cá có tôm còn có trái cây con thích".
"Ưm ưm, Điềm Điềm thích".
Để thể hiện sự yêu thích của bản thân, Thẩm Điềm còn lần lượt ôm hai người một cái.
Phương Tĩnh Lan muốn đi nấu cơm nhưng lại bị Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn ngăn cản, hai người bảo bà cùng Thẩm Văn Khang ngồi ở phòng khách chơi với Điềm Điềm, sau đó Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đi vào bếp.
"Thẩm Tiện, không cần làm nhiều món quá, ngày mai mới là mười lăm".
"Không có gì đâu mẹ, nhà mình mỗi ngày đều là mười lăm".
Thẩm Tiện vừa xử lý con cá trong tay vừa cười trả lời.
Phương Tĩnh Lan ngồi trong phòng khách bị lời nói của Thẩm Tiện làm cho vui vẻ, đúng vậy, người một nhà bình an vui vẻ, vậy không phải mỗi ngày đều là mười lăm sao.
Thẩm Tiện rửa sạch sẽ cá, sau đó róc xương, bỏ da, chuẩn bị làm một nồi canh cá viên, vừa lúc nhóc con còn nhỏ, ăn cá sẽ dễ bị hóc xương, vậy làm cá cho sạch sẽ, sau đó vo viên là biện pháp an toàn nhất.
Lâm Thanh Hàn thì chuẩn bị vài món ăn đơn giản hằng ngày, món canh cá viên của Thẩm Tiện chỉ cho thêm một ít gia vị nhưng nhờ thịt cá còn tươi mới nên vẫn rất thơm ngon.
Thẩm Tiện múc cho mỗi người một chén canh, bản thân cũng tự múc một chén cho mình, sau đó hỏi nhóc con: "Ăn ngon không?".
"Ăn ngon! Điềm Điềm thích cá viên".
Thẩm Tiện cười cười nói: "Ngoan, vậy sau này thường xuyên làm cho Điềm Điềm ăn".
Sau khi ăn cơm chiều, ba người Thẩm Tiện ở nhà Phương Tĩnh Lan nghỉ ngơi một lát, sau đó liền quay về nhà, nhóc con vội vàng xem phim hoạt hình, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn ngồi trong phòng khách, vừa trông chừng nhóc con vừa mỗi người một câu trò chuyện tán gẫu, Thẩm Tiện luôn cảm thấy Lâm Thanh Hàn có vẻ không có tinh thần, nghĩ đến ngày mai là Tết Trung Thu, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ.
Lâm Thanh Hàn dỗ nhóc con ngủ xong thì ra phòng khách, thất thần cầm điện thoại.
Thẩm Tiện thoáng nhích lại lần, nhẹ giọng hỏi: "Đang nhớ người nhà? Có muốn gọi điện hay trở về thăm ba mẹ không?".
Lâm Thanh Hàn vốn đang không có gì nhưng khi bị Thẩm Tiện chọc trúng tâm sự liền có chút nhịn không được, hốc mắt có hơi ửng đỏ, thở dài dựa vào vai Thẩm Tiện nói: "Bọn họ chắc cũng không muốn nhìn thấy tôi, có lẽ không nhìn thấy tôi hoặc là thấy tôi chuyển tiền cho bọn họ, bọn họ mới càng vui vẻ".
Thẩm Tiện ôm bả vai Lâm Thanh Hàn,