Sau khi thăm dò bằng bài hát, Yến Đôn khá chắc rằng "Ngạn Tảo" này thích những thứ giống với "Ngạn Tảo" mà cậu biết.
Cho nên, cậu cũng chiếu theo khẩu vị của "Ngạn Tảo" trong ký ức để chọn Nhà hàng sáng tạo ẩm thực.
Yến Đôn hỏi qua những thứ Ngạn Tảo kiêng kị, cho gọi một vài món, phát hiện Ngạn Tảo quả thật là ông chủ Tảo của cậu, khẩu vị vẫn không thay đổi.
Bất kể là gu âm nhạc hay đồ ăn, cả kiểu dáng di động, phông chữ thường dùng đều giống nhau y như đúc.
Quả nhiên, cho dù mất trí nhớ vẫn sẽ thích những gì mình thích.
Nhà hàng sáng tạo ẩm thực chú trọng vào sự sáng tạo, chủ yếu tạo ra bất ngờ, kết hợp nguyên liệu hợp lý, mà Ngạn Tảo lại rất sẵn lòng thử nghiệm "sự kết hợp mới mẻ này".
Ngạn Tảo luôn nói rằng anh ấy đang làm "Internet+", so với việc kết hợp các món ăn, sáng tạo nguyên liệu đều có chỗ giống nhau là cho ra hiệu quả tuyệt diệu.
Yến Đôn cho gọi những món nổi tiếng ở nhà hàng này: "Bào ngư hải sâm mao huyết vượng" "Gan ngỗng hấp tương rau mùa" "Gà nướng phối nhím biển", món chính là món tương đối phổ thông "Nấm cục hầm cơm", còn có món phân tử tráng miệng—— một phần bánh tráng miệng trông giống cà chua nhưng thực chất không phải cà chua.
[:) tôi đã chết trong lòng nhiều ít khi edit đống đồ ăn này...]
Yến Đôn thực ra đối với mấy thứ "Sáng tạo nguyên liệu" không có hứng thú.
Cậu cảm thấy tất cả đều chỉ là mánh lới quảng cáo, chi phí bảo hiểm* lại cao.
Đối với cậu mà nói, chân chính ngon miệng vẫn là mấy món tương đối "Phù hợp quy củ", cậu thích ăn ở những thương hiệu lâu đời.
Chẳng qua, cậu chưa từng nói điều này với Ngạn Tảo.
Dù sao đi nữa, Ngạn Tảo mới là ông chủ, cậu cần quan tâm sở thích của ông chủ.
*Phí bảo hiểm: là một thuật ngữ thị trường chứng khoán.
Đề cập đến số tiền thực tế được thanh toán vượt quá giá trị danh nghĩa hoặc mệnh giá của chứng khoán hoặc cổ phiếu.
—>Ý của YĐ tiền món ăn cao hơn giá trị của món.
Ngạn Tảo ngữ khí ôn hoà nói với Yến Đôn: "Cậu thích đồ ăn ở đây sao?"
Yến Đôn giật mình, nhòm chừng sắc mặt của ông chủ, xác nhận ông chủ không đặc biệt hứng thú đối với mấy món ăn chỗ này, liền nói: "Cái này ạ, giống một mánh khoé quảng cáo hơn, luôn nói là "Kết hợp", nhưng khi kết hợp lại không mấy phù hợp.
Bất quá, nó lại đúng ở điểm nguyên liệu nấu ăn rất mới mẻ, gọi là thử cái tươi mới cũng hẳn không sai."
Ngạn Tảo gật gật đầu, biểu thị đồng ý với lời phân tích của Yến Đôn, nói tiếp: "Cậu bình thường đi nhà hàng nào ăn cơm?"
Yến Đôn cười nói: "Tôi bình thường đều là bồi Ngạn tổng ăn cơm, anh ấy đi chỗ nào, tôi đi chỗ nấy."
Yến Đôn nói xong có hơi mắc ói, tất cả chỉ để làm nổi bật thiết lập tính cách "Chăm chỉ chuyên nghiệp" của cậu, hy vọng có thể thu được hảo cảm của Ngạn Tảo.
Không ngờ lời vừa nói ra, hoàn toàn không thu được kết quả, ngược lại khiến Ngạn Tảo lộ nụ cười không vui vẻ.
Cái gọi là "nụ cười không vui vẻ" —— chính là Ngạn Tảo không vui nhưng vẫn thể hiện rằng mình đang cười.
Ngạn Tảo trời sinh có đôi mắt cười, nhẹ nhàng cong môi lập tức sẽ có một gương mặt cười hoàn mỹ.
Cho nên, anh cũng quen dùng nụ cười để che giấu tâm tình.
Yến Đôn ở bên anh ấy đã lâu, đều có thể nhìn rõ mười mươi.
Ngạn Tảo quay về đề tài công việc, nói: "Lần này cùng nhà sản xuất thảo luận, vì để làm nổi bật hiệu ứng của chương trình, muốn nhờ tôi làm Thực tập sinh nằm vùng, cậu cảm thấy ý kiến này như thế nào?"
Cái gọi là "thực tập sinh nằm vùng", chính là để Ngạn Tảo che giấu thân phận bá tổng cũng mình( vì Ngạn Tảo trước nay rất kín tiếng, nên rất ít người biết anh là bá tổng) tham gia quay chương trình.
Ngạn Tảo lẫn vào đám minh tinh thực tập, cùng bọn họ làm việc, tới thời điểm quan trọng liền nhảy ra xé áo vest nói: "Ha ha kỳ thực tôi chính là bá tổng, hơn nữa tôi còn có thể quyết định đám các người ai đi ai ở, bất ngờ không, ngạc nhiên không." Nhà sản xuất cho là kịch bản như thế nhất định sẽ được khán giả yêu thích, bỏ bốn năm lên chính là "Hoàng đế vi phục xuất tuần" đó!
