Bắt xe, khoảng mười phút sau Thẩm Tiện đã đến dưới lầu nhà Lâm Thanh Hàn, chạy lên lầu gõ cửa.
Lâm Chí Tân căng thẳng, "Chị, không tới mức thật sự báo cảnh sát đi, em cũng không thấy chị nói chuyện với ai qua di động".
Lâm Thanh Hàn ôm đứa nhỏ bước nhanh, vòng qua bàn trà đi đến cửa, Thẩm Tiện thấy khuôn mặt nhóc con nhà mình đều đỏ, lập tức hỏi: "Có sao không? Xảy ra chuyện gì?".
Lâm Thanh Hàn ôm Thẩm Điềm, nghiêng người nhường đường, Thẩm Tiện liền nhìn thấy Lâm Chí Tân như đại gia ngồi trên sô pha, lúc nhìn thấy cô trên mặt cậu ta có một tia cứng đờ.
"Thanh Hàn, em ôm con vô phòng ngủ trước, chỗ này có tôi là được rồi" Thẩm Tiện nhìn thấy nhóc con nhà mình khóc đến đỏ bừng hốc mắt, đau lòng chết đi được.
"Cậu chọc Điềm Điềm khóc?" Thẩm Tiện lạnh lùng nhìn qua, thấy Lâm Chí Tân từ trên sô pha đứng dậy.
"Không, không phải tôi, hơn nữa, đây là nhà của chị tôi, chị là cái thá gì, aaa! " Lâm Chí Tân còn đang muốn nói tiếp, bị Thẩm Tiện dùng sức kéo từ bàn trà qua.
"Tốt, xem ra buổi sáng không có giúp cậu nhớ lâu một chút, cậu không có tay sao? Muốn có tiền không biết tự mình kiếm?".
"Thẩm Tiện, cô buông tay, tôi cảnh cáo cô, đánh người là phạm pháp".
Lâm Chí Tân lôi kéo cổ tay Thẩm Tiện, muốn làm cô buông tay.
Bàn tay khác của Thẩm Tiện chặt cổ tay Lâm Chí Tân, Lâm Chí Tân bị đánh đến la lên, Thẩm Tiện hướng tới cẳng chân cậu ta đạp một cái, "La hét cái gì, có nhiêu đây cũng không chịu nổi?" Nói xong lại đạp cậu ta vài cái.
"Hệ thống, có thể che giấu ngoại thương trên người Lâm Chí Tân không? Là kiểu làm cậu ta chịu đau nhưng không hiện ra vết tích bị đánh, đi chỗ nào khám cũng khám không ra bệnh".
Thẩm Tiện vội vàng ở trong đầu hỏi hệ thống, nếu cô thật sự đánh cậu ta bầm dập mặt mũi, Lâm Chí Tân báo cảnh sát cô cũng gặp phiền toái.
"Có thể ký chủ, hệ thống có rất nhiêu tính năng phụ, có thể làm ngoại thương của đối phương không bại lộ nhưng mức độ đau đớn sẽ không giảm, một lần sử dụng yêu cầu ký chủ chi trả một nghìn đồng".
Đắt như vậy? Cô làm việc nhà một ngày mới có thể kiếm được một ngàn, nhưng để đối phó kẻ cặn bã, tiền này nhất định phải dùng, Thẩm Tiện lập tức sử dụng một nghìn đồng, bây giờ cô có thể đánh Lâm Chí Tâm không cần lo lắng, đánh càng đau càng tốt.
Thẩm Tiện lập tức tóm lấy Lâm Chí Tân khiến cậu ta lảo đảo bước chân, đừng nhìn Lâm Chí Tân cao to mà lầm, cậu ta nhanh chóng bị Thẩm Tiện ấn đầu xuống mà đánh đến kêu cha gọi mẹ, cả người bị đánh đau muốn chết nhưng bên ngoài một chút dấu vết cũng không có, làn da bóng loáng không một vết thương, Thẩm Tiện bẻ cổ tay Lâm Chí Tân, cậu ta đau đến không thể nhúc nhích, cẳng chân bị Thẩm Tiện đá đến sắp gãy xương.
"Đừng đánh, đừng đánh, chờ lát nữa cô có tin tôi báo cảnh sát không?" Lâm Chí Tân vừa rên rỉ vừa nói.
Thẩm Tiện lại hung hăng đạp một chân lên cơ thể Lâm Chí Tân: "Báo đi, xâm phạm chỗ ở người khác chính là cậu, tới đòi tiền cũng là cậu, tôi đánh cậu? Có chứng cứ gì? Trên người của cậu ngay cả vết bầm cũng không có, ai tin cậu?".
"Mẹ nó, cô nói bậy gì đó, chân của tôi sắp bị cô đá gãy! " Lâm Chí Tân vừa nói vừa nhìn chân của mình, đừng nói bị đánh bầm xanh bầm tím, dù một chút dấu vết cũng không có, trơn láng như cũ.
Thẩm Tiện thấy cậu ta còn không biết sợ, hướng về phía mặt Lâm Chí Tân đấm năm sáu cái, nếu là bình thường Lâm Chí Tân đã bị đánh bầm dập mặt mũi nhưng hiện tại dù mặt bị đánh có cảm giác đau đớn lại không sưng chút nào.
Lâm Chí Tân đường đường là một thằng con trai lại bị Thẩm Tiện đánh đến chảy đầy mặt nước mắt, cậu ta cũng không nghĩ tới Thẩm Tiện thật sự dám đánh đến độ này, lập tức xin tha: "Chị rể, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không dám tìm chị em đòi tiền nữa, em lập tức biến, lập tức biến khỏi chỗ này".
Thẩm Tiện đánh cũng mệt rồi, lửa giận cũng hạ, đạp phía sau Lâm Chí Tân một cái, lạnh lùng nói: "Cút ngay cho tôi, lần sau còn dám lại đây đòi tiền thì không có dễ dàng như vậy, nhớ đó".
"Ai da, đau chết mất, em lập tức cút ra khỏi đây, lập tức".
Lâm Thanh Hàn cũng bị tiếng la hét của Lâm Chí Tân dọa sợ, cô thò người từ trong phòng ngủ ra bên ngoài nhìn một chút liền thấy thằng em trai mặt dày mày dạn của cô, rõ ràng trên người cậu ta không có dấu vết gì nhưng la hét giống như bị thương rất nặng, Lâm Thanh Hàn có chút nghi hoặc nhìn hai người.
Sau tiếng đóng cửa của Lâm Chí Tân, phòng khách lần nữa trở lại bình thường.
Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn hỏi: "Điềm Điềm sao rồi, còn đang khóc sao?".
Lâm Thanh Hàn gật gật đầu đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Bị dọa sợ rồi, còn đang khóc".
Thẩm Tiện cũng đi theo, nhìn Thẩm Điềm ngồi trên giường lau nước mắt, nhóc con khóc đến sưng mắt, cái mũi nhỏ