*四舍五入(sìshěwǔrù): bốn bỏ năm lên, làm tròn.
Có thể hiểu những số ở hàng đơn vị dưới 4 đều quy về 0, những số trên 5 thì tăng thêm 1 cho đơn vị trước đó.
Ví dụ.
144, quy về 140.
148 tăng thành 150.
Yến Đôn nghĩ thầm: Đây không phải là quá rảnh hả? Một đại boss nắm trọn mạch máu kinh tế chạy đi làm thực tập sinh nằm vùng làm cái quái gì?
Chẳng qua, Yến Đôn thấy Ngạn Tảo có hứng thú đối với chuyện này, liền nói: "Việc này quả thực sẽ có hiệu quả, mà Ngạn đổng bận như thế, có thể rút thời gian ra sao?"
"Thật ra tôi cũng không bận." Ngạn Tảo đáp, trong giọng nói mang theo một chút nghi ngờ, như muốn hỏi: Vì sao mình là một boss lớn kiểm soát huyết mạch của nền kinh tế toàn cầu tại sao một chút cũng không hề bận?
Bá tổng trong truyện bá đạo tổng tài rảnh đến phát hoảng, ngoại trừ làm đối tượng yêu đương, cũng không còn chuyện gì khác để làm.
Mà Ngạn Tảo không làm đối tượng yêu đương, tự nhiên rảnh đến phọt rắm, thậm chí còn muốn chạy đi làm thực tập sinh nằm vùng trong chương trình tạp kỹ.
Yến Đôn nhớ tới Ngạn Tảo là một tên tinh lực dồi dào, mỗi ngày chỉ ngủ bốn đến sáu tiếng, cuồng công việc ngang ngửa sức chiến đấu của người máy, để anh ấy ở không chi bằng kêu anh ấy đi chết.
Yến Đôn cười cười, nói: "Thật ra đề xuất này nghe rất thú vị! Ông chủ Tảo nếu đã có thời gian rảnh, chi bằng thử một chút xem sao?"
Ngạn Tảo lại nói:" Tôi đi một mình, ngược lại có chút tẻ nhạt, cậu đi cùng tôi đi."
Yến Đôn đối với lời đề nghị này phi thường bất ngờ, nhưng suy nghĩ cặn kẽ: Mình cùng anh ấy nằm vùng, nghe có giống như khúc dạo đầu của một tình yêu lãng mạn hong cơ chứ!
Vì vậy, Yến Đôn quyết đoán đáp ứng.
Cuối cùng, Ngạn Tảo và Yến Đôn đồng thời đi làm thực tập sinh nằm vùng cho [Gia tộc minh tinh đi làm].
Mà chương trình tạp kỹ này chẳng mấy chốc sắp tới thời gian chụp ảnh, hơn nữa còn nhanh đến thái quá, ngày hôm nay nói phải quay, ngày mai sẽ công bố.
Yến Đôn cảm thấy rất khó tiếp thu: Hiệu suất này có phải quá cao không?
Tổng đài chăm sóc khách hàng login giải đáp vấn đề: Trong truyện bá tổng đều như thế cả, cậu còn chưa thấy thụ chính hôm nay nói muốn đóng phim, tuần sau liền tiến vào tổ, một tháng quay xong, quay xong lập tức chiếu, cuối năm liền rinh giải kim x đâu.
Yến Đôn:...!
Chương trình chụp ảnh, mười bốn nghệ sĩ đều có mặt, trong đó có cả Ngạn Tảo, Yến Đôn, hai người lấy thân phận là người mới của giải trí Ngạn thị tham gia.
Bên trong đội minh tinh này, biết rõ Ngạn Tảo, Yến Đôn cũng chỉ có Mã Lệ Tô cùng Trần Giáng Thần, mà hai người đều ăn ý, giả vờ là người xa lạ.
Chương trình bắt đầu, mười bốn khách mời tập trung ở tầng trệt của toà nhà Ngạn thị.
Mọi người đều biết lần này Ngạn thị là nhà tài trợ chương trình, vì vậy, nghệ sĩ đồng loạt đua nhau đánh rắm cầu vồng: "A, toà nhà Ngạn thị đẹp thật đó!" "A, có thể đi vào toà nhà Ngạn thị thật sự khiến tôi cảm thấy thật sự vinh hạnh!" "Đúng đó, Ngạn thị là tập đoàn hàng đầu, muốn vào văn phòng tổng tài Ngạn thị làm việc, so với làm minh tinh còn khó hơn"...!
Sau đó, mười bốn nghệ sĩ được dẫn tới văn phòng tổng tài, trong dàn BGM không biết từ đâu ra, Ngạn Trì mặc một bộ vest bảnh bao xuất hiện.
Nhóm nghệ sĩ lại bắt đầu đánh rắm cầu vòng loạn xạ: "A —— Ngạn tổng đẹp trai quá đi!" "Trời ạ, Ngạn Tổng đẹp trai thế!" "May mà Ngạn tổng làm tổng tài, nếu anh ấy làm minh tinh, chỗ nào còn cơm cho chúng ta ăn nữa chứ!"
Ngạn Trì bị vỗ mông ngựa đến trong ngoài sướng rơn, chỉ nói: "Tuy rằng tôi lớn lên đẹp trai, nhưng mà...!Nhưng mà...!Nhưng mà cái cớt! Ông đây chính là đẹp trai, không có Nhưng mà!"
Trong lòng nhóm nghệ sĩ đang cảm thấy tên này này chắc chắn là một thằng ngốc xít, nhưng